Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 149



Chương 149: Hắn đã làm gì em?

Lúc đau dạ dày, hơn một nửa nguyên nhân có liên quan đến để bụng không có gì.

Mộ Cẩm Vân biết, trên máy bay Tống Lâm không ăn mấy cho nên cô nghĩ một cái là biết đại khái vì một ngày nay anh chưa ăn gì nên mới dễ tức giận như vậy.

Cô không biết anh đau bao lâu rồi, đun nước xong thì thả bánh vào, căn một lúc rồi đập thêm quả trứng gà. Sau khi bỏ gia vị vào thì vớt lên mang ra cho Tống Lâm.

Anh đang rất khó chịu, sắc mặt hơi trắng bệch ngồi trên sô pha.

Mộ Cẩm Vân nghĩ tới dáng vẻ ngày thường của anh, nhưng lúc này dáng vẻ của anh làm cô không sợ nữa.

Cô bưng bát đến trước mặt anh, âm thanh dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Lâm?”

Con ngươi đen chậm rãi mở ra, anh nhìn cô sau đó mới nhìn sang bát mỳ.

Mộ Cẩm Vân để trước mặt anh: “Anh ăn mỳ trước đi, em đi tìm thuốc dạ dày cho anh.”

“Ừ.”

Anh đưa tay nhận lấy, ngoài việc sắc mặt anh không tốt ra thì không nhìn ra anh đang đau dạ dày.

Mộ Cẩm Vân sợ nóng, đặt xuống hơi chậm, ngón tay vừa vặn bị tay anh đè lên. Hơi nóng, cô theo bản năng rụt tay lại.

Tống Lâm ngẩng đầu nhìn cô, cô mím môi chỉ tầng trên: “Em đi tìm thuốc.”

Anh không nói gì, cúi đầu ăn mỳ.

Mộ Cẩm Vân xoay người đi lên tầng tìm hòm thuốc.

Lúc đầu hòm thuốc được để ở trong phòng bếp nhưng về sau Tống Lâm đã mang vào trong phòng ngủ.

Cô tìm một lúc phát hiện không có thuốc dạ dày, không nhịn được đau lòng. Nghĩ nghĩ lại xoay người đi xuống tầng.

Không thể không nói, Tống Lâm chịu đựng quá giỏi.

Đau dạ dày như thế, cô lại không nhìn ra anh có chỗ nào không khỏe.

Động tác ăn mỳ của anh không nhanh không chậm, người ngồi trên sô pha, cơ thể hơi tiến về phía trước, ngón tay thon dài đặt trên chiếc đũa làm người khác nhìn hận không thể biến thành chiếc đũa kia.

Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân ý thức được mình đã thất thần, hơi bối rối, “Tổng giám đốc Lâm, hòm thuốc không có thuốc dạ dày, em xuống dưới mua thuốc nhé?”

“Không cần đâu.”

Anh hơi nhíu mày, rõ ràng là không tán thành cách làm này.

Mộ Cẩm Vân mím môi, khó có khi cô kiên trì thế này: “Không sao, tần dưới có cửa hàng tiện lợi mở 24/24, em xuống xem xem.

Lúc này đã muộn rồi. Mười một giờ đêm, các hiệu thuốc đã hết giờ mở cửa. Nếu cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới không có thuốc dạ dày thì cô cũng chịu.

Cô nói xong, mặc kệ phản ứng của Tống Lâm, đi thẳng ra cửa thay giày.

“Mộ Cẩm Vân.”

Anh lạnh lùng nhìn cô.

“Em sẽ về nhanh thôi, tổng giám đốc Lâm.”

Cô nói xong, mở cửa ra ngoài.

Bên trong thang máy rất yên tĩnh, thực ra ra ngoài lúc nửa đêm cô cũng hơi sợ. Nhưng sợ cũng vô dụng, đau dạ dày không phải chuyện lớn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu cứ đau nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

“Ting” một tiếng, Mộ Cẩm Vân run lên một cái.

Thấy thang máy mở ra cô nhanh chóng đi ra.

Ra cửa đi sang bên trái mấy chục mét là có cửa hàng tiện lợi, cả hành lang rất yên tĩnh, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, cô đi trên đường mà hơi hoảng.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy cửa hàng tiện lợi, cô đẩy cửa bước vào.

Nhân viên bán hàng đang ngủ gà ngủ gật ở kia, nghe thấy tiếng báo mở cửa, anh vừa dụi mắt vừa nhìn cô: “Cô gái, cô muốn mua gì?”

“Có thuốc dạ dày không?”

“Có, nhưng chỉ có của một nhãn hiệu, cố có lấy không?”

“Cũng được, cho tôi một hộp.”

“Đây.”

Lúc trả tiền, Mộ Cẩm Vân mới phát hiện là cô đi vội nên quên mang điện thoại rồi.

Cô rất quẫn bách, may mà trong túi vẫn có một gần hai trăm nghìn tiền mặt, nếu không thì ngượng rồi.

Thanh toán xong, cô vội chạy về.

Lúc vào cửa, có một người đàn ông va vào cô.

Giờ này mà thấy có người đi theo mình, Mộ Cẩm Vân không có vui mừng mà là sợ hãi.

Gần đây có rất nhiều tin tức xảy ra tai nạn, trong đầu cô đã hiện lên rất nhiều tin tức có cô gái bị giết hại gần đây.

Mải suy nghĩ miên man, thang máy đã mở nhưng cô không đi vào ngay.

Nhưng người đàn ông cũng không nhúc nhích, anh ta nhìn cô ánh mắt có phần ngang ngược.

Tay Mộ Cẩm Vân đã lạnh, giằng co hai giây cô đành nhấc chân đi vào rồi ấn số tầng.

Người đàn ông đó nhìn cô, không ấn số tầng, Mộ Cẩm Vân càng sợ hơn.

Hơn mười giây này trong đầu cô có rất nhiều hình ảnh, suy nghĩ rất nhiều cách chạy trốn. Cho đến khi thang máy mở ra, cô không hề nghĩ ngợi đã chạy ra ngoài.

Lúc ấn mật mã, tay cô hơi run nên không cẩn thận ấn sai một lần. Khóa cửa vang lên tiếng “tít tít tít”, mà tiếng bước chân của người đàn ông kia càng ngày càng rõ ràng, cô gấp đến nỗi mặt mũi trắng bệch, dưới tình hình cấp bách, cô đập cửa hô: “Ông xã.”

Thực ra cách âm của căn phòng rất tốt, Tống Lâm cơ bản không nghe được tiếng gọi này của cô.

“Cô gái, chồng cô không có nhà sao?”

Người đàn ông chợt đi tới sau lưng cô, đồng thời cửa cũng mở ra.

Tống Lâm đứng cạnh cửa, hơi nhíu mày, anh phản ứng kịp đưa tay kéo cô vào lòng.

Người đàn ông cười với bọn họ, chỉ vào cửa đối diện: “Tôi ở đối diện.”

“Rầm.”

Đáp lại hắn ta là tiếng đóng cửa thật lớn.

Tay chân Mộ Cẩm Vân như nhũn ra, ngã trong ngực Tống Lâm. Một lúc lâu sau cô mới nhận ra ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Tổng giám đốc Lâm.”

Tống Lâm liếc cô một cái, nắm tay kéo cô lên ghế sô pha: “Hắn đã làm gì em?”

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Hắn hỏi em…”

Nghĩ được một nửa, cô nhớ ra vừa nãy dưới tình huống cấp bách cô đã nói dối, nên không nói gì nữa.

“Hỏi em cái gì?”

Nhưng anh đừng truy hỏi nữa. Mộ Cẩm Vân di chuyển ánh mắt, lấy thuốc đưa cho anh: “Tổng giám đốc Lâm, dạ dày anh còn đau khong? Anh uống thuốc đi.”

Tống Lâm vươn tay lấy thuốc dạ dày, lấy ra hai viên để trong lòng bàn tay.

Mộ Cẩm Vân nhanh chóng đứng dậy rót nước cho anh, lúc cô cầm nước ấm đi ra Tống Lâm đã uống xong thuốc rồi.

Cô hơi do dự nhưng vẫn mang nước tới.

Tống Lâm nhận lấy cốc nước, dựa lưng vào đằng sau, nhìn cô: “Hắn ta đã nói gì?”

Anh nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, trong giọng nói còn có mấy phần cứng rắn.

Mộ Cẩm Vân cắn môi, chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng: “Hắn hỏi em có phải chồng em không ở nhà đúng không?”

Nghe thấy lời cô nói, Tống Lâm hơi thiêu mi: “Chồng?”

Mộ Cẩm Vân hơi ngượng, không trả lời vấn đề này của anh: “Tổng giám đốc Lâm, dạ dày anh còn đau không?”

“Hơi hơi.”

Anh hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: “Ngược lại gan của em thật lớn.”

Muộn như vậy còn ra ngoài một mình, nếu không phải anh nghe thấy tiếng của khóa cửa rồi đi ra mở cửa, không chừng cô đã bị người đàn ông kia bắt đi rồi.

Tống Lâm nghĩ nghĩ: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Mộ Cẩm Vân hơi sững sờ, sau đó đưa điện thoại cho anh.

Đã muộn rồi không biết Tống Lâm còn gọi điện cho ai.

Rất nhanh, điện thoại đã có người bắt máy. Mộ Cẩm Vân còn tưởng anh gọi cho Lý Minh Việt, nhưng nghe một hồi cô lại thấy không đúng.

“Ừ, kiểm tra xem người cửa đối diện có lai lịch gì?”

Nghe đến đây, Mộ Cẩm Vân mới hiểu anh muốn làm gì.

Thực ra cô cũng cảm thấy kỳ lạ, người có thể sống ở tầng này không nói đến thân phận nhưng nhất định là không thiếu tiền.

Tòa nhà này tổng cộng có năm mươi tầng, ba mươi tầng đầu đều là một tầng, giá bán bình quân vào khoảng một tỷ hai một mét vuông.

Mà giá của căn hai tầng này cao hơn một chút, với giá trung bình là một tỷ rưỡi một mét vuông.

Hơn nữa diện tích nhỏ nhất của căn hai tầng là một trăm hai mươi mét vuông, người có thể tùy tiện lấy ra mười năm tỷ thì không phải kẻ thiếu tiền gì.

Nhưng cô nghĩ đến người đàn ông lúc nãy nhìn mình chằm chằm ở trong thang máy, nhìn một cái đã thấy không giống người tốt gì rồi.

Cô hơi thất thần, Tống Lâm gọi cô hai tiếng cô cũng không nghe thấy.

“Mộ Cẩm Vân?”

Anh lại gọi cô lần nữa, Mộ Cẩm Vân mới nghe thấy: “Tổng giám đốc Lâm, sao vậy?”

“Không có gì, đi ngủ thôi.”

Anh nói xong, đứng dậy đi lên tầng.

Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng anh, ngẩn người rồi vội chạy theo anh lên tầng.

Mặc kệ thế nào, ngày mai là thứ năm cô vẫn phải đi làm.

Đi qua đi lại một trận như vậy, khi cô nằm lên giường đã hơn mười hai giờ đêm.

Mộ Cẩm Vân vừa mệt vừa buồn ngủ, Tống Lâm đi tắm trước, cô thì không cầm cự được bao lâu đã ngủ rồi.

Cô ngủ một mạch đến sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi nhưng cô không nghe thấy.

Lúc Tống Lâm trở về, phát hiện người phụ nữ trên giường vẫn chưa tỉnh.

Anh hơi nhướng mày, đi qua bóp mũi cô.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy hô hấp không thuận, mở mắt ra thì thấy Tống Lâm đang cúi người trước mắt mình.

Cô kinh ngạc sau đó mờ mịt gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Bảy giờ năm mươi rồi, em xác định vẫn ngủ tiếp hả?”

Nghe thấy lời anh nói, cô bật người dậy: “Em, em đi rửa mặt!”

Rửa mặt xong đã là tám giờ. Mộ Cẩm Vân vội vàng thay quần áo, trang điểm.

Đợi cô làm xong mọi việc đã là là tám giờ hai mươi phút, cơ bản không kịp làm bữa sáng.

Cô đành cầm túi xuống đi xuống tầng dưới, sau đó nhấc chân đi tới ghế sô pha gọi người đang đọc tin tức buổi sáng: “Tổng giám đốc Lâm.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi đi ra cửa.

Mộ Cẩm Vân lâu lắm rồi không tới cửa hàng đồ ăn sáng mua đồ ăn sáng, bà chủ nói với cô hai câu, nhưng cô sợ Tống Lâm đợi trên xe không kiên nhẫn, không dám nói nhiều, đáp lại vài câu rồi cầm sữa đậu và quẩy rời đi.

Cuối tháng mười, gió buổi sáng hơi thổi.

Mộ Cẩm Vân đứng bên cạnh xe, tay trái cầm sữa đậu nành, tay phải cầm quẩy và bánh bao và ngô, không có tay mở cửa xe.

Người bên trong nhìn cô rồi giúp cô mở cửa.

Cô vội vàng lên xe, nghiêng đầu nhìn Tống Lâm, hơi ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Lâm, dạ dày anh còn đau không?”

Cô vẫn còn nhớ.

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, không nặng không nhẹ đáp lại một câu: “Không đau.”

Nói xong, xe lại tiếp tục lăn bánh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.