Chương 103: Lục Hoài Cẩn anh câm miệng lại
Vào trong xe rồi Mộ Cẩm Vân vô thức rút tay mình trở về.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, yên lặng nhìn một lúc lâu rồi cũng không nói gì nữa.
Trong xe rất yên tĩnh, bầu không khí giống như có chuyện muốn nói nhưng lại kiêm chế.
Hai muơi lăm phút đi trên đường, hai người không ai mở miệng nói câu nào.
Lúc xe ngừng lại, Mộ Cẩm Vân tưởng rằng đã đến biệt thự rồi.
Cô không nói được trong lòng mình có cảm giác gì, từ khi biết được Tống Lâm mượn mình để ép nhà họ Lâm nhượng bộ, cô liền có chút sợ hãi Tống Lâm.
Lúc trước cô cũng sợ anh, nhưng đại khái là nhớ ăn không nhớ đánh, anh chỉ cần đối xử với cô tốt một chút, cô liền quên sạch, bây giờ nhớ lại Mộ Cẩm Vân mới ý thức được mình làm bạn với Sói.
Cô không khống chế được tâm tình của mình, sợ mình không cẩn thận lại chọc người ta giận, cho nên vừa lên xe cô đã nhắm mắt lại chợp mắt, cũng không biết vốn dĩ xe cũng không đi về biệt thự.
Lúc nghe được âm thanh bên ngoài cửa sổ, cô sửng sốt một chút, mở mắt ra liền lập tức trợn trắng mắt.
Cô nhớ tới đêm Lục Hoài Cẩn làm cô khó xử đó, Tống Lâm cũng đưa cô đến nơi này.
Những người ở bên ngoài rất hưng phấn, âm thanh ồn ào như sóng đợt sau cao hơn đợt trước, cô lại cảm thấy trong lòng mình lạnh thăm thẳm.
Mộ Cẩm Vân vô thức nhìn về người đàn ông ngồi cạnh, cô vừa định mở miệng, đối phương đã mở cửa xuống xe.
Tống Lâm cứ đứng bên cạnh sửa xe như thế, ánh đèn chiếu vào trên người anh, Mộ Cẩm Vân thấy rõ biểu cảm của anh: “Xuống xe.” Hai chữ đơn giản lại làm cho cô ngay cả một câu từ chối cũng không thể nói nên lời.
Mộ Cẩm Vân đành phải theo xuống xe, Tống Lâm nhìn cô một cái, không nói gì thêm nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Hai người bước vào đám đông, Mộ Cẩm Vân đi phía sau nhìn bóng lưng anh, nghĩ một chút, vẫn là nhấc chân đuổi theo.
Cô vừa đi đến, anh liền đưa tay ném một cái mũ bảo hiểm vào tay cô.
Ký ức buổi tối hôm đó ùa về, sắc mặt của Mộ Cẩm Vân hơi tái xanh đi.
Những người xung quanh đều nhìn cô, nhưng không ai dám làm phiền người của Tống Lâm nên cũng không ai dám nói gì với cô.
Cô nhìn Tống Lâm ở dưới ánh đèn, anh chạy đến bên cạnh một chiếc xe màu trắng, còn định ngồi vào trong xe, nhưng lại quay đầu lại nhìn cô.
Anh cũng không nói gì, nhưng ánh mắt lại có thể nói hết được mọi chuyện.
Mộ Cẩm Vân nhấp môi một chút, đến cùng vẫn nhấc chân đi tới.
Lúc này Tống Lâm đã ngồi vào †rong xe.
Cô cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể lên xe.
“Đội mũ bảo hiểm lên” Vừa nói chuyện anh vừa tự mình đội mũ bảo hiểm rồi cài quai.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, nhịn không được mở miệng gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm..” “Đội mũ lên.
Anh nói lại một lần nữa, lần này Mộ Cẩm Vân không dám nói gì nữa, liền tranh thủ đội mũ lên.
Tiếng huýt sáo vang lên, trong lòng cô run lên, vô thức đưa tay giữ chặt ghế.
Một tiếng gâm vang lên, chiếc ô tô giống như cung tên bay thẳng ra ngoài.
Cô không dám nói gì, sợ ảnh hưởng đến Tống Lâm thì cả hai người lại đi đời cùng nhau.
Nhưng xe càng chạy càng nhanh, dạ dày của cô cuộn lên, vô cùng khó chịu.
Mộ Cẩm Vân cắn chặt môi, sợ hãi không dám rên một tiếng nào.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà Mộ Cẩm Vân cảm thấy như mình trải qua cả nửa thế kỷ dài dằng dặc.
Ngay lúc xe ngừng lại, cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng mở cửa xe phóng ra ngoài nôn.
Cũng giống y đúc như lần trước, nhưng lúc này Tống Lâm không đưa nước cho cô.
Anh đứng trước mặt cô, cúi đầu đốt một điếu thuốc, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
Đồ ăn tối hôm nay hầu như Mộ Cẩm Vân đều đã nôn ra hết.
Lúc cô nghe được âm thanh bật lửa thì đã biết được Tống Lâm đang đứng trước mặt mình, nhưng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia, cô vẫn cảm thấy sửng sốt một chút.
Trên tay người đàn ông kẹp một điếu thuốc, một tay khác để trong túi quần, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Cô run lên một cái, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách của mình ra để chùi khóe miệng, sau khi xử lý xong cô mới đứng lên, đứng trước mặt anh, cũng không nói gì, giống như không khí trong trường đấu.
Tống Lâm đưa tay hít một hơi thuốc, mặt không đổi sắc nhìn cô: “Mộ Cẩm Vân, cô lợi hại như vậy, vậy thì đi bộ về đi cho tôi” Anh nói rồi xoay người rời đi.
Xe dừng ở cách đó không xa, anh đi mấy bước liền đi tới cạnh cửa xe, bước lên xe.
Vừa rồi Mộ Cẩm Vân nôn một lúc, phản ứng của cơ thể cũng không quá linh hoạt, nghe anh nói như thế, cô sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng gì, Tống Lâm đã lên xe.
Lái xe thấy chỉ có một mình Tống Lâm, không khỏi nhiều lời hỏi một câu: “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân đâu?” “Lái xe đi” Từ chỗ ngồi phía sau truyên đến giọng nói không nóng không lạnh của người đàn ông, nhưng lái xe nghe được ngay cả tay cũng run lên.
Anh ta không dám hỏi gì nữa, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy Mộ Cẩm Vân đi tới, anh ta muốn đi chậm một chút, nhưng không ngờ lúc ngẩng đầu nhìn lên gương, trong tấm gương là ánh mắt của người đàn ông nhìn anh ta.
Mộ Cẩm Vân vừa bước được hai bước, xe đã hất bụi mà lao đi.
Cô đứng ở đó, chỉ cảm thấy cả người đều lạnh cứng lại.
Tháng tám bây giờ buổi tối cũng không quá lạnh nhưng nơi đây núi rừng hoang vắng, bảo cô tự đi về cô thật sự không biết phải đi vê như thế nào.
Cách đó không xa không khí vô cùng náo nhiệt, lúc này vẫn còn sớm, đối với bọn họ mà nói thời gian đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu.
Thấy Mộ Cẩm Vân đứng ở đằng kia, có người bấm còi ô tô, nhưng ai cũng biết cô là người của Tống Lâm, không ai dám tiến lên trêu đùa cô.
Ngô Khởi suy nghĩ một chút, vội vàng lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
Người đầu dây bên kia điện thoại có lẽ cũng đang làm việc, nhận điện thoại, giọng vô cùng không vui: “Có chuyện gì thì nói, không thì lăn nhanh nhanh!” “Cậu Cẩn, là tôi, Ngô Khởi, có chuyện nha! Cô Vân đang ở bãi đua xe bên này.” Lục Hoài Cẩn bên kia tâm trạng không vui nên đang uống rượu, nghe được Ngô Khởi nói như thế cũng không để ý lắm: “Cái gì mà cô Vân rồi bãi đua xe, cậu cút con mẹ nó đi cho tôi!” Nói xong anh ta liền cúp điện thoại ngay lập tức.
Ngô Khởi nhìn màn hình điện thoại bị cúp máy, có chút không cam tâm nhưng cũng không dám lại đi quấy rối Lục Hoài Cẩn lần nữa.
Tính tình của cậu Cẩn đúng là không phải khó chịu bình thường, cậu †a cứ cụp đuôi là được rồi.
Lục Hoài Cẩn ở đầu dây bên kia cúp điện thoại lại uống thêm một chén rượu, đột nhiên kịp phản ứng lại, sửng sốt một chút, quơ lấy chìa khóa xe rồi chạy ra bên ngoài.
“Cậu Cẩn, cậu đi đâu thế?” Đáp lại các cô chỉ có âm thanh đóng cửa phòng mà thôi.
Mộ Cẩm Vân đứng nguyên tại chỗ một lúc, lấy điện thoại di động ra gọi taxi, nhưng chỗ này quá xa, mà bên này lại là địa bàn của nhị thế tổ Hi, lái xe cũng không muốn đến.
Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩ đến cách đi ra ngoài để gọi xe.
Chỉ là sau khi cô nôn xong cả người liền không thoải mái, bước đi cũng rất chậm, đi nửa tiếng cũng chỉ đi được khoảng hai cây số.
Nghe thì có vẻ rất xa nhưng thực tế thì không được bao nhiêu.
Thời điểm chiếc xe thể thao màu đỏ vụt qua nhanh như tên bắn, tóc của Mộ Cẩm Vân đều bị thổi rối tung.
Cô đi giày cao gót, gót chân bị chà xát, cô dứt khoát không đi thêm nữa, đi đến một tảng đá ngồi xuống, cứ ngồi ven đường như thế.
Trên đoạn đường quốc lộ này rất yên tĩnh, xe tình cờ đi qua cũng không nhiều, hai bên cũng không có đèn đường, một con đường tối đen như mực.
Mộ Cẩm Vân có chút sợ hãi nhưng cô vẫn sợ Tống Lâm hơn.
Người đàn ông mưa nắng thất thường đó.
Lục Hoài Cẩn phi thẳng tới bãi đua xe bằng tốc độ tên lửa, trực tiếp xách cổ Ngô Khởi lên: “Người ở đâu?” “Cậu, cậu Cẩn, sao anh lại ở đây?” “Nói nhảm ít thôi, tôi hỏi cậu Mộ Cẩm Vân ở đâu?” Lúc này Ngô Khởi cũng đã kịp phản ứng, anh ta nhìn một chút phát hiện ra không thấy người ở đâu nữa: “Cô ấy bị tổng giám đốc Lâm bảo tự đi về nhưng cô ấy không có xe nên chắc chắn cũng đi được không xal” Lúc này Lục Hoài Cẩn mới nhớ ra trên đường mình đi đến đây nhìn thấy một người ở ven đường, lúc đó anh không để ý gì, không biết có phải Mộ Cẩm Vân hay không.
Nghe thấy Ngô Khởi nói như thế này, anh ta ngược lại đã hiểu ra.
Anh ta buông lỏng tay, một lần nữa nhảy vào trong xe.
Một trận tiếng động cơ vang lên, xe lại một lần nữa phi đi.
Lần này Lục Hoài Cẩn đi rất chậm, rất nhanh đã thấy được Mộ Cẩm Vân.
Chân Mộ Cẩm Vân bị đau, cả người cũng mệt mỏi, ngồi trên tảng đá kia mơ hồ ngủ mất, đột nhiên một trận tiếng bóp còi vang lên, cô ngạc nhiên vội vàng mở to mắt.
Ánh đèn xe chói mắt chiếu đến, cô vô thức đưa tay che mắt.
Lúc nhìn thấy Lục Hoài Cẩn trong lòng cô lộp bộp một chút.
Mộ Cẩm Vân vội vàng đi giày vào z..úl sau đó đứng lên: “Cậu Cẩn: Ánh mắt Lục Hoài Cẩn nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, cười lạnh một chút: “Thế nào, bị Tống Lâm ném đi rồi sao?” Cô nhếch mép, không nói chuyện.
“Lên xe, tôi đưa cô về” Mộ Cẩm Vân còn nhớ chuyện của lâm Lộ, cô đứng ở đó không hề nhúc nhích.
Lục Hoài Cẩn chờ một lúc không thấy cô nhúc nhích gì, đi thẳng đến đưa tay ra muốn kéo tay cô.
Mộ Cẩm Vân phản ứng rất nhanh, cô lùi vê sau ngay lập tức, anh ta không thể chạm vào cô.
Sắc mặt Lục Hoài Cẩn lập tức trầm xuống: “Mộ Cẩm Vân, hiện tại tâm trạng của tôi không tệ, nhưng nếu như cô không giữ thể diện cho tôi như thế thì cũng đừng trách tôi.” Mộ Cẩm Vân thật sự không muốn dính líu gì đến Lục Hoài Cẩn, nhưng cô nhìn bốn phía đều là núi rừng hoang vắng, cũng không có được bao nhiêu chiếc xe đi qua, bóng đêm quá dọa người, nếu như cô tự mình đi thì có đi cả một đêm cũng chưa chắc đã đi được đến nơi.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô vẫn nghe lời anh ta.
Lục Hoài Cẩn lên xe, đang định thắt dây an toàn thì tay đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi uống rượu, say rượu lái xe không tốt, cô lái đi” Khóe miệng Mộ Cẩm Vân hơi giật, cậu ấm này biết uống rượu không nên lái xe mà vừa rồi lái nhanh như thế.
Cô không nhúc nhích nói: “Cậu Cẩn, bằng lái của tôi là bằng lái nước ngoài.’ “Có bằng lái là được rồi, nhiều chuyện như vậy làm gì” Anh ta nói rồi đưa tay ra muốn ôm cô qua.
Mộ Cẩm Vân vội vàng xuống xe, lách qua, đứng ở cửa xe nhìn anh ta.
Lục Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn cô một lúc, khoảng năm sáu giây sau anh ta mới chuyển sang ghế bên cạnh.
Đây xem như là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân lái xe sau khi về nước, cô rất không thành thạo, Lục Hoài Cẩn ở một bên hết lần này đến lần khác nói nhao nhao: “Cô có biết lái xe hay không! Nơi này không có người! Dẫm chân ga mạnh một chút thì chết sao? Đi với tốc độ như rùa như thế thì cô định lúc nào trở về?” Mộ Cẩm Vân thực sự không nhịn được, nghiêng đầu trừng mắt liếc anh †a một cái: “Lục Hoài Cẩn anh câm miệng lại!” Nói xong, Mộ Cẩm Vân liền hối hận, ngay lập tức ngậm miệng lại.
Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn cô, tối hôm nay trăng rất sáng, ánh trăng chiếu thẳng vào mặt Mộ Cẩm Vân.
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay hiện ra, cô đang tức giận, nhíu mày, mắt hạnh hơi nheo lại, nhưng anh ta lại nhìn ra mấy phần phong tình.
Lục Hoài Cẩn không nói thêm gì, nhìn cô dùng vận tốc sáu mươi kilomet một giờ đi về phía trước.
Cậu Cẩn luôn luôn cảm thấy đi chậm rất khó chịu bây giờ lại thấy chậm một chút cũng không sao.