Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 111



Chương 111: Cô có thể kết thúc thực sự rồi

Mộ Cẩm Vân bị anh ta nhìn một cái
như vậy thì trong lòng cô thấy rất lo
lắng, cô cho rằng Lục Hoài Cẩn muốn
làm chuyện quỷ quái gì đó, nhưng lại
không ngờ vào một giây sau, cô liền
nghe thấy giọng của anh ta lại truyên
lại: “Đây là lần đầu tiên tôi bị một người
phụ nữ đãi khách như vậy.”

Khi nghe anh ta nói như vậy thì
trong lòng cô nhẹ nhõm, nhìn anh ta
không tránh cũng không né: “Tôi đã nói

rồi, tôi muốn mời cậu Cẩn”

Lục Hoài Cẩn lớn như vậy rồi
nhưng thực sự chưa từng trải qua cảm
giác để cho phụ nữ trả tiền, không thể
không nói rằng Mộ Cẩm Vân thực sự

làm mới nhận thức của anh ta.

Hơn nữa anh ta ăn cái gì từ trước
đến nay liền chọn cái đó, vậy thì bữa
cơm tối ngày hôm nay sợ là đã tiêu hết

tiền lương một tuần của Mộ Cẩm Vân.

Nhưng cô không tự ti cũng không
kiêu ngạo, lời cô nói ra, anh ta thậm chí
muốn tìm lỗi nhưng cũng không biết
phải bắt đầu từ đâu.

Nhìn cô một lát, Lục Hoài Cẩn cuối
cùng nở một nụ cười đầy ẩn ý, cũng

không bám vào chuyện này nữa: “Được

rồi, tôi đưa cô về”

Mộ Cẩm Vân gật đầu mà không

nói gì cả, bước theo anh ta ra ngoài.

Hai người vừa đi ra khỏi thang máy

liền bị một giọng nữ gọi lại: “Cậu Cẩn–”

Lục Hoài Cẩn nghe thấy giọng nói
của Dương Mị Ngọc, lông mày của anh

†a ngay lập tức cau lại.

Mà vốn lúc đầu Dương Mị Ngọc ở
cùng với bạn của mình thì lúc này đã
chạy chậm đến trước mặt của hai
người: “Cậu Cẩn, anh nói ăn cơm cùng
bạn, không ngờ hóa ra là ăn cơm ở đây.
Thật là trùng hợp, em cũng vừa mới ăn

ở đây, người này là?”

Cô ta vừa nói vừa nhìn Mộ Cẩm

Vân bằng ánh mắt ngạc nhiên.

“Là ai thì không liên quan đến cô,

nếu đã ăn xong rồi thì mau về đi”

Lục Hoài Cẩn rõ ràng không muốn
nói nhiều lời với người phụ nữ, anh ta
dang tay ra kéo lấy Mộ Cẩm Vân liền đi

ra ngoài.

Cánh tay của Mộ Cẩm Vân bị nắm
lấy, cô theo bản năng muốn hất tay của
Lục Hoài Cẩn ra nhưng kết quả là cô
càng vùng vãy thì đối phương lại nắm

càng chặt.

Bước tới cổng của nhà hàng, Lục

Hoài Cẩn đột nhiên quay đầu nở một

nụ cười kỳ lạ với cô: “Mộ Cẩm Vân, tôi
khuyên cô đừng có nhúc nhích, nếu
không thì tôi sẽ không nắm cổ tay cô

đơn giản như vậy”

Nghe thấy lời nói này của anh ta,
Mộ Cẩm Vân sững người nhưng cô

thực sự không dám cử động nữa.

Tay bị nắm không ngừng vùng vẫy,
Lục Hoài Cẩn có chút tiếc nuối, vì rốt
cuộc thì ạnh ta cũng không thể nhân
cơ hội này để tiến thêm một bước nữa

dắt tay cô.

Sau vài lần tiếp xúc thì Lục Hoài
Cẩn cũng nhận ra người phụ nữ Mộ
Cẩm Vân này là người có tính cách

ương ngạnh, không sợ cứng rắn.

Nếu như bạn càng cứng với cô ấy

thì cô ấy có thể chống lại bạn đến cùng.

Nhưng chỉ cần bạn hơi mềm mỏng
một chút thì cô ấy cũng sẽ biết điều lùi
bước.

Dương Mị Ngọc nhìn bóng hình hai
người Lục Hoài Cẩn và Mộ Cẩm Vân
càng ngày càng xa thì nụ cười ở trên
mặt cô ta từng chút từng chút nhạt
dần, đến cuối cùng thì nụ cười đã
không còn nữa mà chỉ còn lại vẻ lạnh

lùng.

Cô em gái bị cô ta lấy cớ kéo qua
lúc này bước lên, nhìn thoáng qua
Dương Mị Ngọc: “Em đã nói rồi, cậu
Cẩn nhất định là đã thích người khác

rồi. Mị Ngọc, em nói này, Lục Hoài Cẩn
này thực sự không phải là người mà
chị có thể kiểm soát được”

Nghe thấy lời nói của cô em gái,
Dương Mị Ngọc nở một cười lạnh lùng:
“Bây giờ nói lời này thì vẫn còn hơi

sớm, chị không tin”

Cô ta vừa nói vừa giơ tay bấm một

dãy số.

Mộ Cẩm Vân bị Lục Hoài Cẩn kéo
liên tục đến bên cạnh xe, lúc này mới
buông lỏng tay ra, lông mày cô nhăn lại
tức giận: “Cậu Cẩn, tôi hy vọng sau này

anh tôn trọng tôi một chút.”

Nghe thấy lời cô nói, Lục Hoài Cẩn

cười nhạo một tiếng: “Tôi bây giờ còn
không đủ tôn trọng cô sao? Nếu như
tôi không tôn trọng cô thì cô bây giờ sẽ
không phải là đứng ở đây nói chuyện

với tôi, mà là–”

Anh ta nói xong thì dừng lại một
chút, nụ cười ở trên mặt đột nhiên
mang dáng vẻ lưu manh: “Nằm ở dưới

người của tôi”

Đối với cô thì anh ta từ trước đến
nay không bao giờ che giấu suy nghĩ

của mình.

Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn cổ tay

của mình mà không trả lời anh ta.

Nếu như là khi vừa về nước thì cô

có thể thực sự ngây thơ nghĩ rằng Lục

Hoài Cẩn muốn làm bạn với cô.

Nhưng bây giờ thì cô đã biết rằng
không có ai sẽ đối xử tốt với bạn mà

không có lý do.

Tống Lâm cũng vậy, Lục Hoài Cẩn
cũng vậy. Bọn họ đều có ý nghĩ của
mình, trước đó là vì cơ thể của cô, sau
đó muốn cô với thân phận là người phụ

nữ của Tống Lâm.

Cô nhận ra rất rõ ràng rằng mấy
ngày hỗn loạn bùng cháy đó chính là
những ngày tỉnh táo nhất mà từ trước

đến nay cô chưa từng có.

Thấy cô không trả lời, Lục Hoài

Cẩn cảm thấy có chút nhàm chán, anh
ta nhún vai rồi kéo cửa xe ra, ngồi vào

trong: “Lên xe, tôi đưa cô về”

Xe mở mái che, gió thổi vào mặt,
có một loại cảm giác dễ chịu không từ
gì diễn tả được.

Lúc này, Mộ Cẩm Vân rốt cuộc
cũng biết mái che không được lắp cố
định, đối với cơn gió tự nhiên như vậy
thổi qua thì thật sự dễ chịu.

Trên đường trở về, tốc độ xe của

Lục Hoài Cẩn nhanh hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, Mộ Cẩm Vân thậm chí
đã từng ngồi xe đua của bọn họ nên

với tốc độ như vậy thì cô đã không còn

thấy sợ.

Chiếc xe nhanh chóng dừng ở tâng
dưới của căn hộ, lần trước Lục Hoài

Cẩn đã kêu cô lái xe đến dưới căn hộ.

Căn hộ này rất dễ tìm, nó nằm bên
con đường sầm uất nhất của Hà Nội
nên chỉ cần lái xe dọc theo con đường

là có thể đến nơi.

Lúc này đã là mười giờ ba mươi,
Mộ Cẩm Vân tháo dây an toàn, nghiêng
đầu nhìn Lục Hoài Cẩn ở bên cạnh một
cái: “Cậu Cẩn, tôi đến nơi rồi, cảm ơn

anh:

Nói xong, cô không quan tâm phản

ứng của anh ta như thế nào liền đẩy

cửa xe và bước xuống xe.

Lục Hoài Cẩn nhướng mày và đưa

tay lên bấm còi xe.

Mộ Cẩm Vân mới đi chưa được hai
bước thì đột nhiên trong lúc đó nghe
thấy tiếng còi xe, theo bản năng cô liền

quay đầu nhìn lại.

Lục Hoài Cẩn bước xuống xe, bước
từng bước đi đến trước mặt cô: “Mộ

Cẩm Vân”

Anh ta mở miệng gọi cô, sau đó
dừng lại trước mặt cô với khoảng cách
khoảng hai bước chân, một tay đút túi

quần, tay còn lại xoay điện thoại.

Đèn pha ô tô chiếu vào từ sau

người anh ta, Mộ Cẩm Vân cảm thấy
có chút chói mắt, đành phải đưa tay
lên che lại: “Cậu Cẩn, anh còn có

chuyện gì sao?”

Anh ta khẽ cười một cái: “Cô và

Tống Lâm đã cãi nhau sao?”

Khi anh ta nói lời này thì vẻ mặt

của anh ta rất bình tĩnh và tự tin.

Sắc mặt Mộ Cẩm Vân trở nên hơi
cứng ngắc, tay cô cầm túi suýt chút

nữa thì bóp nát cái túi.

Cô khẽ mím môi, cố gắng ổn định
cảm xúc của mình: “Anh cảm thấy tôi

có thể cãi nhau với Tống Lâm sao?”

Nếu như thực sự là cãi nhau thì

cũng tốt nhưng cô ngay cả tư cách để

cãi nhau với Tống Lâm cũng không có.

Cô ở trước mặt của Tống Lâm mãi
mãi chỉ có bị anh mắng mỏ và chịu

đựng sự tức giận của anh.

Nghe thấy lời cô, nụ cười ở trên

mặt của Lục Hoài Cẩn càng sâu hơn.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh ta, cô không
biết là tại sao nhưng đột nhiên trong
đáy lòng hơi hoảng loạn, cô không chịu
đựng được mà lên tiếng trước: “Cậu
Cẩn không có chuyện gì vậy thì tôi vào

trước, cơ thể tôi không thoải mái lắm”

Cô vừa dứt lời thì giọng nói của

Lục Hoài Cẩn cũng truyền lại: “Cô cảm

thấy, nếu như tôi muốn cô từ chỗ Tống
Lâm thì anh ta sẽ cho hay là không
cho?”

Lời nói của người đàn ông đi kèm
với nụ cười truyền đến, nghe thì giống
như đang nói đùa nhưng sự nghiêm
túc của trong đôi mắt đó lại khiến cho

người ta không thể chen vào.

Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cả
người cô lạnh toát, điều mà cô sợ nhất

sắp ập đến.

Thấy cô không nói gì, Lục Hoài Cẩn
tự cười một cái: “Chậc, nhìn cô sợ hãi

kìa”

Anh ta vừa nói vừa đưa điện thoại

di động cầm trong tay đến trước mặt
cô: “Người muốn nhưng không được,
vậy thì số điện thoại có thể được đúng
không?”

Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn điện
thoại ở trước mặt, cô mím môi, vừa
muốn nhập số điện thoại làm việc của
mình vào thì Lục Hoài Cẩn đã biết

trước: “Tôi muốn số riêng, thư ký Vân”

Tay của cô hơi run run, đành phải

nhập số điện thoại riêng vào.

Con người như Lục Hoài Cẩn, nếu
như thực sự muốn số điện thoại của
cô thì sao có thể không tìm được, Mộ
Cẩm Vân chi bằng thêm một chuyện
thì bớt một chuyện.

Sau khi cô nhập xong số điện thoại
thì liền đưa điện thoại lại: “Cậu Cẩn, tôi

lên đây.”

Chỉ một lúc như vậy mà bây giờ đã
là mười một giờ.

Lục Hoài Cẩn cúi đầu nhìn điện
thoại một cái, chỉnh sửa lại cái chú
thích sau đó trả lời mà không chút để
ý: “Ừm. Cô lên đi”

Anh ta nói xong thì ngẩng đầu lên

nhướng mày cười với cô.

Ánh mắt anh ta nhìn thấy bóng
lưng cô thì lông mày khẽ động, trước
khi cô quay người thì đã mở miệng gọi
cô: “Đợi chút”

Mộ Cẩm Vân không biết lý do là gì
nên có chút đành chịu, thậm chí có
chút tức giận: “Cậu Cẩn, anh còn có

chuyện gì nữa?”

Anh ta không nói gì nhưng đột
nhiên trong lúc đó đã ghé vào tai cô:
“Tôi không có chuyện gì, nhưng tôi nghĩ
cô có thể có chuyện gì đó thư ký Vân.
Nếu như cần tôi giúp thì cứ gọi điện
thoại cho tôi, hai tư giờ tôi đều mở máy

Am

vì cô:

Anh ta vừa nói vừa lùi lại một bước,
giơ tay giống như ra hiệu: “Chúc cô

may mắn, thư ký Vân”

Nói xong, anh ta quay người liền

bước vào trong xe rời đi.

Mộ Cẩm Vân cau mày, cô luôn cảm
thấy trong những lời nói cuối cùng của
anh ta có ý gì đó nhưng cô suy nghĩ

một chút thì cũng không thể hiểu nổi.

Lúc này Lục Hoài Cẩn đã quay lại
trong xe một lần nữa, chiếc xe lùi lại rồi

sau khi quay nửa vòng liền rời đi.

Mộ Cẩm Vân nhìn chiếc xe thể
thao dầu dần rời xa, thu hồi lại ánh mắt

của mình và định lên tâng.

Lúc này dường có điều cảm tính,

cô nghiêng đầu.

Cách đó không xa là một chiếc

Benz màu đen ở ngay đó.

Cửa sổ xe mở một nửa, cô có thể

thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn

ông.

Anh đang nhìn cô với ánh mắt vô

cùng lạnh lùng.

Ngay lúc đó, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm
thấy nước đá xối thẳng vào đầu cô, cả

người cô như đông cứng.

Cô nhìn cửa sổ xe lần nữa thì nó
đã kéo lên, cuối cùng không thấy gì cả,

sau đó chiếc xe dần dần quay ra rời đi.

Cô cứ như thế đứng ở đó không
động đậy.

Rốt cuộc cô cũng biết câu nói cuối
cùng của Lục Hoài Cẩn là có ý gì, anh
ta nhất định là đã nhìn thấy Tống Lâm

rồi.

Hai người Lục Hoài Cẩn và Tống
Lâm từ trước đến giờ đều là kẻ thù
không đội trời chung, Tống Lâm vẫn tốt
hơn một chút, ung dung thản nhiên
chiến đấu với Lục Hoài Cẩn, nhưng Lục
Hoài Cẩn thì không giống như vậy, anh
ta đường hoàng lại phách lối.

Cô là người của Tống Lâm, bây giờ
lại bị bắt gặp ở cùng Lục Hoài Cẩn hết

lần này đến lần khác.

Hai người họ đang đấu nhau và cô
lại kẹp ở giữa. Hai người họ dùng bất
cứ chút sức nào thì cô cũng sẽ bị kẹp
thành tương.

Gió đêm mùa hè thực ra không
lạnh chút nào, khi thổi tới thì vẫn mang
theo một chút khô nóng, nhưng Mộ
Cẩm Vân đứng ở đó, nghĩ đến ánh mắt
của Tống Lâm vừa rồi thì cô chỉ cảm
thấy cả người đã lạnh toát.

Cô biết rằng lần này, cô có thể kết
thúc thực sự rồi.

Một lần nữa, cô nghĩ tới lời nói của
Tống Lâm: “Cô và cậu Cẩn ngược lại
khá có duyên đấy, lần trước anh ta hỏi
tôi muốn cô qua làm thư ký, tôi đã
không đồng ý. Nếu cô đã thích anh ta
như vậy, vậy thì sáng mai cô qua báo

cáo với công ty của cậu Cẩn là được”

Mà vừa rồi, Lục Hoài Cẩn mới hỏi

cô: “Cô cảm thấy, nếu như tôi hỏi Tống

Lâm là tôi muốn cô thì anh ta có cho

Ô

hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.