Chương 15: Trước kia con rất nghe lời
Nghe thấy lời nói của ông ta, Tống Lâm ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ông ta, môi mỏng khẽ nhúc nhích, không nể mặt nói ra hai chữ: “Không rảnh”.
Sắc mặt Mộ Đình Nam cứng đờ, Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm nước trà rồi cầm khăn ăn lau tay.
“Mộ Cẩm Vân, không phải con có chuẩn bị quà cho tổng giám đốc Lâm sao?” Ông ta nói rồi luồng tay xuống dưới gầm bàn đưa cho Mộ Cẩm Vân một cái hộp.
Mộ Cẩm Vân giật khóe miệng: “Con vừa mới về nước mà thẻ tín dụng của con cũng bị khóa cho nên con không có tiền, vì vậy không thể chuẩn bị quà”.
“Con..” Cô hoàn toàn không nể mặt cứ thế phá đám, sắc mặt của Mộ Đình Nam lập tức tái xanh, nghiến răng suýt nữa thì không nhịn được mắng chửi Mộ Cẩm Vân.
Nhưng khi nhận thức rơi vào trên người của Tống Lâm thì Mộ Đình Nam vẫn kiềm chế được.
Ông ta làm ra vẻ không sao cười với Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, Mộ Cẩm Vân hơi nghịch ngợm như vậy đó. Đây là món quà mà con bé đã chuẩn bị, bởi vì con bé sợ anh không thích nên không dám lấy ra”.
“Nếu như con có chuẩn bị thì con sẽ nói có chuẩn bị, nếu như con không chuẩn bị thì con nói không chuẩn bị, con không cần thiết phải bác bỏ”.
Mộ Cẩm Vân ném khăn ăn nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Mộ Đình Nam: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì con về trước để sắp xếp bức tranh của mẹ, dù sao ba cũng đã bảo quản lâu như vậy, không biết là có thiếu thứ gì không”.
Cô không nể mặt châm chọc Mộ Đình Nam ngay trước mặt Tống Lâm, nụ cười trên mặt Mộ Đình Nam hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa: “Tại sao tính tình của con lại trở nên kỳ lạ như vậy, trước kia rõ ràng con rất nghe lời!” Mộ Cẩm Vân vừa mới đi tới cửa nghe thấy lời nói của ông ta thì không khỏi quay đầu nhìn ông ta: “Đúng vậy, trước kia con rất nghe lời”.
Cô nói một câu đầy ẩn ý sau đó kéo cửa phòng riêng bỏ đi. Mộ Đình Nam nhìn Tống Lâm, ngượng ngùng cười: “Tổng giám đốc Lâm, để ngài phải chê cười rồi! Đứa nhỏ này chỉ vì mấy bức tranh của mẹ nó để lại mà tức giận với tôi!” Tống Lâm đứng dậy khẽ quét mắt nhìn ông ta, bàn tay anh không nhanh không chậm nới lỏng cúc áo: “Tôi rất thích tính cách dám yêu dám hận của An” cô Vân”.
Anh nói rồi cũng quay người bỏ đi.
Mộ Đình Nam đứng ở đó cho đến khi người ở trong phòng riêng đều đi hết, ông ta mới đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng đuổi theo Tống Lâm: “Tống..” Ông ta vừa định đưa tay kéo Tống Lâm lại thì bị ánh mắt của đối phương dọa đến nỗi tay ông ta cứ cứng đờ tại chỗ.
Mộ Đình Nam ngượng ngùng nở nụ cười với Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, bây giờ Cẩm Vân còn đang tức giận với tôi mà lúc này tôi lại có việc, đêm hôm khuya khoắt một mình con bé về nhà không an toàn lắm, ngài xem ngài có thể giúp tôi đưa con bé về nhà được không?” Tống Lâm chỉ nhìn ông ta chứ không nói gì, anh nhấc chân đi vào trong thang máy.
Mộ Đình Nam cũng đi vào, ông ta vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy một bên mặt lạnh lẽo cứng rắn của Tống Lâm thì lại không nói nên lời.
Khí thế của người đàn ông này quá lớn, Mộ Đình Nam là một người lăn lộn trên thương trường hơn hai mươi năm cũng bị đè ép gắt gao.
Cửa thang máy mở ra, Tống Lâm không thèm liếc nhìn Mộ Đình Nam, nhấc đôi chân dài đi thẳng ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Tống Lâm, Mộ Đình Nam biết nếu như Mộ Cẩm Vân thật sự tự mình về nhà, vậy thì ông ta sẽ thất bại trong gang tấc! Tống Lâm rõ ràng có ý với Cẩm Vân, đây là chuyện mà biết bao nhiêu người mong mỏi mà không được, bây giờ lại rơi vào trên người ông ta.
Mộ Đình Nam cắn răng lại đuổi theo: “Tổng giám đốc Lâm, sức uống rượu của Cẩm Vân không tốt, tôi thật sự sợ con bé sẽ xảy ra chuyện, ngài xem ngài có thể…” Tống Lâm đã đi tới bên cạnh xe đột nhiên quay đầu nhìn ông ta, Mộ Đình Nam bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ, trên trán toát mồ hôi.
Tống Lâm không nói chuyện mà cứ đứng nhìn ông ta như vậy.
Mộ Đình Nam hơi chột dạ, nhưng vẫn kiên trì cười: “Tổng giám đốc Lâm, Cẩm Vân vẫn luôn nói con bé rất ngưỡng mộ ngài, tôi cũng chỉ là muốn làm cho con bé vui”.
vẫn rất âm u.
Cô đứng ở ven đường chỉ cảm thấy rất nóng nên cũng không nghĩ nhiều.
Mãi cho đến khi trong cơ thể cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ, lúc này Mộ Cẩm Vân mới phản ứng được rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Mộ Đình Nam vì muốn đưa cô cho Tống Lâm vậy mà lại bỏ thuốc với cô! Nghĩ tới đây, cô tức giận đến nỗi cả người đều run lên.
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đậm đột nhiên ngừng lại.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống lộ ra khuôn mặt của người đàn ông, Mộ Cẩm Vân không khỏi nhíu mày.
Tống Lâm nhìn cô, đầu của anh hơi nghiêng: “Lên xe”.
Mộ Cẩm Vân không hề động đậy, tình trạng của cô lúc này làm sao có thể lên xe.
“Tôi bắt xe về là được rồi, không cần phải làm phiền tổng giám đốc „ Lâm.
“Lên xe”.
Anh lặp lại một lần nữa, bên trong giọng nói không nhanh không chậm có phần hơi vội vàng.
Mộ Cẩm Vân cắn môi, nhiệt nóng trong cơ thể làm cho cô vô cùng khó chịu.
Lúc này, cửa xe mở ra.
Tống Lâm ngồi ở bên trong, mắt đen nhìn thẳng về phía cô.
Trên đường xe cộ không ngừng qua lại, Mộ Cẩm Vân đứng đó khoảng mười giây, cuối cùng vẫn là cắn răng ngồi vào trong xe.
Cô không ngờ Mộ Đình Nam lại hung ác như vậy, nếu như cô lên xe của người lạ thì đoán chừng cô sẽ xong đời.
Chiếc xe lại một lần nữa chuyển động, Mộ Cẩm Vân dán người vào cửa xe, tay không ngừng bóp cánh tay của mình.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng chỉ trong nháy mắt lại mỉm cười.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Cẩm Vân càng ngày càng khó chịu, thật vất vả chịu đựng cho đến khi xe ngừng lại, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ xe lại phát hiện ra đây không phải là nhà họ Mộ.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh, khó khăn nói: “Tổng giám đốc Lâm, phiền anh đưa tôi…đưa tôi về Vạn Cảnh”.
Cô biết mình không thể quay về biệt thự, nếu như cô quay về đoán chừng một giây sau Mộ Đình Nam sẽ đóng gói cô rồi đưa lên giường của Tống Lâm.
Lái xe đi tới kéo cửa xe cho Tống Lâm, trước khi xuống xe Tống Lâm nhìn cô: “Cô có thể tự mình đi về”.
Xoạtl Mộ Cẩm Vân không nhịn được trong lòng thầm chửi bậy.
Tống Lâm ở bên cạnh đã xuống xe, anh đi thẳng vào trong biệt thự.
Lái xe vòng qua đi tới kéo cửa xe cho cô: “Cô Vân.
Mấy tiếng trước, anh ta còn gọi cô là thư ký Vân, bây giờ lại gọi cô là cô Vân, phân chia rất rõ ràng.
Mộ Cẩm Vân nhắm mắt lại dự định không xuống xe.
Cô bằng lòng chết ngạt ở trong xe chứ không muốn dính dáng gì tới người đàn ông kia.
Thế nhưng trên thế giới này sao lại có chuyện cô muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.
“Cô Vân, làm phiền cô xuống xe đi, tổng giám đốc Lâm bảo tôi lái xe đi”.
“Vậy anh cũng chở tôi đi luôn đi”.
“Tổng giám đốc Lâm nói cô xuống xe.
Lái xe nhìn cô biểu hiện rõ nếu như cô không xuống thì anh ta sẽ kéo cô xuống.
Mộ Cẩm Vân giằng co với lái xe hai giây, cuối cùng vẫn là xuống xe.
Lái xe cũng không dễ dàng gì, cô cũng không cần thiết phải làm khó lái xe.