Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 151



Chương 151: Em quan tâm nhiều thế làm gì?

Tổng giám đốc Lâm đang nghe điện thoại thì Mộ Cẩm Vân đẩy cửa bước vào văn phòng.

Cô trực tiếp đặt tô mì gói sang một bên, hình như ngay trước khi rời đi cô đã nghe được đâu đó nói rằng mọi chuyện phát sinh từ chuyện liên quan đến rắc rối ở Quảng Bình.

Nghĩ đến những thứ xoay quanh câu chuyện phát sinh ở Quảng Bình, Mộ Cẩm Vân không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

Sau hơn nửa năm khổ sở nghiên cứu tư liệu, thông tin nói bị rò rỉ là rò rỉ ngay được sao, công sức nửa năm nằm gai nếm mật đã trôi xuống sông xuống bể rồi sao.

Vẫn chưa ai tìm thấy người tiết lộ chuyện cơ mật ấy, nếu bị phát hiện thì một là tàn phế hoặc không thì sẽ chết ngay không kịp ngáp dưới tay tổng giám đốc Lâm mất.

Thôi gác lại những suy nghĩ vừa rồi trong đầu, Mộ Cẩm Vân không còn dám nghĩ nhiều nữa. Cô bật máy tính lên, đưa tay nhìn đồng hồ vừa xì xụp ăn mì.

Hôm nay là thứ năm, nghĩa là chỉ còn bốn ngày nữa là tới cuộc thi đấu vào thứ ba tuần sau.

Khi Tống Lâm bước ra khỏi văn phòng thì bản báo cáo Mộ Cẩm Vân chuẩn bị mới hoàn thành được một nửa. Cô chăm chú làm việc, tinh thần không bị phân tâm nên không hề để ý rằng Tống Lâm đang bước tới cạnh chỗ mình.

Mặt bàn bị gõ nhẹ mấy cái, Mộ Cẩm Vân sững sờ, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tống Lâm đi ra không biết từ lúc nào.

Cô hơi ngơ ngác, hai giây sau mới giật mình định thần lại rồi lên tiếng gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Vẫn chưa xong việc?”

“Giờ em đang chuẩn bị bản báo cáo của tháng này…”

Hiện tại chưa tới cuối tháng nên cô dự kiến ​​ghi nhận trước một phần, khi nào các bộ phận thống nhất số liệu thì sẽ chỉnh sửa và bổ sung sau.

“Về thôi nào.”

Anh đã nói như vậy, Mộ Cẩm Vân đương nhiên không dám để anh đợi, sau khi tắt máy cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi cùng anh.

Công ty lúc này càng trở nên yên tĩnh hơn, chỉ có mỗi hai người bọn họ trong thang máy chuyên dụng.

Vì những gì đã xảy ra đêm qua mà đến tận bây giờ Mộ Cẩm Vân vẫn còn cảm thấy toàn thân sợ hãi đến điếng người.

Cô bất chợt vô thức tiến lại gần sát bên cạnh Tống Lâm. Chính Tống Lâm cũng cảm nhận được hành động này từ phía cô, anh đưa mắt dần chú ý về phía cô.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy tình cảnh này có hơi bối rối một chút nhưng may mắn thay lúc này cửa thang máy vừa mở ra.

Bãi đỗ xe ban ngày lúc nào cũng đông đúc xe cộ nhưng lúc này lại chẳng có mấy xe, hai người vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy xe của Tống Lâm.

Chỗ đậu xe của công ty không cố ý phân chia thứ bậc, nhưng xe của Tống Lâm luôn được ưu tiên và không một ai dám tranh chỗ với anh.

Từ đây ra tới chỗ để xe không xa, hai người đi bộ chỉ hơn 10 mét là tới nơi.

Lên xe, Mộ Cẩm Vân nhìn điện thoại di động, không ngờ bây giờ đã là 10 giờ rồi.

Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi bãi đậu xe, cảnh vật dọc hai bên đường ngoại trừ ánh đèn đều vô cùng tĩnh lặng, khác hẳn với sự hối hả huyên náo thường ngày.

Nơi đây mỗi ngày đều thật sầm uất phồn hoa.

Tất nhiên, cách đó không xa là một phố ăn vặt đêm khuya, nhưng bây giờ thật chẳng có mấy ai, dù sao cũng không phải cuối tuần, ai còn ra ngoài ăn tối lúc mười giờ cơ chứ.

Công ty cách chung cư không xa, lúc tới nơi đã là mười giờ ba mươi lăm phút.

Mộ Cẩm Vân tháo dây an toàn rồi rời khỏi xe, nhìn Tống Lâm xuống xe cô lẳng lặng bước nhanh đến sát bên cạnh anh.

Chuyện xảy ra đêm qua thật sự để lại cái bóng quá lớn trong lòng cô, hiện tại cô không dám một mình đi thang máy buổi tối nữa.

Thang máy dừng ở tầng một, một cặp đôi bước vào.

Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, cô còn nghĩ sẽ phải đối mặt với người đàn ông hôm qua cô gặp.

Người đàn ông đó không phải là cư dân sống ở đây, hiển nhiên là anh ta đã bám đuôi theo đến.

Căn hộ có trang bị các thiết bị giám sát nhưng ngày hôm nay lại đều đang được bảo trì, băng ghi hình cũng đã bị xóa.

Thang máy dừng ở tầng 20, đôi vợ chồng kia đi ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân ấn nút đóng cửa, vô thức quay lại bên cạnh Tống Lâm.

Nhìn vào bức tường kính trong thang máy, cô thấy dáng vẻ cả hai người phản chiếu ở đó, trong đầu cô chợt le lói một ảo tưởng viển vông rằng họ thực sự là người yêu của nhau.

“Ding”

Mộ Cẩm Vân đang mê man chìm trong suy nghĩ của bản thân thì cánh cửa thang máy mở ra.

Nghe thấy tiếng thang máy, cô sững người một lúc, chợt hiểu ra mình đang suy nghĩ miên man ở đâu vậy, cô nhanh chóng gác lại những gì đang nghĩ trong đầu và nhấc chân bước theo Tống Lâm.

Vừa ra khỏi thang máy.

Thực ra bây giờ cô cũng không biết hai người họ là gì của nhau, mối quan hệ của hai người chính xác là gì.

Cô là thư ký của tổng giám đốc Lâm và là người phụ nữ của anh ấy, hai người họ chung sống cùng nhau, có thể nói là họ ở bên nhau suốt cả ngày không rời.

Người ta bảo rằng ngay cả các cặp đôi yêu thương nhau đến mấy cũng không tránh khỏi cảnh bất đồng mà.

Sau khi tắm xong đã là hơn mười một giờ, Mộ Cẩm Vân liếc nhìn sang cửa phòng tắm rồi lên giường nằm xuống, trùm chăn lại.

Tống Lâm đã phải tăng ca cho tới tận giờ này, thế nên bây giờ anh chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Hôm nay Mộ Cẩm Vân cũng thực sự mệt mỏi, cô đã sớm ngủ quên từ lúc nào không hay.

Nhưng cô không ngủ ngon giấc, trong cơn mơ cô tình cờ gặp lại người đàn ông đêm qua và không may, trong giấc mơ ấy Tống Lâm đã không kịp mở cửa ra.

Người ta đến kéo cô đi, cô la hét kêu cứu nhưng không một ai nghe thấy để đáp lời cô.

Sự sợ hãi và hoảng loạn càng khiến cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, ngay lập tức cô dùng tay đánh tới tấp vào người đàn ông bên cạnh để tự vệ.

Đèn trong phòng được bật sáng, cô hơi nheo mắt, đưa tay lên sờ trán mình.

Giọng Tống Lâm từ phòng bên cạnh truyền đến: “Em mơ thấy ác mộng sao?”

Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vẫn có chút uể oải: “Ừ, em nằm mơ thấy người đàn ông kia.”

“Anh ta sẽ không xuất hiện nữa đâu.”

Khi Mộ Cẩm Vân nghe những lời của anh, cô phải sững sờ một hồi lâu mới hiểu được ý của anh.

Tống Lâm yêu cầu điều tra rõ ràng về người đàn ông kia, những sự việc liên quan đến hắn ta đương nhiên cũng sẽ bị phát hiện và đưa đến đồn cảnh sát, chuyện này kỳ thực đơn giản như trở lòng bàn tay.

Cô lại nằm xuống, cơn ác mộng vừa rồi khiến cô có chút mệt mỏi.

Đèn trong phòng lại tắt, bóng tối lại phủ xuống trước mặt cô và bao trùm lấy cả căn phòng.

Mộ Cẩm Vân mở mắt nằm nhìn trần nhà một lúc rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là do cơn ác mộng đêm qua, cô gần như không thể dậy nổi vào buổi sáng.

Tống Lâm không có cuộc họp vào thứ sáu này, nhưng sẽ có một cuộc hẹn vào buổi tối.

Buổi chiều đến, Mộ Cẩm Vân tới khảo sát địa điểm đấu thầu và tiến hành kiểm tra tiến độ trước khi quay trở lại tham gia cuộc hẹn cùng Tống Lâm.

Bữa ăn lần này có liên quan đến vụ rò rỉ dữ liệu ở Quảng Bình.

Cả bữa ăn đều im ắng hơn những lần trước rất nhiều, Mộ Cẩm Vân thậm chí còn không dám động đũa.

Tổng giám đốc Lâm luôn ngồi ở vị trí bên đó, ít khi nói chuyện, chỉ lắng nghe đối phương cất tiếng thảo luận.

Không biết vụ rò rỉ dữ liệu ở Quảng Bình đã lan truyền như thế nào. Một số công ty đã chuyển hướng đầu tư ngay sau khi biết tin này và muốn bán công nghệ cho bên Kodak.

Kodak là bên chuyên về nghiên cứu và phát triển, nếu những chuyện như vậy không xảy ra thì họ cũng chẳng cần thực hiện bước này.

Tổng giám đốc Lâm đến tận cuối buổi vẫn không nói gì, những người khác cũng không có vẻ gì là sốt ruột cả, bọn họ thực sự không nên lo lắng chuyện này.

Lúc ra khỏi phòng đã là hơn mười giờ, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu liếc nhìn Tống Lâm đang đứng bên cạnh, trên mặt anh không hề lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận.

Nhưng Mộ Cẩm Vân biết rằng tâm trạng của anh đang rất tồi tệ.

Tống Lâm không hề uống rượu, không mang theo tài xế, sau khi ra khỏi bãi đậu xe và đi được một đoạn đường, xe trực tiếp bẻ lái đi vào quốc lộ.

Mộ Cẩm Vân sững sờ: “Tổng giám đốc Tống, chúng ta đi đâu vậy?”

“Tới đường đua.”

Khi nghe thấy ba từ này, da mặt của Mộ Cẩm Vân ngay lập tức trở nên tái nhợt.

Anh quay đầu lại liếc cô một cái, nặn ra một lời giải thích: “Anh sẽ không mang em đi cùng đâu.”

Nghe những gì anh nói, Mộ Cẩm Vân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tối nay là trận đấu tập, Tống Lâm vừa đến nơi đã ngay lập tức đánh xe vào sân.

Như anh đã nói từ ban nãy, lần đấu tập này anh sẽ không cho cô đi theo lên xe.

Đứng lẫn ở trong đám người, Mộ Cẩm Vân nhìn chiếc xe thể thao đen tuyền lạnh lẽo, vừa nghĩ tới Tống Lâm đã ngay lập tức cảm thấy tức giận tới mức trào ngược dạ dày, tâm trạng trong lòng có chút phức tạp.

“Này, Mộ Cẩm Vân.”

Nghe thấy có người gọi mình, cô hoàn hồn quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, cô khẽ nhíu mày, bên kia lại lên tiếng.

Anh ta tên Ngô Kỳ.

Lúc này, Mộ Cẩm Vân mới nhớ ra là đây là người quen Lục Hoài Cẩn.

Nhìn thấy Ngô Kỳ, cô lại vô thức đưa mắt đi tìm Lục Hoài Cẩn.

Còn chưa có chiến công rõ ràng gì, cô thực sự không muốn gặp Lục Hoài Cẩn lúc này một chút nào.

Thấy cô nhìn xung quanh, Ngô Kỳ hiểu lầm ý cô bèn lên tiếng: “Hôm nay Lục Hoài Cẩn không đến, tối mai anh ấy đến. Mộ Cẩm Vân, chị có thể đến vào tối mai.”

Mộ Cẩm Vân nghe xong mới biết đối phương hiểu lầm, cô chỉ cười mà không giải thích gì.

Thấy cô không nói gì, Ngô Kỳ cũng không nói nữa.

Hai mươi phút sau, xe của Tống Lâm dừng lại phía trước.

Nhiều người đi qua rồi đi lại nhưng cô vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.

Đèn rõ ràng là chiếu về phía cô, nhưng không hiểu tại sao khoảnh khắc người đàn ông này bước ra khỏi xe, mọi ánh đèn sáng trưng đều đổ dồn về anh.

Mọi người ở đây đều biết tổng giám đốc Lâm, nhưng anh chưa từng bao giờ để ý đến họ.

Ngang qua đám đông đang bước ngược bước xuôi, anh chỉ lẳng lặng ngước đầu nhìn lên.

Anh không nói gì, nhưng trong lòng Mộ Cẩm Vân có lẽ đoán được ý của anh.

Cô nâng chân bước tới, từ trong đám người đi tới bên cạnh anh: “Tổng giám. đốc Lâm.”

“Ừm.”

Anh đáp lại tiếng gọi của cô, tâm trạng của anh khi ấy có vẻ là đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Tống Lâm trực tiếp ném chiếc mũ bảo hiểm về phía một người đàn ông, sau đó quay lại nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân quay lại và nâng chân lên trèo lên xe.

Khi Mộ Cẩm Vân lên xe, trên tay anh đang cầm một điếu thuốc chưa cháy hết.

Mộ Cẩm Vân sững sờ một lúc, vẻ mặt rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, tối hôm trước anh đã đau bụng rồi giờ còn muốn hút thuốc nữa sao?”

Nghe lời cô nói, anh đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Em quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

Khi nói điều này, giọng điệu của anh không nặng cũng không nhẹ, như thể anh vừa hỏi cô ăn gì vào bữa trưa.

Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, sau khi tỉnh táo lại đột nhiên chỉ cảm thấy trên tay lạnh quá đi thôi.

Cô mím môi sững người ra đấy, cứng họng không nói được gì.

Anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới quay đi, bị đôi mắt đen nặng trĩu của anh nhìn chằm chằm khiến Mộ Cẩm Vân lạnh cả sống lưng.

Anh ta giơ tay ném điếu thuốc ra ngoài, chống tay lái rồi bắt đầu lùi xe.

Bên trong xe này rất yên tĩnh, còn hai lòng bàn tay Mộ Cẩm Vân đều là mồ hôi.

Cô khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trái tim cô như bị một cơn gió lạnh bất chợt nuốt chửng.

Cô ấy không chỉ lạnh lẽo trong lòng mà khắp người cô chỗ nào cũng cảm thấy buốt tận xương tuỷ.

Mộ Cẩm Vân nhắm mắt lại, xe cũng bất chợt dừng lại.

Cô mở mắt ra và phát hiện chiếc xe đã đậu ở bãi đỗ xe của chung cư từ bao giờ.

Cô vội vàng vươn tay cởi dây an toàn, quay đầu liếc nhìn Tống Lâm ở bên cạnh, gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Ừm.”

Anh trả lời cô, sau đó cả hai bước ra khỏi xe.

Lần này, trong thang máy không có đôi tình nhân trẻ tuổi, cũng không có bất kì một ai khác, chỉ có hai người bọn họ.

Mộ Cẩm Vân đứng cách anh một cánh tay, cúi đầu nhìn xuống mũi giày cao gót dưới chân cho đến khi cửa thang máy lại mở ra.

Cô ngẩng mặt lên, nhấc chân bước ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.