Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 121



Chương 121: Tôi luôn nắm tay Tống Lâm Anh ấy bước thẳng về phía cô ta: “Chúc mừng.

Nghe thấy lời nói của anh ấy, Mộ Cẩm Vân có hơi đơ người ra rồi mới đáp lại.

Thực ra Tống Lâm rất có tiếng tâm tại Hà Nội, nhưng số người gặp mặt qua anh ta thì không nhiều.

Nếu như không phải vừa rồi có người gọi anh ta, thì rất nhiều người có mặt ở đó sẽ nghĩ rằng người con trai này chỉ là một người có phong độ, không phải là người tâm thường, nhưng không ngờ rằng anh ta chính là Tổng giám đốc Lâm tiếng tâm lừng lẫy.

Nhìn anh ta bước tới trước mặt Mộ Cẩm Vân nói câu “Chúc mừng”, rất nhiều người đứng phía sau đều há hốc mồm trong ngỡ ngàng.

Đôi nam thanh nữ tú này không đơn giản à, người như Tổng giám đốc Lâm thì ai cũng quen biết.

Lúc này Mộ Cẩm Vân có hơi bối rối, người như Tổng giám đốc Lâm sao cô có thể chấp nhận được.

Nhưng người đã đến rồi, cô không thể đuổi anh ta ra ngoài.

Hơn nữa Ngô Nhạc phản ứng quá nhanh: “Cẩm Vân, lễ cắt băng khánh thành còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, em dẫn Tổng giám đốc Lâm đi nghỉ ngơi chút đi”

Mộ Cẩm Vân nhìn sang Tống Lâm đáp lại: “Tổng giám đốc Lâm”

“Ứ”

Anh ta trả lời một cách bình thường , không tốt cũng không xấu.

Người trong hành lang triển lãm tranh đều nhìn cô, Mộ Cẩm Vân biết rằng anh ta không thích những người xung quanh dòm ngó, sợ anh ta sẽ nổi nóng liền dẫn đến phòng nghỉ ngơi.

Phía bên này Mộ Cẩm Vân vừa mới dẫn Tống Lâm ra thì Ngô Nhạc liền bị trai xinh gái đẹp chặn lại hỏi: “Ngô Nhạc, từ khi nào mà Cẩm Vân của chúng ta lợi hại đến như vậy, lại quen biết người như Tổng giám đốc Lâm đây.

Ngô Nhạc cười nói: “Cẩm Vân mới vừa nhận chức thư ký của Tổng giám đốc Lâm, nên việc quen biết anh ta thì đâu có gì là lạ “

Anh ta không muốn nói nhiều, nhưng nghe những người này nói lại có suy nghĩ khác.

Thư ký kiểu gì, khai trương triển lãm phòng tranh riêng, có đáng để đích thân sếp đến thăm chúc mừng không?

Rất rõ ràng, mối quan hệ hai người họ Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân quả là không đơn giản.

Họ còn muốn hỏi gì, lúc này, người đếm giỏ hoa ở bên ngoài gọi Ngô Nhạc, nói rằng giỏ hoa của Tống Lâm tặng đã đến rồi.

Ngô Nhạc thở phào nhẹ nhõm, lấy cớ chuyện này mà chạy ra ngoài.

Cùng lúc này, ở phòng nghỉ ngơi Mộ Cẩm Vân đang nhìn chằm chằm vào bình nước đang đun sôi, tâm trạng có hơi phức tạp.

“Không hoan nghênh tôi đến sao?”

Đối diện với người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đột nhiên lên tiếng, cô ngẩn người ra, hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, vội lắc đầu: “không phải, tôi chỉ là, có hơi vừa mừng vừa lo”

Thực sự là vừa mừng vừa lo, người thường xuyên bận rộn như Tống Lâm đây mà lại đi dành thời gian đến dự lễ khai trương phòng tranh nhỏ như vậy của cô.

“Khai trương phòng tranh, không phải sự kiện trọng đại, nhưng cũng không phải chuyện tâm thường, lúc trước tôi đã nói sẽ mang đến may mắn cho cô, hôm nay đến một chuyến cũng là điều dễ hiểu thôi”

Mộ Cẩm Vân nhớ đến lời nói của anh ta trước đây, có hơi sững sờ.

Lúc này, bình nước reo lên, nước Sôi rồi.

Cô thu lại tầm nhìn, nhếch môi rồi cầm lấy bình nước đổ vào bộ ấm trà, sau đó bắt đầu pha trà.

Trong khoảng thời gian hai ba phút này, không có ai mở lời cho đến khi Mộ Cẩm Vân chuyển trà đến trước mắt Tống Lâm, cô mới nói: “Cám ơn”

Anh ta không trả lời, chỉ duỗi thẳng những ngón tay mảnh khảnh nhấp một ngụm trà.

“Tống Lâm, ngài có đói không?

Trong tủ có một bánh quy”

“Không cần”

Cô chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.

Mộ Cẩm Vân ngồi đó, cũng không biết nói gì với anh ta.

Tống Lâm, dùng ngón trỏ nhấp nhấp trên tay vịn của ghế sofa, nhìn sang cô hỏi: “Những người đến đây hôm nay đều là học sinh của mẹ cô?”.

“Vâng, mẹ tôi lúc còn sống đối đãi họ rất tốt”.

Mộ Cẩm Vân rất ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Lâm cũng biết đến mẹ cô?”

“Lúc trước từng xem qua triển lãm tranh của bà ấy”.

Mộ Cẩm Vân không ngờ rằng, Tống Lâm cũng đi xem triển lãm tranh, mà còn sành sỏi như vậy, đúng lúc nhìn thấy triển lãm tranh của Tần Sinh Dung, cô lại muốn hỏi thêm, những nhìn sang nét mặt của Tống Lâm trông có vẻ không muốn nói về chuyện này nữa, Mộ Cẩm Vân chỉ đành thu lại lời nói (im bặt).

Trong không gian phòng chờ không một tiếng động, Mộ Cẩm Vân không chịu nổi sự yên tĩnh, nghĩ tới nghĩ luôn, cô chịu không được bèn đề ra kế hoạch của buổi hội nghị chiều hôm nay để bắt chuyện với Tống Lâm.

Tống Lâm sao lại không trả lời, Mộ Cẩm Vân nghĩ không ra rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái quái gì.

Niềm vui chưa được bao lâu thì Ngô Nhạc đẩy cửa bước vào: “Cẩm Vân, Tổng giám đốc Lâm, sắp đến giờ »3ịn TOI.

“Được rồi, anh trai, tôi và Tổng giám đốc Lâm sẽ đi ra ngay”

Ngô Nhạc gật đầu, không còn hối thúc, xoay người đẩy ra bước ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân nhìn về phía Tống Lâm đang ngồi trên ghế Sofa: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Đi thôi”

Anh đứng dậy, cài lại nút áo đầu tiên khi lúc vừa vào anh đã cởi ra.

Mộ Cẩm Vân vốn dĩ đã bước đi trước, nhưng lúc đến thang máy, anh đã đi bên cạnh cô.

Hai người họ lúc trong thang máy lên xuống, không ít người nhìn về phía họ.

Người như Tống Lâm, đối với nhiều người có mặt ở đây mà nói, có lẽ gặp còn chưa gặp được nói chỉ là nói chuyện cùng.

Có người định bước đến bắt chuyện, nhưng nghĩ lại thân phận của mình, sau lại ngậm ngùi đi ra.

“Cẩm Vân, cô lại đây, anh và em nói chút chuyện.”

Ngô Nhạc đột nhiên gọi cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.

Mộ Cẩm Vân hơi nhíu mày lại, ngước nhìn về phía Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, tôi đi ra ngoài chút”

Anh ta gật đầu, nhưng cô lại có vẻ lo lắng.

Có một vị Phật lớn như vậy ở nơi của mình, cô sợ có người vô tình làm anh bực mình.

Hầu hết những người hôm nay đến đây đều là học sinh của mẹ cô hoặc là bạn bè, nếu như thực sự chọc giận Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân cũng không biết phải làm sao.

“Cẩm Vân”

Thấy cô đứng trơ người ra, Ngô Nhạc gọi lại một tiếng.

Mộ Cẩm Vân nhếch môi, đành phải nhấc chân đi cùng Ngô Nhạc: “Anh trai, anh bị làm sao vậy?”

Ngô Nhạc lớn tiếng: “Ba và mẹ kế của em đến rồi”

Mộ Cẩm Vân vừa nghe thấy lời của Ngô Nhạc, sắc mặt liền lạnh đi: “Họ đến để làm gì chứ?”

Thời gian gân đây Mộ Đình Nam và Lương Thu Trà đã ổn định, Mộ Cẩm Vân cũng quên nhanh đi chuyện đáng ghét của gia đình họ làm cho cô, nhưng cô cũng không muốn họ tìm đến đây.

“Em đừng lo lắng, anh chỉ muốn nói với em, bọn họ vẫn biết điều, đem giỏ hoa đến tặng, anh thấy, có lẽ là vì Tống Lâm mà đến”

Mộ Cẩm Vân cũng phản ứng lại, ngước nhìn về phía Tống Lâm cách đó không xa, anh ta dáng người cao ráo, phong độ, đứng nổi bật giữa một đám ba bốn chục người.

Cô nhếch môi: “Em hiểu rồi anh trai, cám ơn anh”

“Đừng có khách sáo như vậy, Cẩm An”

Vân.

“Khách sáo cũng phải nói chứ, dù sao lời nói đâu mất tiền mu”

a Cô cười nói đều là những lời nguy biện.

Ngô Nhạc là người phụ trách duy nhất của ngày hôm nay, bận đến nổi chân trước đá chân sau.

Sắp đến giờ rồi, anh ta không cùng nói chuyện với cô nữa: “Anh kêu người chuẩn bị hai ba cây kéo, lát nữa em với tổng giám đốc Lâm cùng nhau—–“.

“Anh trai, anh nói cái gì vậy? Phòng tranh này có được ngày hôm nay, đều do những ngày tháng vất vả của anh mà có, lễ khai trương sao lại không để anh cắt băng khánh thành được, em không cần biết, một là anh kêu người cho thêm cây kéo, hai là em nhường phần của em cho anh cắt”

Người như Tống Lâm đây, đã đến đây rồi không thể không cho anh có một vị trí được.

Ngô Nhạc nghĩ tới nghĩ lui: Được rồi, anh kêu người cho thêm cây kéo, chuyện đại sự như vậy, em cũng…”

^nn”

“Cẩm Vân Hai người đang nói chuyện, giọng của Lương Thu Trà truyền đến.

Đúng lúc này có người gọi Ngô Nhạc, Ngô Nhạc chỉ đành nhãn nhịn rời đi.

Mộ Cẩm Vân cũng biết rõ Lương Thu Trà hai người họ nhất định là cố ý chọc ghét cô, nhưng hôm nay ngày quan trọng như thế này, họ cũng biết cô không muốn làm lớn chuyện, nhưng cô cũng không muốn nói chuyện với Lương Thu Trà hai người bọn họ.

Nghĩ như vậy, cô cứ dứt khoát coi như không nghe thấy, từ xa có giọng gọi Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm”

Tống Lâm đứng trước xung quanh vài người định trả lời, nhưng rồi anh ta không mở lời, họ đành chịu.

Nghe thấy giọng của Mộ Cẩm Vân, anh ta ngước đầu nhìn, vừa nhìn thấy cô ấy thì người đã đứng trước mặt.

Mộ Cẩm Vân thấy anh ta bị đám người vây quanh, ánh mắt liền đảo sang mấy người trai xinh gái đẹp đứng trước đó, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng có khó chịu: “Các nam thanh nữ tú, hôm nay vất vả cho các bạn rồi, trai đẹp Nhạc nói lễ cắt băng khánh thành chuẩn bị bắt đầu rồi, tôi và Tổng giám đốc Lâm sẽ đi ra trước”

Cô nói, cũng mặc kệ bọn họ, đưa tay ra dắt tay Tống Lâm bước ra ngoài.

Lương Thu Trà kéo Mộ Đình Nam đến trước mặt Mộ Cẩm Vân: “Cẩm Vân à, sao gọi con mà con không đứng lại vậy”

Trải qua sự việc trước đây, Mộ Đình Nam đối với Mộ Cẩm Vân chỉ có thù hận, nếu như hôm nay Lương Thu Trà không kéo ông ta tới đây, thì ông ta cũng đã không đến.

Thấy Tống Lâm cũng đến, trên khuôn mặt đang tỏ vẻ không hài lòng của Mộ Đình Nam cũng biến thành tươi cười: “Tổng giám đốc Lâm, ngài đích thân đến chúc mừng, thực sự đối với chúng tôi đây như rồng đến nhà tôm”

Tống Lâm nhìn ông ta: “Ông Nam, nói như vậy là không đúng rồi, phòng tranh này với ông đâu có liên quan”

Anh không ngần ngại, một câu một chữ đều rõ ràng.

Khuôn mặt của Mộ Đình Nam rất có tinh thần, Lương Thu Trà cũng cười mỉa mai nói: “Tổng giám đốc Lâm thật biết nói đùa, mặc kệ nói như thế nào, Cẩm Vân cũng là người của nhà họ Mộ chúng tôi, phòng tranh này là của Cẩm Vân, làm sao đối với chúng tôi lại không liên quan chứ?”

“Bà Thu Trà, tay bà đưa ra dài quá, coi chừng không rút lại được.”

Lời của anh nói ra, sắc mặt của Lương Thu Trà liền tái đi.

Mộ Cẩm Vân vốn dĩ giận đến phát run khi nghe thấy lời của bọn họ nói ra, nhưng trường hợp như thế này cũng không biết đáp trả như thế nào. Không ngờ rằng hai câu nói của Tống Lâm đã khiến Mộ Đình Nam và Lương Thu Trà hai người họ câm như hến, một câu cũng không dám nói ra nữa.

Cô hừng lại một tiếng, ngước người Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta đi thôi”

“Ứ”“

Anh ta nói rồi cùng cô đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.