Chương 107: Tổng giám đốc
Tổng, không phiền anh hao tâm tổn trí Xe nhanh chóng dừng ở bên cạnh một bệnh viện tư nhân, bệnh viện là do Lục Tấn Bắc mở, đã gọi điện thoại từ sớm chỉ cần Tống Lâm bế người vừa xuất hiện, thì thủ tục đều sẽ được bật đèn xanh.
Chỉ là xe vừa dừng lại, Mộ Cẩm Vân liền tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt đen trầm tĩnh của Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, lúc này tài xế đã đi tới mở cửa xe.
“Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân, đã tới bệnh viện rồi.” Thấy Mộ Cẩm Vân đã tỉnh, tài xế cũng có chút kinh ngạc.
Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện trước mặt chính là bệnh viện.
Cô không nói gì, tay vịn khung cửa, trực tiếp rời khỏi lòng của Tống Lâm, sau đó nhấc chân xuống xe.
Cô vừa té xỉu tỉnh lại, lúc này cả người đều mơ hồ không rõ.
Nhưng cô và Tống Lâm đang chiến tranh lạnh, chuyện này cô vẫn nhớ rất Một chân vừa đáp xuống đất, người cô liền mềm nhữn một cái, tài xế thấy cô sắp té xuống đất, đưa tay đỡ cô một cái.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn tài xế, mặt trắng bệch nở nụ cười: ‘Cảm ơn.
Tài xế nhìn thoáng qua Tống Lâm đang ngồi ở trong xe, người đàn ông ngồi ở đó, biểu cảm trên mặt nhìn không ra vui giận, con ngươi đen láy nhìn thẳng tắp lên người Mộ Cẩm Vân.
Tài xế chỉ nhìn thoáng qua, người không khỏi run lên một cái, nhìn bộ dáng này của Mộ Cẩm Vân, nhịn không được lên tiếng nói một câu: “Thư ký Vân, tổng giám đốc Lâm…” Mộ Cẩm Vân nghe tài xế nhắc tới Tống Lâm, nhưng cô vờ như không nghe thấy, cắn răng tự đi vào bệnh viện.
Cô cũng không biết đến cùng mình bực bội cái gì, ánh mắt sau lưng sắc bén, cô có thể cảm nhận rõ ràng.
Mặc dù như vậy, cô vẫn cố cắn răng thẳng người đi về phía trước.
Giữa cô và Tống Lâm, cô luôn là người yếu thế hơn.
Theo như nhu cầu nghe thì rất đơn giản, nhưng nếu muốn làm thật, lại thực sự rất khó.
Tống Lâm dùng cô mà lấy được lợi từ nhà họ Lâm, có điều chỉ là thuận theo tình thế mà thôi, thật ra cô cũng không có gì phải tức giận, nhưng cô vẫn làm không được.
Huống chi, anh không nói hai lời buộc cô đi đua xe với anh, sau khi cô nôn ra sắc mặt tái nhợt lại trực tiếp ném cô ở đó để cô tự về.
Con đường vài chục kilomet, hơn nửa đêm, vậy mà anh lại vứt bỏ cô ở đó.
Nếu như không phải vì vậy, cô cũng không cần phải tiếp xúc với Lục Hoài Cẩn, nhưng hết lần này tới lần khác đều như vậy, mấy ngày nay anh cứ lạnh nhạt với cô, đêm qua sau khi xuống máy bay thì trực tiếp kêu tài xế lái xe đưa về.
Sự tàn nhẫn của Tống Lâm đã nổi lên cũng thật quyết tuyệt.
Mộ Cẩm Vân biết anh có quyền tức giận, nhưng cô cũng có quyền đó, không phải sao? Cô là người, không phải là đồ vật, anh muốn xử trí như thế nào thì có thể xử trí như thế đấy.
Lúc vui thì sờ hài cái, mất hứng thì đạp cho hai phát, cô ở trước mặt anh, sống còn không bằng một nhân viên bình thường dưới đáy của công ty.
Trong đầu mơ mơ hồ hồ, Mộ Cẩm Vân nghĩ tới những chuyện diễn ra trong hai ngày qua.
Cô ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ cần cố gắng thêm mấy bước nữa là được rồi.
Nhưng cô không kiên trì nổi, trạng thái của thân thể vốn không tốt, lúc này toàn thân càng khó chịu.
Đi không được mấy bước, hai chân mềm nhũn, người trực tiếp liền té xuống đất.
Tài xế muốn bước lên dìu cô, mới vừa cúi người xuống, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu liếc nhìn Tống Lâm.
Không biết từ lúc nào anh đã bước xuống xe, đứng sau lưng Mộ Cẩm Vân cách đó không xa, từ trên cao nhìn xuống cô.
Tài xế chỉ nhìn thoáng qua đã không dám động đậy.
Hai người kia đang giận nhau, anh ta cũng không cần dính vào, nếu không lúc hai người hòa hợp lại, người xui xẻo cuối cùng vẫn là người ngoài trước đó đã xen vào.
Lần này Mộ Cẩm Vân không té xỉu, cô vẫn còn ý thức, chỉ là trước mắt tối đen, trong chốc lát không để ý nên té xuống đất.
Mùa hè tới, nắng trên đỉnh đầu gắt như đổ lửa, cô ngã trên mặt đất, trên trán không ngừng tuôn mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Cô biết Tống Lâm đang ở sau mình, cho nên dù cắn răng cũng phải tự mình đứng lên.
Ngắn ngủi mấy giây trôi qua này mà Mộ Cẩm Vân có cảm giác dài như mấy thế kỉ vậy.
Cô đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau.
Nhưng vừa nhìn thấy liền khiến cô cảm thấy mình như một vai hề vậy.
Anh đứng ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, giống như những hành động cô vừa làm chẳng qua chỉ là đang tự rước lấy nhục.
Trong nháy mắt đó, cảm giác nhục nhã như một chậu nước lạnh giội thẳng từ đỉnh đầu xuống người cô.
Cô đứng ở đó, cả người đều cứng ngắc.
Mộ Cẩm Vân nhìn Tống Lâm đi từng bước một đến trước mặt của mình, trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có đôi con ngươi màu đen giống như là tảng băng đang tỏa khí lạnh.
Khoảng cách chỉ khoảng hai ba mét, anh chân dài chỉ đi mấy bước đã tới sát sau lưng cô.
Mộ Cẩm Vân lui về sau một bước theo bản năng, anh đưa tay trực tiếp khống chế cô, không đợi cô kịp phản ứng, giơ tay bế cô lên.
Cô hơi kinh ngạc, theo bản năng tính nói gì, lại nghe giọng nói lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Đừng nhúc nhích.
Ba chữ vô cùng đơn giản, cả người cô lại như bị điểm huyệt vậy, hoàn toàn không thể động đậy.
Mộ Cẩm Vân biết, Tống Lâm đã nổi giận rồi.
Vốn anh đã tức giận, lúc này lại giống như một quả lựu đạn lúc nào cũng có thể phát nổ vậy.
Nếu như ngày thường Mộ Cẩm Vân chắc chắn có thể trốn bao xa thì trốn, cô không dám trêu chọc Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân theo anh hơn hai tháng, lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy.
Nhưng đã bức bối mấy ngày, hiện tại Mộ Cẩm Vân lại mơ màng, nghe hai chữ lạnh lẽo kia, chỉ cảm thấy giống như con châu chấu bị giãm dưới bàn chân vậy, không hề có tôn nghiêm.
Cô liên nghĩ tới đêm hôm đó, anh cứ như vậy vất cô ở trường đua giữa núi rừng hoang dã, một mình cô đi giày cao gót đi hơn nửa tiếng, gần ba cây số, gót chân cũng bị ma sát ra máu.
Mấy ngày nay liên tiếp chịu uất ức, cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu, lạnh lùng nhìn anh lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, không phiền anh hao tâm tổn trí, xin thả tôi xuống!” Sau khi cô nói xong còn nhìn thẳng vào anh.
Vừa dứt lời, cô có thể cảm nhận được sự đau đớn trên hai tay của mình.
Con ngươi màu đen hơi co rút, bên trong giống như mưa rền gió dữ, Mộ Cẩm Vân giật mình, khuôn mặt càng trắng hơn.
“Mộ Cẩm Vân” Anh lên tiếng gọi tên cô, mỗi chữ mỗi câu đều cực kỳ rõ ràng.
Người bên ngoài nghe không ra nửa phần vui giận, nhưng Mộ Cẩm Vân nghe hiểu.
Cô biết, nếu như mình còn dám nói thêm điều gì nữa, anh chắc chắn sẽ khiến cô hối hận.
Từ trước đến này lòng dạ anh tàn nhẫn, cô biết.
Hai người giằng co dưới ánh mặt trời chói chang một phút đồng hồ, cuối cùng cô vẫn sợ anh, hai tháng này sự ôn hòa đều là giả, anh là Tống Lâm, dù thế nào cũng không thể thay đổi hiện thực.
Tống Lâm là ai chứ? Mộ Cẩm Vân đột nhiên nở nụ cười giêu, cũng không nói gì, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tống Lâm nhìn thoáng qua người trong lòng mình, con ngươi hơi tối lại, bế người đi vào trong bệnh viện.
Lục Tấn Bắc cũng đã căn dặn từ sớm, lúc Mộ Cẩm Vân được đưa vào bệnh viện, cũng không cần xếp hàng, đi thẳng tới phòng khám, đo nhiệt độ cơ thể, đo huyết áp.
Sau khi Tống Lâm thả người xuống thì không thấy tăm hơi, Mộ Cẩm Vân nằm ở trên giường, bác sĩ nam trẻ tuổi nhìn cô một cái.
“Cô Vân, amidan của cô bị nhiễm trùng rồi, cổ họng cô có chỗ nào không thoải mái không?” Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt, nhìn bác sĩ trước mặt, lát sau mới lên tiếng: “Có, bên trong rát lắm” Từ ngày trở về từ trường đua xe cô đã có chút không thoải mái, nhưng cô cũng không quan tâm.
Lúc ở nước ngoài, loại bệnh như cảm cúm nóng sốt thế này, đa số cô đều tự mình chữa, uống nhiều nước nóng một chút là đã khỏi rất nhanh, chỉ là không ngờ, sau khi về nước, người lại yếu ớt hơn rồi.
Còn có một nguyên nhân ẩn sâu, chính là cô không muốn tự đối mặt.
Bây giờ nghĩ đến, Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình thật sự là một đứa ngốc.
Tống Lâm là hạng người gì, cho dù cô chết trước mặt anh, có lẽ anh cũng chẳng khó chịu đâu, cùng lắm anh chỉ cảm thấy đáng tiếc cho bản thân thiếu đi một bạn giường.
Ha.
Làm người, quả nhiên không nên quá ngây thơ.
“Ba mươi chín độ rưỡi, xét nghiệm máu trước đã rồi xem thử có cần truyền dịch không.” “Vâng.” Cô lên tiếng, lúc này, mỗi lời nói ra đều khiến Mộ Cẩm Vân đau đớn.
Mộ Cẩm Vân xuống giường, mới vừa đứng lên, đầu cô đã hơi choáng, lung lay một cái, bác sĩ nhìn cô, quan tâm mà hỏi một câu: “Cô Vân, cô không sao chứ?” Cô lắc đầu, giọng hơi khàn hỏi: “Thử máu ở đâu?” “Tâng năm phòng xét nghiệm” Mộ Cẩm Vân gật đầu một cái: “Cảm ơn bác sĩ” Nói xong, cô tự đi ra khỏi phòng, đi tới thang máy chờ thang máy lên tâng năm.
Mặc dù là bệnh viện tư nhân, nhưng người tới khám cũng không ít, trong thang máy đều là người, đa số đều tới tầng năm làm xét nghiệm, cô chen vào có chút khó khăn.
Lúc thang máy đến tâng năm, một người phụ nữ trung niên chen từ bên trong ra, sức lực của bà ta rất lớn, Mộ Cẩm Vân đứng ở phía trước, không kịp chuẩn bị mà bị va vào một phát, người trực tiếp nhào sang bên cạnh.
May có người lôi cô từ sau lưng, cô mới không ngã trên mặt đất.
“Cảm ơn” Cô quay đầu nói cảm ơn, mím môi liền đi ra ngoài, mà người gây họa kia, cũng sớm đã không biết đi đến chỗ nào rồi.
Mộ Cẩm Vân đến cửa thử máu thì được cho biết, cô cần phải trả phí trước đã.
Phản ứng của cô hơi chậm, đứng ở đó trong chốc lát mới phản ứng lại là mình phải xuống lầu đóng phí.
Cô lại vào thang máy lần nữa, lúc này thang máy không có ai.
Lúc Mộ Cẩm Vân tựa vào vách thang máy, có lẽ bởi vì bị bệnh khiến người ta yếu ớt, cô nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đáy mắt đều nóng hổi.
Không nói rõ là do uất ức hay do khó chịu, cô muốn khóc, nhưng lại không thể không cắn chặt răng chịu đựng.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến: “Cô đi đâu vậy?” Cô ngẩng đầu một cái, liền thấy Tống Lâm đứng ở trước mặt.
Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, bĩu môi, vừa muốn nói chuyện, hai chân mềm nhữn, người nghiêng ngả ngã xuống.
Con ngươi đen láy của anh hơi co giật, có lẽ không ngờ cô lại yếu như vậy, ngay cả đứng cũng không vững.
Tống Lâm liền ôm người vào trong ngực, sờ tay lên cổ cô, chân mày nhíu lại một cái.
Anh bế người lên, người xung quanh nhìn anh, anh vừa bế người, ánh mắt quét một vọng, sự tàn bạo tỏa ra từ người anh khiến người vây xem đều run rẩy.