Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 135



Chương 135: Trả lại cô mà thôi

Không thể không nói, Tống Lâm rất hiểu cô, anh biết cho dù có đưa Dương Mị Ngọc đến trước mặt cô, cô cũng không biết làm gì.

Ăn miếng trả miếng đúng là cách tốt nhất, cô vô duyên vô cớ gặp phải chuyện này, cho dù trả lại, cô cũng sẽ không cảm thấy áy náy. Đây là quả báo mà Dương Mị Ngọc đáng phải chịu, ai bảo cô ta khơi mào trước.

Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi đến trước mặt Dương Mị Ngọc, cô ta vừa bị Lục Hoài Cẩn đá một cước, vừa nghỉ một cái đã thấy Mộ Cẩm Vân bất ngờ đi tới trước mặt mình.

Cô ta vô thức lùi về sau: “Cô muốn làm gì”

Mộ Cẩm Vân xoay người ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cô ta: “Không là gì cả, chẳng qua tôi chỉ đem thứ cô tặng, trả lại cô mà thôi.”

Nghe thấy lời của cô, sắc mặt Dương Mị Ngọc cứng đờ: “Cô, cô dám!”

Lúc nói lời này, cô ta tí sức nào.

Chính Dương Mị Ngọc cũng biết, lần này cô ta thật sự đã chọc phải người không nên chọc rồi.

Đừng nói là Tống Lâm, cho dù là Lục Hoài Cẩn, cô là cũng không dám phản kháng.

Tối qua cô ta còn nghĩ Lục Hoài Cẩn có thể niệm tình một chút tình cảm mà hai người từng có với nhau. Nhưng bây giờ cô ta biết, Lục Hoài Cẩn không xát muối lên miệng vết thương của cô ta đã là tốt lắm rồi.

Huống hồ, bây giờ Tống Lâm còn đứng trước mặt cô ta, còn người cô động vào là người của Tống Lâm.

Vừa nghĩ tới đây, Dương Mị Ngọc vô thức ngẩng đầu nhìn Tống Lâm một cái, chỉ một ánh mắt thôi, trong lòng cô ta lập tức xám như tro.

“Mộ, Mộ Cẩm Vân, chuyện này tôi xin lỗi cô, cô, cô tha cho tôi đi!”

Cô ta lại là người co được giãn được, nhưng không phải tất cả mọi chuyện chỉ cần xin lỗi một câu là bỏ qua được.”

Mộ Cẩm Vân cười lạnh một tiếng: “Lúc tôi tuyệt vọng cầu cứu ở trong căn phòng đó, cô Ngọc đang rất đắc ý đúng không?”

Cô nói xong, mặc kệ Dương Mị Ngọc, nâng tay lên nắm quai hàm của cô ta.

Dương Mị Ngọc không biết cô cho cô ta ăn cái gì, nhưng nghĩ một cái là biết đây không phải là đồ tốt gì.

Cô ta theo bản năng muốn hất tay Mộ Cẩm Vân ra, Mộ Cẩm Vân bất ngờ không kịp phòng bị bị móng tay của cô ta cào lên mu bàn tay. Lục Hoài Cẩn trực tiếp bẻ ngón trỏ và ngón giữa của cô ta.

Dương Mị Ngọc bị đau, kêu lên một tiếng: “Đau.”

“Cô cũng biết đau sao?”

Lục Hoài Cẩn lạnh lùng hừ một tiếng, Mộ Cẩm Vân bóp cằm cô ta nhân lúc cô ta há miệng thì bỏ viên thuốc vào trong miệng cô ta.

Cô ta không muốn nuốt vào nhưng Lục Hoài Cẩn hơi dùng lực: “Nuốt vào!”

Dương Mị Ngọc chỉ có thể khóc nuốt viên thuốc xuống.

Mộ Cẩm Vân đứng lên, trở lại bên cạnh Tống Lâm.

Anh nhìn cô một cái, ánh mắt rơi trên mu bàn tay của cô: “Thư ký Việt đang ở bên ngoài, phiền cậu Cẩn đưa người cho cậu ấy.”

Anh nói xong, dắt Mộ Cẩm Vân xoay người dời đi.

“Mộ…”

Lục Hoài Cẩn muốn nói gì đó nhưng hai người kia đã xoáy người đi mất rồi.

Dương Mị Ngọc muốn móc viên thuốc ra nhưng cho dù cô ta có móc thế nào cũng không móc ra được.

Cô ta ngồi trên đất nhìn Lục Hoài Cẩn, vừa sợ lại vừa không cam lòng: “Cậu Cẩn, anh thật ác!”

“Dương Mị Ngọc, được thì hợp không thì tan là tôi cho cô mặt mũi, nếu cô không cần mặt mũi thì đừng trách tôi ác!”

Anh nói xong cũng đi ra, rồi sai người đưa cô ta đi.

Lúc Dương Mị Ngọc bị đưa đi, Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đã lên xe.

Cô ta bị trói rồi ném lên xe, Lý Minh Việt gật đầu với Tống Lâm, sau đó dặn tài xế lái xe.

Chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh, Mộ Cẩm Vân nhìn qua, rất nhanh sau đó đã thu lại ánh mắt.

Lúc đó cô đã nói với cô ta rồi. Cô không có quan hệ gì với Lục Hoài Cẩn, cho dù là có thì Dương Mị Ngọc cũng không có tư cách tức giận lên người cô.

Nói cho cùng, vẫn là Dương Mị Ngọc tự làm tự chịu, cô không đồng cảm với cô ta. Nói cho cùng tối hôm đấy, người đàn ông đó cũng chưa từng thông cảm cho cô.

Dương Mị Ngọc bị trói đi, miệng cũng bị chặn.

Mộ Cẩm Vân nói muốn ăn miếng trả miếng, nhưng cô ta lại không biết rốt cuộc Mộ Cẩm Vân muốn làm cái gì.

Cô ta hơi sợ, không ngừng lấy chân đạp cửa xe.

Lý Minh Việt quay đầu nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Cô Ngọc, thủ đoạn của tổng giám đốc Lâm cô đã từng thấy rồi. Cô không muốn nhà họ Dương gặp họa thì tôi khuyên cô biết điều đi.”

Nghe thấy lời của anh, Dương Mị Ngọc cứng đờ người, chỉ cảm thấy ý lạnh chạy khắp người, cô ta không dám động nữa.

Cô ta nào dám ngọ nguậy nữa!

Ở thành phố Hà Nội, nhà họ Dương bọn họ miễng cưỡng lắm mới lên được một tên, nhưng Tống Lâm là ai a?

Nếu Tống Lâm thật sự muốn động vào nhà họ Dương, không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Thực ra cô ta cũng không yêu Lục Hoài Cẩn lắm. Cô ta xuống tay với Mộ Cẩm Vân chẳng qua là muốn tiếp tục ở bên cạnh Lục Hoài Cẩn, trèo lên nhà họ Lục.

Còn Tống Lâm ở trong thành phố Hà Nội, là người mà cả năm gia tộc lớn đều phải nể mặt, cô ta nào dám đắc tội với anh chứ.

Lời này của Lý Minh Việt cuối cùng cũng làm cho cô ta yên tĩnh lại.

Chiếc xe tiến lên cao tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, đây là lần đầu tiên Dương Mị Ngọc cảm thấy sợ hãi.

Khi nhìn thấy chiếc xe dừng lại trong bóng đêm, khuôn mặt Dương Mị Ngọc trắng bệch.

Cô ta không ngờ, Mộ Cẩm Vân ăn miếng trả miếng thật.

Cô ta đưa cô tới nơi này, cô lại đưa cô ta trở về nơi này.

Trải qua nửa tiếng đồng hồ, tác dụng của viên thuốc Mộ Cẩm Vân ép cô ta uống vừa nãy cũng phát huy tác dụng rồi.

Mộ Cẩm Vân còn ác hơn cô ta, vậy mà lại cho cô ta uống loại thuốc này!

Cảm giác trên người dần dần rõ ràng, lúc Dương Mị Ngọc bị người lôi xuống xe, cô ta vô thức giãy dụa nhưng không giãy ra được.

Lưu Phú Qúy bị giam một buổi tối, đối phương lại không làm gì gã ta, thậm chí quản lý Triệu còn đến thăm gã ta một lần.

Gã ta hỏi quản lý Triệu rốt cuộc chuyện này là như thế nào, quản lý Triệu lại nói với gã ta: “Tổng giám đốc Qúy, nghe tôi đi. Ông ở lại chỗ này sẽ không sao đâu! Lần này chúng ta chọc phải người có máu mặt, lần này không qua được rồi, ông hãy nhẫn nhịn đi!”

Sau khi nói xong, quản lý Triệu cũng không xuất hiện nữa.

Lưu Phú Qúy tự biết bản thân đã chọc phải người có máu mặt, tối qua hưng phấn lấp hết não, người phụ nữ đó nói cái gì mà Tổng giám đốc Lâm gã ta nhất thời chưa nhận ra, cũng không muốn nghĩ nhiều.

Nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, Lưu Phú Qúy biết, mình xong đời rồi.

Gã ta chỉ là nhà giàu mới nổi có ít tiền trong tay mà thôi. Ở thành phố Hà Nội có tí quan hệ, nhưng chút ít quan hệ đó trước mặt Tống Lâm chẳng là cái đinh gì cả.

Gã ta bị nhốt một đêm rồi, không bị đánh cũng không bị mắng, chỉ không ra được thôi.

Gã ta không biết Tống Lâm sẽ làm gì mình, Tống Lâm muốn đối phó gã còn dễ hơn so với bóp chết một con kiến.

Lưu Phú Qúy càng nghĩ càng hoảng, nhưng gã ta không ra được, cửa bị khóa cứng, bây giờ là ngày hay đêm gã cũng không biết, điện thoại thì bị thu, ngay cả đồ để xem thời gian gã còn không có, càng khỏi nói đến việc liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ngay lúc Lưu Phú Qúy càng ngày càng hoảng, cánh cửa bất ngờ bị mở ra, có hai người đàn ông cao to đi vào.

“Hai đại ca, đây là…”

Hắn còn chưa nói xong, đầu đã bị một người đàn ông trong đó giữ chặt, sau đó không để gã ta kịp phản ứng một người đàn ông khác đã ném cái gì vào trong miệng gã ta.

Đợi Lưu Phú Qúy phản ứng lại, gã ta đã nuốt cái kia xuống rồi.

Lúc này, hai người đàn ông cũng buông tay, không nói gì hết, quay người đi ra ngoài.

“Các người, các người cho tôi ăn cái gì? Quay lại đây! Các người đây là đang mưu sát!”

Nhưng mặc lệ gã ta có kêu gào thế nào, cũng không có ai quan tâm.

Lưu Phú Qúy nghĩ rằng đối phương cho mình ăn thuốc độc, nhưng đợi một lúc ngoại trừ cảm giác hơi nóng ra thì không thấy có chỗ nào không ổn.

Gã ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng gã ta chưa nói được bao lâu, gã ta dần dần cảm thấy không đúng.

Đàn ông trung niên như gã ta, cơ thể vốn trống rỗng nhưng cứ cố tình thích ra ngoài tìm hoan.

Thỉnh thoảng vì để kích thích, gã ta cũng sẽ uống thuốc

Nhưng Lưu Phú Qúy cũng được xem là một người quý trọng thân thể, nửa năm trước gã ta có uống một lần, mặc dù lúc đó rất sảng khoái nhưng sau này chậm gần nửa tháng mới bình thường được. Sau đó gã ta không dám uống nữa.

Hơn nữa thuốc lần trước chỉ là thuốc trợ hứng thôi, gã ta đã không chống đỡ được.

Nhưng lần này, gã ta cảm nhận rất rõ ràng rằng rất mãnh liệt!

Trong phòng chỉ có một mình gã ta, Lưu Phú Qúy khóc không ra nước mắt.

Gã ta môi khô miệng khát ngồi được một lúc, nhìn thấy bình rượu trước mặt cũng lo được nhiều như vậy, mở bình ra uống luôn.

Nhưng mà rượu vang đỏ không hạ được hỏa, ngược lại làm cho đống lửa trong người gã càng ngày càng dồi dào.

Lúc này, cửa phòng lại bị mở ra.

Dương Mị Ngọc bị đẩy vào phòng, ý thức của cô ta đã sắp không chống đỡ được nữa, chỉ mơ mơ màng màng nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha. Cô ta theo bản năng muốn ra ngoài lại bị người đàn ông phía sau đẩy về, cô ta ngã trên sô pha.

Lưu Phú Qúy kinh ngạc nhìn người đến: “Các, các người là ai?”

Từ đêm tới giờ, Lưu Phú Qúy đã bị dọa cho thành chim sợ cành cong rồi.

Lý Minh Việt nhìn gã ta: “Tổng giám đốc Qúy, đây là quà mà tổng giám đốc Lâm tặng cho ông, anh ấy nói, hy vọng ông sẽ hưởng thụ thật tốt.”

Nghe đế bốn chữ “Tổng giám đốc Lâm”, cả người Lưu Phú Qúy cứng đờ.

Lý Gia Minh nói xong, xoay người rời đi.

Cửa lại một lần nữa đóng lại.

Lưu Phú Qúy nghiêng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh, gã ta sắp không nhịn được nữa rồi.

Dương Mị Ngọc cắn răng đứng dậy, dựa vào một ít sức lực cuối cùng chạy đến cửa, nhưng cánh cửa đã bị người khóa chặt, cô ta làm thế nào cũng không mở được.

Lưu Phú Qúy cũng không phải tên ngốc, gã ta nhìn người phụ nữ trước mặt, nghĩ về lời nói của Lý Minh Việt, còn cả chuyện tối hôm qua. Rất nhanh, gã ta đã xâu chuỗi lại rồi.

Người phụ nữ trước mắt này, tám chín phần mười là người hại gã ta!

Lưu Phú Qúy vốn còn hơi kiêng dè, nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt, bây giờ gã ta chỉ muốn hung hăng trả thù người phụ nữ này!

Dương Mị Ngọc không mở được cửa, bả vai lại bị một bàn tay bắt lấy, không để cô ta kịp phản ứng, người đã bị ép lên cánh cửa.

Lần này, cô ta đã nhìn rõ khuôn mặt thô bỉ của người đàn ông. Dương Mị Ngọc cảm thấy ghê tởm, nhưng chỗ mà bị người đàn ông đụng tới lại không thành thực.

Khát vọng không khống chế được, còn có phản cảm trong lòng đan vào nhau: “Ông, ông cút đi!”

“Người đẹp, cô tự chui đầu vào rọ, cô yên tâm! Tối nay tôi sẽ làm cô thoải mái!”

Lưu Phú Qúy nói xong, mặc kệ cô ta, vội vàng tháo thắt lưng xuống, khẩn cấp đè lên cô ta.

Cái môi phì ngấy vừa ép xuống, mang theo giọng nói khó nghe, Dương Mị Ngọc cảm thấy ghê tởm lại cảm thấy hơi nóng.

Không đợi cô ta kịp phản ứng, chân đã bị tách ra, rất nhanh, người đàn ông đã đi vào…

Ý thức của cô ta cuối cùng cũng không còn, vươn tay ôm người đàn ông cùng nhau điên cuồng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.