Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 102



Chương 102: Người đàn ông này thật là kinh khủng

Lâm Dương cố gắng chống đỡ cuộc nói chuyện, nói liên tục hơn mười phút, cuối cùng cũng đợi được đến khi đồ ăn mang lên.

Mộ Cẩm Vân thích ăn cá, nhưng cá lại để ở bên tay trái Tống Lâm, cô với tay không đến nơi, nhìn con cá nằm trên đĩa nhìn mình, cuối cùng cũng đành từ bỏ.

Tống Lâm không xoay bàn, cũng không người nào dám xoay, tất cả mọi người đều ăn đồ ăn trước mặt mình.

Cô đã ăn xong mấy miếng thịt gà, có chút dính, vừa ngẩng đầu lên nghĩ mình có thể đưa tay ra gắp miếng đậu phụ cách đó không xa hay không thì đột nhiên trong bát có thêm một miếng thịt cá.

Mộ Cẩm Vân ngạc nhiên một chút, nghiêng đầu nhìn về một bên mặt của Tống Lâm, ánh mắt anh không di chuyển, trực tiếp nhìn thẳng vào cô, thoải mái hỏi: “Muốn ăn cái gì?” Lâm Dương vô cùng chú ý đến hai người Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân, thấy Tống Lâm gắp thức ăn cho Mộ Cẩm Vân, trong lòng càng trâm xuống.

Mộ Cẩm Vân giật mình, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp: “Muốn ăn đậu „ phụ: Cô không nhớ rõ tên món ăn nhưng trong đó có đậu phụ, thanh đạm, tiện lúc có thể trung hòa sự dai của thịt gà.

Cô vừa nói xong Tống Lâm liền đem đĩa đồ ăn kia đến trước mặt cô, không quan tâm chút nào đến hai người đối diện.

Lâm Dương nghiêng đầu nhìn Lâm Lộ, ánh mắt nặng nề.

Trong lòng Lâm Lộ rơi lộp bộp, hận không thể chạy ngay lúc này, nhưng cô ta cũng không thể chạy được.

Từ sau khi Tống Lâm giúp Mộ Cẩm Vân gắp thức ăn, toàn bộ không khí trong phòng ăn liền thay đổi hoàn toàn.

Mộ Cẩm Vân cũng không làm gì sai, hiện tại thịt cá cũng không phải cô.

Khốn khổ chính là Lâm Lộ và Lâm Dương, Lâm Dương cũng không đau lòng thay cho Lâm Lộ, đối với anh ta mà nói, Lâm Lộ cũng chỉ tôn tại giống như một con vật nhỏ được nhặt về lúc nhà họ Lâm đột nhiên nổi lên lòng tốt mà thôi, anh ta cảm thấy khốn khổ chính là vấn đề này so với tưởng tượng muốn giải quyết còn khó hơn.

Anh ta nhỏ hơn Tống Lâm ba tuổi, ba năm trước bắt đầu quay về điều hành công ty, đương nhiên những chuyện trong công ty anh ta đều biết, ít nhiều cũng biết một chút chuyện của Tống Lâm.

Ví dụ như thời gian Tống Lâm ở Hà Nội đã hơn mười hai năm nhưng chưa từng có ai thấy có người phụ nữ nào bên cạnh anh.

Sự xuất hiện của Mộ Cẩm Vân không thể nghi ngờ gì là một quả bom nổ dưới nước, Hà Nội vì gần đây Tống Lâm luôn mang theo Mộ Cẩm Vân đã vỡ tổ.

Anh ta hai tháng này câu nghe được nhiều nhất chính là “anh có biết người phụ nữ Tống Lâm mang theo bên cạnh không”, đại loại đều là những câu như thế.

Trước khi đến anh ta thật sự còn không coi “người phụ nữ bên cạnh Tống Lâm ra gì, dù sao Mộ Cẩm Vân còn có thân phận khác nữa là thư ký của Tống Lâm.

Thư ký của người khác có thể làm nhiều việc khác nhưng thư ký của Tống Lâm thì không nói được.

Tống Lâm không thích phụ nữ, đây là bí mật được Hà Nội thầm công nhận.

Nhưng lúc nhìn thấy Tống Lâm dắt tay Mộ Cẩm Vân đi vào, trong lòng anh ta đã cảm thấy có chút bất ổn, cộng thêm chuyện này nữa thì xem như xong rồi, Tống Lâm là người luôn luôn để người khác hầu hạ thế mà lại chủ động gắp thức ăn cho Mộ Cẩm Vân.

Chuyện như thế này nếu người đàn ông khác làm thì cũng không phải là chuyện gì lớn, thương hoa tiếc ngọc một chút, giúp đỡ người ta gắp đồ ăn thì có sao? Nhưng nếu là Tống Lâm thì lại không giống như vậy, có ai không biết chuyện kể cả phụ nữ có ngã sấp mặt xuống trước mặt anh thì anh cũng không hề thèm nhìn lại một chút.

Bây giờ thế mà Tống Lâm còn gắp thức ăn cho Mộ Cẩm Vân, còn hỏi cô muốn ăn gì, toàn bộ quá trình người đàn ông này đều không nhiều lời nhưng cơ bản đều làm được hết những gì cần làm.

Người đàn ông lạnh lùng đột nhiên chăm sóc một người phụ nữ như vậy, phía sau lưng Lâm Dương đã thầm chảy ra một tâng mồ hôi lạnh.

Lâm Lộ cũng không nói gì, bởi vì lấy thân phận là con gái riêng, cô ta từ trước đến nay là ỷ cao mà giẫm thấp, nhìn thấy Tống Lâm đối xử như thế này với Mộ Cẩm Vân, trong lòng bàn tay cô ta đều là mồ hôi, ngay cả đũa cũng không cầm nổi.

Bữa cơm này ăn hơn hai mươi phút, hai người Lâm Dương và Lâm Lộ hầu như lại không ăn chút gì.

Mộ Cẩm Vân lau miệng, ngẩng đầu nhìn Lâm Lộ một chút, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lùng.

Tống Lâm đưa tay ném khăn ăn trên tay ra ngoài, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Dương: “Cậu Dương thật sự cũng rất chiều chuộng em gái mình” Không ai ngờ Tống Lâm sẽ đánh đòn phủ đầu, sắc mặt Lâm Dương cứng đờ: “Tổng giám đốc Lâm, người nhà họ Lâm luôn hiểu đạo lý, chuyện Lâm Lộ làm sai chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao che” Tống Lâm không nói gì, đôi mắt đen lướt qua Lâm Lộ, mắt Lâm Lộ ngay lập tức cụp xuống: “Tống giám đốc Lâm, cô Vân, tôi không cố ý..” Không cố ý? Bây giờ nói mấy câu này không phải giống như xem ai cũng là đồ đần sao.

Lâm Dương trừng mắt với Lâm Lộ: “Ngậm miệng lại!” “Cô Lộ đúng là rất biết nói chuyện” Anh không nhẹ không nặng nói một câu, sắc mặt Lâm Dương cũng ngay lập tức trắng bệch: “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân, chúng tôi đều biết chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ nói nhiều cũng vô ích, hôm nay nhà họ Lâm chúng tôi mang đủ thành ý đến, hi vọng tổng giám đốc Lâm bao dung” “Không biết thành ý của nhà họ Lâm đủ đến mức nào.” Tống Lâm bóp bóp bàn tay của Mộ Cẩm Vân một chút, Mộ Cẩm Vân hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Anh cũng nghiêng đầu nhìn cô: “Nói chuyện với cậu Dương một chút, hôm đó cô phải khó chịu thế nào” Mộ Cẩm Vân nhấp môi một chút: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện ngày hôm đó tôi thực sự không muốn nhớ lại, nếu như anh nhất định muốn tôi nói, thì tôi chỉ có thể nói rằng cả đời này của tôi có lẽ cũng không thể quên được buổi tối hôm đó” Mộ Cẩm Vân không phải nói điêu, sau đêm hôm đó, thỉnh thoảng cô cũng sẽ bị gặp ác mộng.

Cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không phải không có ai chơi những thứ đó bên cạnh nhưng cô đều giữ mình trong sạch, nhưng không ngờ được những thứ mình ở nước ngoài nhiều năm đều tránh như thế đến khi về nước lại ngay lập tức bị gài bãy, chỉ một lần duy nhất lại còn quá liều, nếu không phải Tống Lâm kịp thời phát hiện ra rồi mang cô đến bệnh viện rửa ruột thì chắc cô cũng xong đời rồi.

Cô càng nói sắc mặt Lâm Dương càng đen thui: “Cô Vân, tôi biết rằng chuyện Lâm Lộ làm ra thật sự rất quá đáng, vì để đền bù cho cô nên bất cứ yêu cầu gì của cô, nếu có thể làm được chúng tôi đều sẽ cố hết sức để thỏa Zn” man.

Mộ Cẩm Vân không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Tống Lâm.

Ý tứ rất rõ ràng, vấn đề này phải được Tống Lâm đồng ý mới được.

Lâm Dương muốn đi đường tắt, ra tay từ Mộ Cẩm Vân, nhưng Mộ Cẩm Vân cũng không phải ngu ngốc, người của nhà họ Lâm sở dĩ nhận sai lầm toàn bộ đều nhờ vào mặt mũi của Tống Lâm.

Nếu cô thiển cận như vậy, nghe mấy được mấy câu này của người nhà họ Lâm liền gật đầu cho qua chuyện này thì không phải là vả thẳng lên mặt Tống Lâm sao? Tống Lâm gõ mặt bàn một chút: “Cậu Dương cảm thấy cô ấy đi theo tôi sẽ thiếu cái gì?” Mặt Lâm Dương biến sắc: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện này là Lâm Lộ sai, nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với Lâm Lộ, chuyện này…“ “Xem ra thành ý của nhà họ Lâm cũng chỉ có thế” Lông mày anh hơi giật giật, lời nói ra nhẹ nhàng nhưng làm cho người khác không khỏi áp lực.

Mặt Lâm Dương biến sắc: “Tổng giám đốc Lâm, ba tôi nói có một dự án này, nhà họ Lâm chúng tôi có thể dành ra năm phần” Đây là trước lúc Lâm Dương đi ra ngoài, Lâm Viễn Hàn dặn dò, nếu như thật sự không còn cách nào giải quyết thì đưa ra năm phần này.

Dự án này được thảo luận tháng trước, nếu như không phải do chuyện Lâm Lộ xảy ra thì đã ký với Samsung rồi.

Nhưng bây giờ…

“Mười phần” Tống Lâm không nhanh không chậm nói ra hai chữ.

“Tổng giám đốc Lâm..” Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Lâm Dương.

Nhưng anh ta cũng biết nếu như hôm nay không bàn xong xuôi chuyện này lần tiếp theo sẽ không chỉ mất mười phần này.

Trong phòng rất yên tĩnh, Tống Lâm đột nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân.

Mộ Cẩm Vân nhanh chóng phản ứng được, đứng dậy đi theo anh.

Tống Lâm không đi ngay lập tức, anh cúi đầu nhìn Lâm Dương: “Tôi đây không làm khó ai cả” Lần này, anh ngược lại lại chủ động nắm tay Mộ Cẩm Vân đi ra ngoài.

“Chờ một chút, tổng giám đốc Lâm!” Lâm Dương do dự mãi, cũng biết lần này có thua thiệt cũng phải giải quyết xong nếu không sau này chuyện cũng sẽ không đơn giản như vậy.

Ở Hà Nội, có đắc tội ai cũng không nên đắc tội Tống Lâm.

Bây giờ có tiên có thể xui ma dọa quỷ, Tống Lâm lại không có gì nhiều, chỉ có tiền.

Lâm Dương xoắn xuýt một hồi, đến cùng vẫn phải thỏa hiệp: “Chuyện này là nhà họ Lâm chúng tôi sai trước, hôm nay đến đây nhà họ Lâm chúng tôi mang theo mười phần thành ý, Lâm Lộ đã mang đến tổn thương lớn như thế cho cô Vân, chúng tôi chắc chắn phải đền bù thật tốt cho cô Vân. Tổng giám đốc Lâm, hợp tác vui vẻ” Anh ta nói xong vươn tay ra thấp thỏm nhìn Tống Lâm, sợ một giây sau Tống Lâm lại nói ra chuyện gì đó.

Tống Lâm làm việc từ trước đến nay đều có tiến có lùi, anh cũng sẽ không tự đẩy mình đến đường cùng.

Mười phần là ranh giới cuối cùng của nhà họ Lâm, nhiều hơn một chút nữa thì sẽ xé mặt nhau ra.

Anh vươn tay, nằm hờ lấy tay Lâm Dương: “Tôi còn có yêu cầu này hơi quá đáng.” Anh nói xong ánh mắt nhìn đến trên người Lâm Lộ.

Lâm Lộ vô thức kéo chặt tay Lâm Dương: “Anh…

Chuyện này đều là do Lâm Lộ mà ra, Lâm Lộ làm bậy mà nhà họ Lâm đã phải bồi thường gần ba trăm năm mươi tỷ, sắc mặt của Lâm Dương đối với Lâm Lộ tất nhiên không thể vui vẻ nổi.

Anh ta không quan tâm lời cầu khẩn của Lâm Lộ chút nào, nói luôn với Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm khách sáo rồi, không biết tổng giám đốc Lâm còn có chuyện gì?” “Không biết tôi có thể mượn cô Lộ mấy ngày không, cô ấy gần đây lúc ngủ luôn luôn gặp ác mộng, tôi không nghĩ ra cách gì, vê sau nghĩ một chút, người buộc chuông cũng phải tháo chuông mới được” Câu này của Tống Lâm không có chút kẽ hở nào, không nói với Lâm Dương là bảo đảm Lâm Lộ không xảy ra chuyện gì, kể cả có phải hứa hẹn thì anh cũng không giữ lời được.

“Chuyện từ Lâm Lộ mà ra thì cũng nên kết thúc ở cô ta” Lâm Dương nói xong thì tách tay Lâm Lộ ra.

Chân Lâm Lộ mềm nhữn, nắm chặt lấy cổ tay Lâm Dương: “Anh, em biết sai rồi, em không muốn, cứu em, anh…” Lâm Dương nhìn cô ta một cái, trong mắt đều là vẻ ghét bỏ: “Cô cũng không còn nhỏ nữa, nên học cách tự chịu trách nhiệm với sai lầm của bản thân” “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân, chuyện Lâm Lộ làm sai là nên phạt.” Tống Lâm cũng không tiếp lời anh ta, chỉ là nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân: “Đi trước đây, cậu Dương.” Anh nói xong liền nắm tay Mộ Cẩm Vân đi ra ngoài.

Lâm Dương nhìn Lâm Lộ vừa định nói gì thì người của Tống Lâm liền đi đến: “Cô Lộ, phiền cô đi theo tôi” “Không, em không muốn, anh trai, cầu xin anh mau cứu eml” Lâm Lộ thật sự sợ Tống Lâm, lần này nếu rơi vào trong tay Tống Lâm, kể cả cô ta còn sống cũng chắc chắn sẽ sống dở chết dở, nghĩ đến những chuyện này cả người cô ta đều đang phát run.

Nhưng nhà họ Lâm sao có thể vì một cô con gái riêng mà đi đắc tội với Tống Lâm, mà chuyện này cũng chính là do Lâm Lộ tự mình tìm chết.

Bây giờ nhà họ Lâm còn phải bồi thường nhiều tiền vì cô ta như thế, nghe thấy lời cầu khẩn của cô ta, ngọn lửa tức giận trong lòng Lâm Dương càng thêm lớn.

Lâm Dương cười lạnh một tiếng: Ị” “Chuyện do mình làm thì tự chịu đi Nói xong anh ta giật tay Lâm Lộ ra rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Mộ Cẩm Vân nghe được tiếng khóc của Lâm Lộ.

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, không biết vì sao trong lòng có chút lạnh lẽo.

Tống Lâm đúng là khôn ngoan, đè nén chuyện này hơn một tuân không nói gì, làm cho người nhà họ Lâm sốt ruột.

Anh giống như thợ săn cầm dao, mỗi ngày đều mài dao trước mặt con mồi, nhưng lại không ra tay, chờ đến lúc anh ra tay chì con mồi đã bị anh làm cho tuyệt vọng.

Lúc này anh lấy của con mồi một miếng thịt, con mồi còn cảm ơn anh vì không giết chết.

Lần thứ hai Mộ Cẩm Vân thấy được thủ đoạn của người đàn ông này, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.

Chú ý đến ánh mắt của cô, anh đột nhiên nghiêng đầu về phía cô: “Trên mặt tôi có gì sao? Mộ Cẩm Vân cứng đờ người, vội vàng lắc đầu: “Không có gì” Nói xong cô thu tâm mắt lại, cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị nắm lấy.

Mộ Cẩm Vân nhịn không được giật giật, giống như cảm giác được động tác của cô, anh càng nắm tay cô chặt hơn.

Cô không dám động đậy nữa, lại cảm thấy đầu ngón tay của mình hơi lạnh.

Trong chuyện này nói không chừng, Tống Lâm cũng đã sớm tính toán xong cả rồi.

Nghĩ đến đây cả người cô đều lạnh.

Mộ Cẩm Vân đột nhiên nghĩ đến bộ dạng ôm cô đêm hôm đó của Tống Lâm, mắt bỗng trợn ngược lên.

Người đàn ông này thật là kinh khủng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.