Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 122



Chương 122: So với Lương Thu Trà còn khó ứng phó hơn

Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy nhịp tim của mình nhất thời ngừng lại, cô theo bản năng liếc nhìn Tống Lâm một cái, nhưng không muốn cứ như vậy bị chụp ảnh.

Nhiều năm sau nghĩ lại, Mộ Cẩm Vân kinh hãi tỉnh ngộ, người đàn ông Tống Lâm này có độc.

Cùng lắm chỉ là chuyện một cái kéo, nhưng đối với Mộ Cẩm Vân mà nói nó không chỉ là một cái kéo đơn giản như vậy.

Đây là phòng tranh mẹ cô từng điều hành, bị Mộ Đình Nam bỏ rơi một lần nữa lại trả lại cho cô, trước khi khai trương đã bị Mộ Tử Tình tìm người để đập phá, có thể nói phòng tranh cũng gặp rắc rối.

Sau ngày hôm nay, mọi thứ có thể đi đúng hướng.

Nhịp tim của Mộ Cẩm Vân vẫn tăng nhanh, vừa đặt cây kéo lên khay, bàn tay của cô ấy đột nhiên bị người bên cạnh giữ chặt, cô sững người một lúc, vừa định rút tay ra, Ngô Nhạc đột nhiên nhìn họ: “Tổng giám đốc Lâm, không biết anh có rảnh không, cùng chúng tôi ăn trưa được không?”

Tống Lâm dừng lại ở đó thì đã là tuyên truyền rồi, ngày hôm nay anh đến, có thể nói là đã cho Mộ Cẩm Vân rất nhiều mặt mũi.

Ngô Nhạc đã đặt một phòng bao để ăn trưa, nhưng Tống Lâm là một nhân vật như vậy, cũng không nhất định anh sẽ sẵn lòng ở cùng họ.

“Có rảnh”

Ngô Nhạc mỉm cười: “Vậy là tổng giám đốc Lâm cùng đi ăn cơm trưa với chúng tôi?”

“Anh Nhạc khách sáo quá, anh ấy nói không muốn ăn bữa trưa miễn phí”

Hiếm khi mà anh ta được vui đùa, Ngô Nhạc nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân, anh ta quyết định giao vị Phật lớn này cho cho cô: “Cẩm Vân, em chăm sóc cho tổng giám đốc Lâm một chút.

Hôm nay nếu có nhiều người biết thì bí mật khó giữ, đừng để người ta đụng chạm đến tổng giám đốc Lâm”

Không cần Ngô Nhạc nói cái này thì Mộ Cẩm Vân cũng biết rõ, nhưng Ngô Nhạc lại thật sự không biết kết thúc chủ đề như thế nào, cho nên đành phải kiếm cái để nói.

Nói xong, những người khác rời đi.

Nhưng những lời mà Ngô Nhạc nói cũng không sai, hôm nay nếu nhiều người biết bí mật thì khó giữ, luôn có những người rảnh rỗi không có việc gì làm.

Họ chỉ nhìn thấy một vị Phật lớn như Tống Lâm liên muốn trèo lên trên, nhưng lại quên mất rằng sẽ không có cơ hội, dù muốn leo lên thì lấy cái gì mà trèo?

Mộ Cẩm Vân trong lòng nhớ tới một ít người, Tân Sanh Dung nhiều học trò như vậy, luôn có một số người tâm tư không trong sạch.

Sau khi đối phó với một vài người, cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

Mấy người này cái gì mà đàn anh đàn chị, so với Lương Thu Trà còn khó đối phó hơn.

Dù sao thi Lương Thu Trà này nếu muốn cô có thể cứ thể bỏ qua, nhưng bọn họ không thể, dù sao với danh nghĩa học sinh mẹ, cô mặc kệ người ta, bao giờ cũng không có lý lẽ.

Cô vừa mới đuổi mấy đàn anh đàn chị kia đi đi, Lương Thu Trà lại nghiêm mặt ưỡn ngực đi tới: ‘Cẩm Vân, buổi trưa bọn con đi ăn ở đâu vậy? Ba con đã đặt trước một phòng bao, con xem tổng giám đốc Lâm…”

“Không phiền đến bà Trà, chúng tôi đã chọn được vị trí rồi”

Nói xong thì nhìn thoáng qua Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta đi trước chứ?”

Vừa rồi Ngô Nhạc đã gửi cho cô địa chỉ khách sạn rồi, Mộ Cẩm Vân cũng không muốn giao thiệp với những người này ở đây nữa, cô sợ mình sẽ không nhịn được sự tức giận.

“Tùy cô.”

Hiếm khi Tống Lâm hiền lành, Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, sau khi chào hỏi Ngô Nhạc liên đưa Tống Lâm về khách sạn trước.

Mặc dù khách sạn mà Ngô Nhạc đặt không tốt bằng Ngự Đình nhưng cũng không tồi.

Anh đã đếm số người từ trước nên đặt một phòng bao lớn có hai bàn, một bàn lớn và một bàn nhỏ, có thể ngồi được hai mươi lăm người.

Trong phòng còn có một gian ngăn cách ba bốn mét vuông, Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm bước vào phòng ngăn cách.

Cô ấy vừa ngồi xuống nắm tay liền thả lỏng.

Mộ Cẩm Vân sửng sốt trong chốc lát, nhớ tới lúc xuống xe anh lại đến nắm tay mình, Mộ Cẩm Vân mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

Trong phòng có rất nhiều đồ ăn vặt, Mộ Cẩm Vân sợ Tống Lâm nhàm chán, còn muốn kêu quản lý mang máy tính cho Tống Lâm xem văn kiện, nhưng sợ Tống Lâm sau khi đọc sách anh lại muốn đánh chết mình.

Do dự hồi lâu, Mộ Cẩm Vân không nghĩ ra cách hay, ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông đối diện đã nhắm mắt ngủ say.

Cô sững người một lúc, nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của anh, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua Tống Lâm thật sự rất tốt, buổi sáng cô lại dậy sớm, sau một buổi sáng bận rộn, bây giờ cô cũng có chút buồn ngủ.

Trong căn phòng nhỏ này rất yên tĩnh, Tống Lâm đang ngủ say, cảnh giác giảm xuống rất nhiều, mí mắt rũ xuống, cả người đều chìm vào giấc ngủ.

Tống Lâm tỉnh dậy trước cô, bên ngoài truyền đến một giọng nói.

Anh mở mắt nhìn lên, người đối diện đã ngủ say trên ghế sô pha.

Hôm nay Mộ Cẩm Vân mặc một chiếc váy chữ A thắt lưng kiểu áo sơ mi có hai cúc ở cổ và đeo một chiếc vòng cổ, vì lúc này cô đang nằm trên ghế sô pha nên chiếc vòng vừa vặn rơi xuống trên xương quai xanh của cô.

Xương quai xanh của cô rất đẹp, chiếc vòng cổ rơi trên đó càng làm cho nó trở nên hấp dẫn hơn.

Cái cổ áo kia, lúc cô đứng không biết rằng nó lại mở lớn như vậy, lúc này khi cô nằm xuống, quần áo bị trượt qua một bên vai, lúc này cổ áo rõ ràng đã bị mở ra quá nhiều.

Tống Lâm đứng dậy, trực tiếp đi tới, gọi cô: ‘Mộ Cẩm Vân?”

Người không nhúc nhích, cũng không biết là ngủ sâu đến mức nào.

Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, đôi mắt đen khẽ trâm xuống, Tống Lâm ngồi ở trên sô pha duỗi tay kéo người đứng lên: “Mộ Cẩm Vân?”

Động tác của anh lớn như vậy, lần này Mộ Cẩm Vân thật sự đã thức dậy.

Vừa mở mắt ra, một người phụ nữ đã đẩy cửa bước vào.

Từ góc nhìn của người phụ nữ, Mộ Cẩm Vân đang dựa vào vai Tống Lâm, cô ta không ngờ vừa đẩy cửa lại sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, trong lòng có chút xấu hổ.

Lúc này, Triệu Tường, chồng của người phụ nữ bước đến: “Có chuyện gì vậy, không phải nói là đặt túi sao, tại Sao còn…”

Khi Mộ Cẩm Vân vừa tỉnh lại thì phản ứng hơi chậm, khi bị vợ của Triệu Tường nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng động tác của cô không theo kịp suy nghĩ, cô vẫn dựa vào người Tống Lâm không đứng dậy.

Triệu Tường thấy động tác của cô chậm một giây.

Mộ Cẩm Vân có chút xấu hổ, chỉ có thể đưa tay lên dụi mắt: “Đàn anh, anh đến rồi à?”

Triệu Tường nở nụ cười: ‘Hôm nay vất vả rồi!”

Lời nói của anh ta có phần có ý tứ, Mộ Cẩm Vân làm bộ như không nghe thấy, quay đầu nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, mọi người sắp đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đi?”

“Được”

Cả hai đứng dậy và đi ra ngoài, Ngô Nhạc nhìn thấy họ, dẫn họ đến vị trí.

Triệu Tường thực ra chỉ xem là một nửa học trò của Tần Sanh Dung, bởi vì anh ấy không học hội họa chân chính, mà gia đình anh ấy bỗng trở nên giàu có, cha anh ấy muốn chen chân vào giới thượng lưu nên đã gửi anh ấy cho Tần Sanh Dung.

Bản thân Triệu Tường cũng không phải là người ham học nên đã bỏ học sau nửa năm.

Hôm nay, đến đây với danh nghĩa học sinh của Tần Sanh Dung, chỉ để xem xem có cái đùi nào ôm được không thôi.

Gia đình của anh vốn là nhóm đầu tiên bắt kịp cải cách mở cửa ra khơi, nhưng tranh đấu giành thiên hạ thì dễ nhưng bảo vệ giang sơn thì khó, khi đến người Triệu Tường này thì công việc làm ăn không như ngày nào, nên anh nghĩ xem nên tìm kiếm quan hệ, lại không ngờ được sẽ gặp nhân vật lớn như Tống Lâm.

Sau khi vào chỗ ngồi, anh ta cúi đầu nói gì đó với người vợ bên cạnh mình, mắt vợ anh ta sáng lên, cô ta quay lại nhìn Mộ Cẩm Vân.

Mộ Cẩm Vân không biết mình đã bị đánh chủ ý lên người, nhìn thấy ly rượu trước mặt, vô thức liếc nhìn Tống Lâm.

Cho dù Ngô Nhạc có thân mật, nhưng anh ấy không quen với Tống Lâm, nào biết rằng anh không bao giờ uống rượu trên bàn cơm.

Mộ Cẩm Vân dùng điện thoại di động để gửi tin nhắn cho Ngô Nhạc, Ngô Nhạc bị sốc và nhanh chóng yêu cầu người phục vụ bỏ rượu.

Trong khoảng thời gian đó, có người hỏi tại sao không có rượu, Ngô Nhạc miễn cưỡng nói qua loa.

Cả bữa ăn không được tốt nhưng cũng không bị phá hỏng, ít ra thì họ cũng thân mật với nhau, mọi người đều đúng mực. Mặc dù mọi người đều tò mò về Tống Lâm, nhưng không ai thực sự muốn bắt chuyện.

Mộ Cẩm Vân lo lắng hơn một giờ, cô yên tâm vì cuối cùng một bữa ăn cũng xong.

Cô ấy chỉ xin nghỉ một buổi sáng, đứng dậy uống trà xin lỗi thay rượu rồi cùng Tống Lâm rời đi.

Ngay khi hai người ra khỏi phòng bao, Tống Lâm liền nhận điện thoại.

Mộ Cẩm Vân liếc nhìn anh, dùng khẩu hình nói một câu mình vào toilet sau đó rời đi.

Cô đã nhịn rất lâu, vừa rồi cô uống rất nhiều nước trái cây, rượu thì tránh được nhưng nước trái cây cũng không thoát được.

“Mộ Cẩm Vân?”

Cô vừa rửa tay từ toilet ra cũng không nghĩ được người khác gọi.

Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, nhìn người phụ nữ trước mặt cũng không có ấn tượng gì.

Dương Mị Ngọc không ngờ lại gặp được Mộ Cẩm Vân ở đây, cô ta sửng sốt một chút, nghĩ đến Lục Hoài Cẩn, sắc mặt rất không tốt: ‘Hôm nay cô Cẩm Vân đến cùng cậu Cẩn sao?”

Nghe thấy tên của Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân vô thức nhíu mày, cô nhanh chóng nhớ ra người phụ nữ trước mặt mình là ai.

Cô nhớ lần trước Lục Hoài Cẩn rủ cô đi ăn tối cùng nhau, hai người vừa định quay về thì đụng phải người phụ nữ trước mặt họ ở sảnh khách sạn.

Sự thù địch của người bên kia lộ ra rất rõ ràng, Mộ Cẩm Vân nghĩ tới Tống Lâm vừa trả lời điện thoại cách đó không xa, cô không muốn gây chuyện: “Xin lỗi cô này, tôi không quen cô.”

“Ồ, tôi hiểu rồi, hôm nay cô đi ra ngoài với những người đàn ông khác”

Cô ta chặn cửa toilet ngăn không cho Mộ Cẩm Vân bước ra.

Mộ Cẩm Vân rất tức giận: “Cô này, làm phiền cô tránh ra!”

“Tôi biết cô cũng chỉ là người như vậy, đơn giản là chỉ thích giao dịch với đàn ông, dụ dỗ bọn họ mua cho mình thứ gì đó! Nhưng cô phải biết cậu Cẩn không dễ dụ như vậy! Chi bằng cô thông minh một chút, tự mình ra một cái giá, chỉ cần cô đồng ý về sau không xuất hiện trước mặt cậu Cẩn tôi lập tức sẽ cho cô tiền!”

Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân gặp một người như vậy, ồ, không phải lần đầu tiên, trước đó Lâm Lộ cũng gần như là một kẻ mất trí tự cao tự đại như vậy.

Lúc nào cô cũng nghĩ về Tống Lâm, chuyện của Lục Hoài Cẩn đã khiến cô ăn đủ đau khổ rồi, chuyện này nếu nhắc lại lần nữa, lần này cô thật sự không biết phải làm sao.

Nhưng mà chuyện gì càng không muốn thì nó càng đến.

Sau khi trả lời điện thoại, Tống Lâm ước chừng không đợi được người nên trực tiếp tìm cô, thấy cô bị người chặn ở cửa nhà vệ sinh, lông mày anh không khỏi động: “Có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Dương Mi Ngọc sửng sốt một chút, vô thức quay đầu nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên người Tống Lâm, cô ta có chút giật mình.

Mộ Cẩm Vân lợi dụng thời điểm này để đẩy Dương Mi Ngọc, sau đó bước đến chỗ của Tống Lâm: “Tôi không biết cô ấy, chúng tôi–”

“Khoan đã, cô Cẩm Vân, cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô!”

Lúc đầu Dương Mi Ngọc bị khí chất của Tống Lâm làm cho sửng sốt, nhưng cô ta không ngờ rằng Mộ Cẩm Vân vốn không biết gì lại lôi kéo được người đàn ông không đơn giản như vậy.

Nghĩ đến Lục Hoài Cẩn, cô ta lại càng không cam lòng, vươn tay ngăn người lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.