Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 144



Chương 144: Em sợ cái gì?

Bầu không khí trong thang máy hơi trầm, Mộ Cẩm Vân dựa vào người Tống Lâm, cô nhìn đứa bé hiếu thắng kia, quả nhiên làm người không thể quá lương thiện.

Thang máy dừng ở tầng mười sáu, người phụ nữ và người đàn ông dẫn con trai ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn Tống Lâm, hơi nhúc nhích, cô muốn thoát ra khỏi ngực của Tống Lâm.

Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên tới tầng nhà họ.

Cô và Tống Lâm đi ra thang máy, trở về nhà trọ. Lúc này đã là ba rưỡi chiều. Cô cho nho vào trong tủ lạnh, đang định hỏi Tống Lâm xem tối nay anh muốn ăn ở nhà hay ăn ngoài thì điện thoại anh reo lên.

Tống Lâm nhận điện thoại rồi đi vào thư phòng ở tầng hai, Mộ Cẩm Vân nghĩ nghĩ, thế là cô lấy một ít thịt ở trong tủ lạnh ra rã đông.

Làm xong tất cả, Mộ Cẩm Vân mới lên tầng hai thay quần áo.

Cô muốn ngủ trưa.

Nhà họ Lê.

Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân vừa đi chưa lâu, Lê Thanh Thảo đi theo Lê Quốc Minh vào thư phòng tầng ba.

Lê Thanh Thảo đẩy cửa ra, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế: “Ba.”

“Con thấy sao?”

“Hình như Mộ Cẩm Vân không biết gì hết, Tống Lâm đối xử với cô ấy hình như hơi khác với bên ngoài đồn đại.”

Lê Quốc Minh nhíu nhíu mày: “Con thấy không giống như nào?”

“Bên ngoài đồn Mộ Cẩm Vân là người Tống Lâm yêu thật lòng. Tống Lâm đã tức giận mấy lần vì cô. Nhưng trong lúc nói chuyện với Mộ Cẩm Vân, con phát hiện hình như Tống Lâm không tốt với cô ấy như trong lời đồn.”

Lê Quốc Minh gật đầu: “Con có thời gian rảnh thì hẹn cô Vân nhiều vào.”

“Con biết rồi ba.”

“Không có việc gì nữa thì con đi làm việc đi.”

“Ba, con có một thắc mắc.”

Lê Quốc Minh nghe cô nói như vậy, chợt ngẩng đầu nhìn Lê Thanh Thảo: “Có phải con muốn hỏi tại sao ba lại chọn Tống Lâm đúng không?”

Lê Thanh Thảo không nói, nhưng thái độ của cô đã thừa nhận lời Lê Quốc Minh nói.

“Thanh Thảo, chơi cùng sói không phải là một chuyện tốt.”

Lê Thanh Thảo ngẩn ra: “Con hiểu rồi ba, con không làm phiền ba nữa.”

“Ừ đi đi.”

Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh, lúc Mộ Cẩm Vân mở mắt sắc trời bên ngoài đã hơi sẩm tối.

Cô cầm điện thoại lên nhìn, bây giờ thế mà đã sáu giờ tối rồi.

Cô nhanh chóng bật dậy, thay quần áo rồi tới thư phòng tìm Tống Lâm.

Cửa thư phòng không đóng chặt, nhưng cô không dám đi thẳng vào. Mộ Cẩm Vân gõ cửa: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Vào đi.”

Nghe thấy giọng của anh, cô mới đẩy cửa bước vào.

Cô còn tưởng Tống Lâm đang làm việc, không ngờ anh đang nằm trên chiếc ghế dựa bên cạnh cửa sổ sát đất. Cúc áo sơ mi hơi mở ra, chiếc ghế dựa bập bênh một cái anh nhắm mắt lại, vô cùng nhàn nhã thoải mái.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy thì hơi ngây người, cho đến khi anh bất ngờ mở mắt ra nhìn cô, cô mới phản ứng lại: “Tổng giám đốc Lâm, tối nay không có bữa tiệc nào chứ?”

‘Ừ.”

Anh lại nhắm mắt lại một lần nữa.

“Thế hôm nay chúng ta ăn cơm ở trong nhà nhé?”

“Con nấu cơm à?”

Nghe thấy lời của cô, anh lại hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn cô.

“Ò, em nấu cơm.”

“Ừ.”

Mộ Cẩm Vân có được đáp án cũng không hỏi gì nữa, cô xoáy người đóng cửa xuống tầng chuẩn bị cơm tối.

Cô ở nước ngoài bảy tám năm cơ bản không có cơ hội tự nấu cơm, về nước bốn tháng thì ngược lại không ngờ cô đã vào bếp mấy lần rồi.

Mộ Cẩm Vân lấy điện thoại ra, tìm món mình muốn nấu, sau khi xem một lần mới mở sách dạy nấu ăn phức tạp ra, sau đó vo gạo nấu cơm trước.

Sắc trời dần tối, phòng bếp phòng khách đều mờ tối. Cô đi ra bật đèn, đang định quay lại phòng bếp đã thấy Tống Lâm đang đi xuống đây.

Đoán chừng là anh vừa mới tỉnh ngủ, áo sơ mi chỉnh tề ngày thường hơi loạn, cổ áo cởi ra hai cúc lộ ra xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa…

Mộ Cẩm Vân không dám nhìn, cô dời ánh mắt đi chỗ khác, mặt hơi nóng: “Tổng giám đốc Lâm.”

Anh không nói gì mà nhấc đi tới bên cạnh cô: “Không phải là em đang nấu cái gì à?”

Mộ Cẩm Vân giật mình, nghĩ tới cô đang nấu đậu cô ve, sắc mặt cứng đờ, liền vội chạy vào bếp cho nhỏ lửa lại.

Tống Lâm cũng đi vào cùng cô: “Còn bao lâu nữa?”

“Trên dưới nửa tiếng.”

Mộ Cẩm Vân cầm muôi. Bởi vì Tống Lâm ở bên cạnh cô rất không tự nhiên.

Nhưng cho dù không tự nhiên cô cũng không làm gì được. Cô phải nấu xong bữa cơm này.

May là Tống Lâm chỉ hỏi một câu sau đó quay người đi ra luôn.

Nồi cơm điện đã nhảy lên nút ủ, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua cái nồi đun trên bếp điện đã đun được bốn mươi phút rồi, lại ninh thêm nửa tiếng nữa là canh sẽ được.

Bởi vì chỉ có hai người, cô cũng nấu ít món. Hơn nữa cô xem sách dạy nấu ăn rồi làm theo, khó khăn không dám nếm, chit dám làm một vài món cơ bản mà một số gia đình hay làm.

Mộ Cẩm Vân vừa tắt bếp, Tống Lâm đã nhấc chân đi tới.

Anh đến tủ bát, vươn tay lấy bát.

Cô há miệng kinh ngạc. Vốn định bảo anh ra ngoài ngồi là được, nhưng nghĩ đến mình ở trong bếp bận nửa tiếng, để anh cầm một cái bát cũng không phải chuyện gì to tát.

Trước khi đưa nồi ra, Mộ Cẩm Vân đều nếm thử trước, may mà mọi thứ vẫn bình thường.

Chiếc bàn ăn dài hơn hai mét chỉ có người họ họ, bốn món một canh, Mộ Cẩm Vân ăn hơi no.

Cô mang bát đũa vào phòng bếp, mang nho vừa hái ra rửa sạch bỏ lên trên bàn trà trước ti vi, tìm một bộ phim vừa ăn vừa xem.

Khi cô ở nước ngoài, hiếm khi có thời gian rảnh cô sẽ làm như này.

Mộ Cẩm Vân không có giao thiệp mấy, cô cũng không thích đi mấy chỗ như bar, cho nên đời sống của cô rất đơn giản thậm chí còn hơi nhạt nhẽo.

Tống Lâm gọi điện thoại xong, đi từ ban công tới. Anh nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha ăn nho.

Anh nhấc chân đi qua, ngồi bên cạnh cô.

Mộ Cẩm Vân hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn anh, đưa đĩa nho cho anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh có muốn ăn không?”

“Ừ.”

Anh không khách khí, cầm lấy đĩa nho.

Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn hai tay mình đã trống không, vươn tay lấy một chùm vào lòng.

Ai cũng không nói chuyện, trong phòng khách cũng chỉ có tiếng của tivi.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn chuyển thành màu đen, xem xong bộ phim đã hơn chính giờ.

Trong lúc đó Tống Lâm chợt cầm chìa khóa xe lên: “Anh tới sân đua xe đây.”

Vừa nghe thấy hai chữ “đua xe”, sắc mặt Mộ Cẩm Vân rất không ổn.

Cô vô thức rụt người lại: “Thế tối nay tổng giám đốc Lâm có trở về không?”

Lời này của cô không có ý gì đâu, dù sao từ chỗ đua xe về đây cũng mất ít nhất bốn mươi phút, nhưng nếu Tống Lâm về biệt thự bên kia thì chỉ mất hai mươi phút.

Nhưng hình như Tống Lâm hiểu lầm rồi. Anh nhíu mày, nhìn cô một lượt: “Lên tầng thay quần áo đi.”

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, em không đi có được không?”

“Năm phút.”

Thái độ của anh ra rất cương quyết, cô đành phải lên tầng thay quần áo.

Mộ Cẩm Vân mặc một chiếc quần bò và một chiếc áo T – shirt màu đen, chân đi giày cao gót nhọn, nhưng cô quấn tóc lại như viên cầu, cả người nhìn như sinh viên vậy.

Tống Lâm nhìn cô một cái, nắm tay cô dắt đi ra ngoài.

Giờ này, mọi người phần lớn là trở về, chỉ có bọn họ là ra ngoài.

Bãi đỗ xe khá đông người, nhưng người ta đều là đi từ ngoài trở về.

Mộ Cẩm Vân lên xe, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cẩn thận hỏi một câu: “Tổng giám đốc Lâm, anh muốn đấu sao?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em sợ cái gì?”

Sợ cái gì?

Sợ nôn a!

Ngồi trên xe đua của anh hai lần, cô không có lần nào xuống xe mà bình thường cả.

Lời này của anh rõ ràng là nói anh cũng muốn lên sân, sắc mặt Mộ Cẩm Vân lập tức trắng bệch.

Anh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu rồi lại nhìn cô một cái: “Tôi không lên sân.”

Mộ Cẩm Vân giật mình một cái, phản ứng lại, trên mặt nở ra ý cười: “A, thế thì em muốn xem thi đấu thật tốt.”

“Xì.”

Tống Lâm xì một tiếng, không nói chuyện.

Buổi tối nên không có nhiều xe lắm, đi trên đường quốc lộ rất nhanh, hơn nữa bọn họ còn đi ra vùng ngoại ô.

Thật ra chỉ cần đi với tốc độ một trăm năm mươi kilomet trên giờ, Mộ Cẩm Vân không sao hết. Nhưng lúc đua xe, làm gì có chuyện sẽ đi với vận tốc 150km/h?

Xe vẫn chưa hoàn toàn vào sân, Mộ Cẩm Vân đã nghe thấy tiếng vang.

Mười giờ sẽ bắt đầu cuộc đua. Lúc bọn họ đến đã là chín giờ năm mươi phút.

Mọi người ở sân đều nhận ra Tống Lâm, Tống Lâm đã đưa Mộ Cẩm Vân tới đây liên tục ba lần, người ở sân này mỗi người một suy nghĩ.

Đàn ông thì không vấn đề gì, chẳng qua là cảm thấy không nên trêu chọc Mộ Cẩm Vân. Còn phụ nữ thì không nghĩ như vậy.

Hôm nay Tống Lâm tới rõ ràng không phải để xem thi đấu. Sau khi vào sân chỉ nói với cô một câu là đừng có chạy lung tung, sau đó đi mất.

Tiếng vang của âm thanh rất lớn, người cũng đông, tất cả đều là phú nhị đại của thành phố Hà Nội, không cần anh nói cô cũng không dám chạy linh tinh.

“Hey, cô Vân.”

Vai trái của Mộ Cẩm Vân bị vỗ một cái, cô theo bản năng quay đầu nhìn. Nhưng người ta không ở bên trái mà vòng đến bên phải.

Cô nhìn người đàn ông lạ trước mặt, hơi nhíu mày: “Xin lỗi, tôi không quen anh.”

“Không sao, tôi tên là Ngô Khởi, tôi rất thân với anh Cẩn.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu, không định nói chuyện với anh ta nữa.

“Đêm nay cậu Cẩn có trận đấu, cô Vân có biết không?”

Mộ Cẩm Vân ngẩn ra: “Trận đấu của cậu Cẩn?”

“Đúng thế, cô tới rồi, chắc chắn cậu Cẩn sẽ rất vui. Cô Vân đợi chút tôi giúp cô gọi cậu Cẩn.”

Mộ Cẩm Vân còn chưa ngăn, Ngô Khởi há miệng đã kêu rồi.

Lục Hoài Cẩn ở gần đó đang bị một nhóm người vây quanh, nghe thấy Ngô Khởi gọi, anh hơi nhíu mi.

Những người vây quanh anh tự giác tránh ra một khoảng, Lục Hoài Cẩn nhìn theo tiếng gọi thì nhìn thấy Ngô Cẩn đang đứng với một cô gái gọi mình.

Anh cảm thấy vô vị, nghĩ rằng Ngô Khởi lại nhìn trúng em gái nào đó, Lục Hoài Cẩn đang định thu lại ánh mắt thì sau khi anh nhìn được rõ ràng, hai mắt sáng ngời trực tiếp đẩy người bên cạnh ra rồi nhấc chân đi tới.

Người bên cạnh chưa phản ứng kịp, vội vàng hô: “Cậu Cẩn…”

Lục Hoài Cẩn như không nghe thấy vậu, đầu cũng không quay lại đã đi tới chỗ Ngô Khởi.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy người đi tới, chỉ cảm thấy đau đầu. Cô thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.