Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 140



Chương 140: Tặng đồ cho em phải có lý do sao?

Mộ Cẩm Vân không biết làm sao trả lời anh câu hỏi này, đành nói lảng sang chuyện khác: “Tổng giám đốc Lâm, đây là đồ mà anh dặn thư ký Việt mua.”

“Ừ, mua cho em.”

Anh không lạnh không nhạt ném ra một câu, sau đó đi vào phòng bếp. Khi đi ra trên tay anh cầm một cốc nước ấm.

Mộ Cẩm Vân đặt món đồ này lên trên bàn trà, khó hiểu nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, đây là gì?”

“Em không tự xem được à?”

Anh uống một ngụm nước.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, Mộ Cẩm Vân cảm thấy, khi Tống Lâm tỏ ra bí mật luôn rất ghét bỏ cô.

Cô đang định đi xem xem đó là cái gì, nhưng vừa vươn tay ra Mộ Cẩm Vân nghĩ ra mình còn chưa đánh răng rửa mặt. Nghĩ nghĩ, vẫn là thu tay về: “Tôi về phòng đã!”

Nói xong, cô không đợi Tống Lâm nói chuyện, xoay người chạy lên tầng.

Ngủ đến giờ này, nói thật thì cô vẫn xấu hổ khi nói chuyện với Tống Lâm, cô vừa mới ngủ dậy.

Sau khi rửa mặt xong đã là mười một giờ, lúc Tống Cẩm Vân đi xuống tầng, bụng cô đã réo ầm rồi.

Tống Lâm ngồi trên ghế sô pha lật xem tạp chí tài chính kinh tế, vừa nãy Lý Minh Việt đưa đồ đến đã để trên bàn trà của anh.

Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi qua, cầm lấy một cái túi trong đó, bên trong là một cái hộp. Sau khi lấy ra, trống ngực cô đập nhanh, cô vừa mở ra thì thấy trong đó lại là một chiếc vòng cổ.

Nhãn hiệu đã gỡ xuống, nhưng chiếc biển nhận dạng lại cực kỳ bắt mắt.

Mặc dù trên người Mộ Cẩm Vân không đeo trang sức gì, nhưng không có nghĩa là cô không biết nhãn hiệu này.

Một sợi dây chuyền không ba trăm năm mươi triệu thì ít nhất cũng phải hai trăm năm mươi đến hai trăm tám mươi triệu đồng. Cô cầm lên mà chỉ cảm thấy tay như phỏng, bỏ chiếc vòng cổ vào chiếc hộp. Cô lại cầm một cái túi nhỏ hơn lên, lấy chiếc hộp bên trong ra.

Còn chưa mở hộp Mộ Cẩm Vân đã biết bên trong đó là gì rồi.

Đồng hồ.

Chiếc đồng hồ này rõ ràng là không rẻ, hôm qua Mộ Cẩm Vân có search giá chiếc đồng hồ mà Lục Hoài Cẩn tặng cho mình, tiện thể có nhìn thấy chiếc đồng hồ này.

Thực ra cô không biệt rõ ràng được mấy cái đồ này nhưng thiết kế của chiếc đồng hồ này thập phần ngắn gọn nhưng lại có điểm đặc sắc. Cho nên cô chỉ liếc một cái đã nhận ra chiếc đồng hồ này.

Vẫn còn mấy cái túi nữa, Mộ Cẩm Vân lại không muốn bóc nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, những thứ này đều tặng cho tôi sao?”

Mấy cái túi trước mặt này, có thể mua một căn nhà ba phòng ở Hà Nội rồi đó.

“Ừ.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, thản nhiên hừ một tiếng.

Mộ Cẩm Vân nhếch môi: “Tổng giám đốc Lâm, tôi không quen đeo mấy thứ này.”

“À, thế em nhận đi.”

Anh không nghĩ như vậy, anh trả lời. Một câu nói lại làm cô không biết nên nói gì nữa.

Sáng sớm tỉnh dậy, bỗng nhiên nhận được một quà cả chục tỷ đồng. Mộ Cẩm Vân hơi khó tiếp thu.

Trầm mặc một lúc, cô vẫn không nhịn được: “Tổng giám đốc Lâm, sao tự nhiên anh lại tặng quà cho tôi?”

Không công bất thụ lộc, tự nhiên anh lại tặng cả đống quà có giá trị như này Mộ Cẩm Vân hơi lo lắng bất an.

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Ngôn tình mới nhất

Nhưng những món quà này, cô có cầm hay không Tống Lâm đều muốn nhét vào tay cô, tay cô xác định trước là mềm rồi.

“Tặng quà cho em phải có lý do sao?”

Anh đưa tay đóng quyển tạp chí lại, bất ngờ đứng lên.

Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, cô còn chưa kịp phản ứng anh đã xoay người đi lên tầng rồi: “Thay quần áo, ra ngoài ăn cơm.”

Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng anh, mãi đến khi anh biến mất ở chỗ rẽ cầu thang cô mới bối rối thu lại tầm mắt, nhìn một đống đồ lớn trước mặt.

Chắc không phải là Tống Lâm ghen đấy chứ?

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị cô bóp chết. Tống Lâm tuyệt đối sẽ không ghen, cùng lắm là anh không chấp nhận nổi người phụ nữ của mình dùng đồ của người đàn ông khác tặng mà thôi.

Lòng tự trọng và kiêu ngạo của đàn ông.

Vừa nghĩ như thế xong, cô chợt thông suốt.

Mộ Cẩm Vân cầm lấy mấy cái túi trên bàn, sau đó cũng đi lên tầng.

Cuối tuần quý giá này, nhưng bên cạnh cô lại có một Tống Lâm. Cho dù Mộ Cẩm Vân có ý tưởng gì cũng không làm.

Ăn cơm trưa xong, hai người lại trở về khu nhà. Tống Lâm vào thư phòng, Mộ Cẩm Vân ở phòng khách xem ti vi.

Lúc điện thoại reo, Mộ Cẩm Vân tưởng là Tống Lâm tìm mình lại không ngờ là số lạ gọi đến.

Cô ngập ngừng một lát nhưng vẫn bắt máy: “Alo, xin chào, tôi là Mộ Cẩm Vân.”

“Cẩm Vân, tôi là Trần Kim Oánh vợ của anh Triệu Tường của cô. Cô có nhớ không?”

Nói thật là Mộ Cẩm Vân không nhớ rõ lắm, nhưng đối phương tự giới thiệu, cô nói thẳng một câu là “Không nhớ” thế thì đắc tội người ta mất.

“Tôi nhớ, tôi có nhớ mà. Chị Trần Kim Oánh có chuyện gì không ạ?”

Đã làm thư ký cho Tống Lâm được ba tháng, phương diện giao tiếp của Mộ Cẩm Vân đã tốt hơn trước kia nhiều rồi.

“Chuyện lớn thì không có. Tôi muốn hỏi cô hôm nay là cuối tuần cô có rảnh không, ra ngoài với tôi.”

Mộ Cẩm Vân hơi nhíu mày, qua một hai giây cô mới nói: “Chị Trần Kim Oánh, ngại quá, lát nữa tổng giám đốc Lâm còn có chuyện, tôi thật sự không thể giúp chị rồi…”

“À thế à, không sao không sao, tôi làm phiền cô rồi.”

“Vâng, xin lỗi chị nha chị Kim Oánh!”

Cúp máy xong, Mộ Cẩm Vân nhìn điện thoại không khỏi có hơi thất thần.

Chuyện này thật bất thường, đừng nói là Trần Kim Oánh mà đến cả cái người gọi là anh Triệu Tường kia cô đều không nhớ ra đó là người nào. Nhưng Trần Kim Oánh lại gọi điện thoại tới hỏi cô có rảnh không, cùng nhau đi dạo phố.

Điều duy nhất mà Mộ Cẩm Vân có thể nghĩ tới là Tống Lâm. Ngày hôm đó khai trương hành lang triển lãm tranh, Tống Lâm cũng ở đó, cô là người duy nhất ở đó quen biết Tống Lâm. Mấy người đó nhìn thấy, không tránh khỏi có chút ý tưởng.

Nghĩ như vậy, cô đã biết là có chuyện gì rồi.

Mộ Cẩm Vân nhìn di động rồi gọi điện cho Ngô Nhạc.

Mà ở một chỗ khác, Triệu Tường thấy Triệu Kim Oánh cúp máy, nhíu mày: “Sao vậy, không hẹn được à?”

“Cô ấy nói chiều nay Tống Lâm có chuyện, em vẫn không kéo được người ta ra.”

Câu nói “có việc” này là có việc thật chắc, chẳng qua là một cái cớ mà thôi.

Trần Kim Oánh cũng không biết, dù sao thì cô ta cũng không thân với Mộ Cẩm Vân.

Triệu Tường không nghĩ nhiều: “Nếu hẹn cuối tuần không được thì em xem mấy buổi trưa vào ngày thường, hẹn cô ấy ra ăn cơm trưa cũng được!”

Trần Kim Oánh liếc Triệu Tường một cái, cô ta hơi miễn cưỡng nhưng vẫn vì tương lai sau này nên đồng ý: “Em biết rồi.”

Cúp điện thoại, cuối cùng Mộ Cẩm Vân cũng nhớ ra cái người gọi là anh “Triệu Tường” rồi.

Vốn cũng không tính là anh gì, Mộ Cẩm Vân kéo luôn số điện thoại vừa rồi vào danh sách đen.

Ti vi cũng không có chương trình gì hay, cô tắt ti vi đứng dậy lên tầng ngủ trưa.

Mộ Cẩm Vân nói với Trần Kim Oánh là chiều nay Tống Lâm có việc nên tìm cô chẳng qua là lấy lý do lý chấu thôi nhưng không ngờ, cô vừa ngủ dậy, Tống Lâm lại nói với cô, buổi tối có một bữa tiệc từ thiện.

Mộ Cẩm Vân lập tức tỉnh táo: “Bữa tiệc từ thiện á?”

Cô nhìn Tống Lâm, không nhịn được mà hơi nhíu mày.

“Có vấn đề gì sao?”

Nghe được giọng điệu nghi ngờ của cô, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không có gì, thế tôi dạy trang điểm đây…”

“Ừ.”

Anh không ngăn cản.

Bởi vì là một bữa tiệc từ thiện, Mộ Cẩm Vân không thể không mặc một bộ lễ phục.

Tiệc từ thiện lúc tám giờ rưỡi, cơm tối còn phải ăn ở bên ngoài.

Mộ Cẩm Vân mặc bộ lễ phục màu đen, tuy rằng kiểu dáng đơn giản nhưng cô do dự một lát vẫn đeo vòng cổ và khuyên tai của Tống Lâm tặng hôm nay lên.

Cô đi một đôi giày cao gót màu bạc nhỏ nhắn, bộ lễ phục bó sát người, theo mỗi bước đi của cô bộ lễ phục càng lộ ra đường cong quyến rũ.

Người trong nhà hàng nhìn cô, Mộ Cẩm Vân hơi đỏ mặt, nhưng nhìn sang Tống Lâm bên cạnh, khuôn mặt anh rất bình tĩnh.

Nhìn anh như vậy, Mộ Cẩm Vân lại không hồi hộp nữa.

Hai người từ từ ăn bữa tối, sau đó mới tới bữa tiệc.

Lúc hai người đến bữa tiệc đã là tám giờ hai mươi rồi, mọi người đã tới gần đông đủ.

Mộ Cẩm Vân đi cùng Tống Lâm lên tầng ba, vị trí trên đó đều sắp xếp ghế dài.

Quy mô của buổi đấu giá này xem ra không nhỏ. Những người tới đây tối hôm nay không năm trăm cũng phải ba trăm người.

Bởi vì trước đó không hề biết nội dung của buổi đấu giá hôm nay cho nên khi nhìn thấy bức tranh của Tần Sanh Dung, Mộ Cẩm Vân ngây ngẩn cả người.

Đây là tác phẩm mà Tần Sanh Dung mang đi dự thi ở thời kỳ đầu, giá khởi điểm không quá cao, ba trăm năm mươi triệu.

Mộ Cẩm Vân vô thức hỏi Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, tôi có thể đấu giá bức tranh không?”

Lúc cô nói lời này, đáy mắt mang theo mấy phần mong đợi.

Nói xong, cô lại sợ Tống Lâm không đồng ý, bổ sung thêm một câu: “Tôi có thể tự trả tiền.”

“À.”

Cô đã nói một tràng rồi mà anh chỉ đơn giản “A” một tiếng

Nhất thời, Mộ Cẩm Vân không biết nên nói gì, phía trước đã có người bắt đầu ra giá.

Mộ Cẩm Vân không có ý định trả giá vào lúc này, cho nên không lên tiếng.

Danh tiếng của Tần Sanh Dung rất nổi ở trong nước, hơn bốn mươi tuổi đã qua đời, tác phẩm bà để lại không nhiều, cho nên tác phẩm của bà rất có giá trị bảo tồn.

Có ba người đấu giá. Một là người ngồi ở ghế bên phải họ, Mộ Cẩm Vân không đi xem. Cứ thế nhìn thẳng người ta thì hơi không lịch sự. Một người khác là người đàn ông ở dưới tầng một, người còn lại là một phu nhân, họ đều ở tầng 1.

Chẳng mấy chốc, giá đấu giá đã lên đến một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.

Lúc trước khi sửa sang hành lang triển lãm tranh, Mộ Cẩm Vân đã tiêu khá nhiều tiền, lại vẽ khá nhiều bức. Bây giờ, trong tay cô không có quá nhiều tiền, dù sao thì gần đây cô mới cầm hoa hồng mà công ty chia cho.

Hơn nữa lợi nhuận được chia cũng không nhiều, cũng chỉ hơn hai tỷ tư, tiền của cô đều đầu tư vào hành lang triển lãm tranh rồi, giờ trong tay cô chỉ còn hơn hai tỷ tám trăm triệu thôi.

“Hai tỷ hai trăm bảy mươi năm triệu đồng lần một, hai tỷ hai trăm bảy mươi năm triệu đồng lần hai…”

Thấy giá đã gần được rồi, Mộ Cẩm Vân vội vàng nói: “Hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.”

“Hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu lần một, hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu lần hai…”

Mắt thấy sắp giải quyết dứt khoát rồi, người phụ nữ tầng dưới lại tăng giá: “Hai ty tám trăm triệu.”

Vừa tăng đã là ba trăm năm mươi triệu, sắc mặt Mộ Cẩm Vân cứng đờ.

“Hai tỷ tám trăm triệu lần một, hai tỷ tám trăm triệu lần hai, hai tỷ tám trăm triệu lần ba…”

“Hai tỷ chín trăm bảy mươi năm triệu!”

Còn tăng giá nữa, cô sẽ không còn đồng nào nữa đâu.

Cô vừa hô xong, người phụ nữ tầng dưới lại bắt đầu tăng giá: “Ba tỷ năm trăm triệu!”

Hai người cứ thế ngươi truy ta đuổi, buổi đấu giá đã bắt đầu có tiếng nghị luận.

Sắc mặt Mộ Cẩm Vân rất không ổn, mắt thấy sắp quyết định rồi, cô rất sốt ruột nhưng cô không có tiền a!

“Bốn tỷ hai trăm triệu.”

Người đàn ông vẫn không nói gì ngồi bên cạnh cô bất ngờ đoạt lấy thẻ bài của cô, lạnh lùng nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.