Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 153



Chương 153: Cô sẽ để cho cô ta trở thành chuột chạy qua đường

Cô Cẩm Vân thật là thú vị.”

Lục Tấn Bắc vừa nói vừa đưa tay nhận lấy chai nước suối, mở nắp ra trực tiếp ngửa đầu uống hết.

Mộ Cẩm Vân cười nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Bắc cũng rất thú vị.”

Hai người đang nói chuyện, Tống Lâm vẫn luôn đứng ở một bên đột nhiên mở miệng gọi: “Mộ Cẩm Vân.”

“Vâng, Tổng giám đốc Lâm?”

Cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía một bên Tống Lâm.

“Lấy giúp anh chai nước suối.”

Anh nói một cách bình thản, trên mặt thần sắc cũng không có chút nào biến hóa, Mộ Cẩm Vân cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, mặc dù vị trí của chai nước suối kia chỉ nằm cách anh vài bước chân.

Mộ Cẩm Vân mới vừa xoay người đi lấy nước suối cho Tống Lâm, Lục Tấn Bắc liền cười một cách đầy ẩn ý với Tống Lâm, chẳng qua là anh cũng không có phản ứng gì.

Tần Thâm ở một bên cũng cười một chút: “Có thể làm phiền cô Cẩm Vân một chút không?”

Thanh âm của anh ta cũng không lớn, Mộ Cẩm Vân không có nghe rõ ràng, cô đi lấy nước suối về đưa cho Tống Lâm.

Tống Lâm đưa tay nhận lấy, ánh mắt cũng không có nhúc nhích một chút.

Tròng mắt đen rơi xuống trên người của Tần Thâm, anh thản nhiên mở nắp chai nước, ngửa đầu uống một hớp.

Lúc anh ngửa đầu uống nước, yết hầu ở cổ họng khẽ giật từng hồi, Mộ Cẩm Vân không nhịn được nuốt nước miếng một cái, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ gợi cảm của Tống Lâm.

Cô cảm thấy mặt mình dần nóng ran, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.

Thật may ba người đàn ông đều đang mải so tài với nhau, ai cũng không có chú ý tới dáng vẻ không được tự nhiên của cô, hiển nhiên, Mộ Cẩm Vân cũng không có chú ý tới chuyện này có gì không đúng.

Sau khi đoàn người từ sân golf đi ra thì lập tức đi nhà hàng Ngọc Hương Lầu ăn cơm, chỉ cần nghe tên cũng biết chỗ này không đơn giản.

Hồi Mộ Cẩm Vân mới vừa trở về nước dĩ nhiên là cũng không biết, nhưng là cô bây giờ không phải là cô của lúc ấy nữa, mặc dù cô chưa từng đi ăn ở Ngọc Hương Lầu, nhưng là cũng biết Ngọc Hương Lầu là đời sau của đầu bếp cung đình thời nhà Thanh mở ra, là một đầu bếp có tay nghề thật sự tốt. Họ cải biến công thức nấu ăn dựa trên công thức cổ xưa, một bàn cơm gồm các món ăn cung đình giá cả cũng là vài trăm đô, không phải ai cũng có điều kiện để nếm thử.

Mộ Cẩm Vân biết nhóm ba người bọn họ cũng không thiếu tiền, cho nên thời điểm gọi món ăn cô cũng không có khách khí, nhìn thấy thích món nào thì cô sẽ gọi món đấy.

Lục Tấn Bắc đưa tay nhận lấy thực đơn: “Tôi cũng thích tính cách không câu nệ tiểu tiết của cô Cẩm Vân đấy.”

Tất cả bọn họ chỉ cần nhìn là biết không phải là người thiếu tiền, nhưng khi cùng phụ nữ ra ngoài ăn cơm vẫn luôn có những người chỉ chọn món ăn thôi cũng do do dự dự.

Những ngày qua Lục Tấn Bắc bị cưỡng ép đi coi mắt, phụ nữ có gia cảnh tốt thì chỉ giỏi giả bộ, gia cảnh bình thường lại quá cẩn thận khép nép, bây giờ anh ta chỉ cần nhìn thấy phụ nữ là đã cảm thấy phiền rồi.

Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, không biết tiếp lời làm sao, chỉ có thể lễ phép cười một tiếng xem như đáp lại.

Đắt tiền cũng có ưu điểm của đắt tiền, món ăn lên hết sức nhanh, bốn người mới vừa gọi món xong không bao lâu, thức ăn đã từ từ được bưng lên rồi.

Lối kiến trúc của Ngọc Hương Lầu cũng là mô phỏng theo phong cách cổ đại, ở địa phương toàn là tấc đất tấc vàng như Hà Nội này mà vẫn còn có thể xây dựng theo lối kiến trúc đình đài lầu các.

Phòng ăn thiết kế tao nhã như phòng trà cổ đại, chỉ cần đẩy ra hai cánh cửa sổ là sẽ nhìn thấy phía dưới chính là núi giả, hồ nước xanh còn có một hàng liễu rủ.

Lầu hai này chia thành hai bên, một bên là phòng ăn riêng, một bên là sảnh lớn, giá cả cho một bữa ăn trong phòng ăn riêng cùng ngồi ở sảnh lớn là không giống nhau.

Lầu một cũng giống lầu hai, được chia thành hai bên, cũng là phòng ăn cùng sảnh chung, giá cả cũng là không giống nhau.

Mà ở đây giá cả của lầu một và hai lầu cũng khác nhau, chỉ riêng chi phí dịch vụ thôi cũng đã có sự khác biệt rất lớn.

Tống Lâm trong lúc ăn cơm thì không nói lời nào, trên bàn cơm thỉnh thoảng cũng chỉ có Lục Tấn Bắc cùng Tần Thâm lời ra lời vào khuấy động không khí.

Mộ Cẩm Vân cùng hai người bọn họ không quen thuộc, tự nhiên cô cũng không thể nói chen vào, cho nên cô cùng Tống Lâm đều cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Không khí bữa cơm này suy cho cùng thì cũng coi như là thoải mái vui vẻ, mặc dù không phải là rất thân quen, nhưng đã có Tống Lâm ở đây rồi, lại không cần xã giao, cũng không cần nói chuyện công việc.

Còn chưa ăn xong, Tần Thâm đã nhận được một cuộc điện thoại, bên văn phòng luật sư có chút chuyện, anh ta đứng dậy nói câu xin lỗi rồi tức khắc đi ra ngoài trước.

Không bao lâu, Lục Tấn Bắc cũng đi trước, cuối cùng chỉ còn lại hai người Mộ Cẩm Vân cùng Tống Lâm.

Mộ Cẩm Vân uống thêm một chút canh, sau đó rút một tấm khăn giấy ướt, nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta trở về chứ?”

Anh đã ăn xong rồi, người tựa vào trên ghế dựa.

Nghe được câu hỏi của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, chỉ thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”

Nói xong, anh lập tức đứng dậy.

Mộ Cẩm Vân lập tức vội vàng đi theo anh đứng dậy, cầm lấy túi xách rồi bước cùng anh ra khỏi phòng ăn.

Mộ Cẩm Vân mới vừa xuống lầu đã thấy Mộ Tinh Anh ngồi ở cách đó không xa.

Cô ta đang ngồi ở kế bên một người đàn ông trung niên, không biết đang vểnh miệng nói cái gì, tay để lên bàn, người đàn ông trung niên kia vẫn luôn sờ tay cô ta.

Cô nhìn thấy thế thì không khỏi cười nhạt, bèn nhanh chóng cầm lấy điện thoại, trực tiếp chụp một tấm hình.

Tống Lâm đang đi ở phía trước thấy người ở phía sau không đi theo tới, trực tiếp dừng lại, quay đầu nhìn cô, hơi chau mày nói: “Làm gì đấy?”

Nghe được lời nói của Tống Lâm, tay Mộ Cẩm Vân run lên một cái, điện thoại di động xém chút nữa từ trên tay cô rớt xuống.

Cô cầm chặt điện thoại di động, chỉ chỉ cách đó không xa: “Là Mộ Tinh Anh.”

Cô sẽ không bao giờ quên, thời điểm lúc ban đầu cô vừa trở về nước, Mộ Tinh Anh đã tặng cho cô một bất ngờ lớn.

Tống Lâm nhìn thoáng qua một chút rồi hỏi: “Em định thế nào?”

“Dĩ nhiên là lấy gậy ông đập lưng ông.”

Lúc cô nói lời này, biểu cảm trên mặt tất cả đều là sự lạnh lẽo.

Cảm giác được Tống Lâm đang nhìn mình, thân hình Mộ Cẩm Vân hơi cứng lại một chút, nhấc chân đi tới bên cạnh anh, lại dè dặt hỏi một câu: “Có thể không, tổng giám đốc Lâm?”

“Tại sao không thể?”

Anh không nhanh không chậm hỏi ngược lại, vừa nhấc chân đi về phía trước vừa nói: “Hình gửi cho thư ký Việt, anh ta sẽ biết phải xử trí như thế nào.”

Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng lại thì cũng vội vàng gật đầu: “Được.”

Trở về biệt thự, Mộ Cẩm Vân kể rõ hết mọi chuyện cho Lý Minh Việt nghe, sau đó đi thay quần áo rồi ngủ trưa.

Tống Lâm sau khi trở về thì lại đi thẳng vào phòng làm việc.

Mộ Cẩm Vân ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều, sau khi tỉnh lại, cô xác nhận lại vé máy bay ngày mai không có sai sót thông tin gì rồi thay quần áo, đi tìm Tống Lâm.

Khi cô đẩy cửa phòng làm việc bước vào, Tống Lâm đang tựa vào ghế salon, đôi mắt khép hờ.

Mộ Cẩm Vân cho là anh đang ngủ, đang muốn lui ra ngoài, nhưng không nghĩ đúng lúc ấy anh lại đột nhiên mở mắt ra: “Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Lâm, buổi tối đi ra ngoài ăn không?”

“Không ra ngoài.”

Anh từ tốn nói ba chữ, Mộ Cẩm Vân gật đầu một cái: “Vậy em sẽ xuống nấu cơm ngay.”

“Ừ.”

Anh đáp một tiếng, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Mộ Cẩm Vân dè dặt đóng cửa một cách nhẹ nhàng, xoay người xuống dưới lầu bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Trong tủ lạnh vẫn còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô lấy cá đã sơ chế ra, rửa cá sạch sẽ, cắt gừng cùng hành lá rồi rắc lên trên, thêm muối vào xong để qua một bên, sau đó xoay người đi thái rau.

Sau khi xào cua, Mộ Cẩm Vân lấy phần cá kia để lên nồi chưng.

Cô làm đều là những món không thể để lâu, chế biến ngay trước khi ăn mới giữ được vị tươi mới, kết quả cô làm bốn món ăn, đều không tốn nhiều công sức.

Lúc đợi chưng cá thì không có chuyện gì làm, Mộ Cẩm Vân lấy trong tủ lạnh ra một quả lựu, cầm một chiếc bát thủy tinh trong suốt, lột từng hạt lựu đỏ mọng nước bỏ vào bát.

Cá không thể chưng quá lâu, cô chỉ lột được một nửa quả lưu là đã phải ngừng tay đi tắt lửa, sau đó vớt cá ra, rưới nước tương lên. Cuối cùng rửa sạch nồi, cho tôm vào chần qua rồi trực tiếp vớt lên, chấm qua xì dầu và xếp lên đĩa, bưng ra ngoài.

Lúc này, nồi cơm điện đã nhảy đến chế độ giữ ấm.

Mộ Cẩm Vân đậy kín bát lựu lại, lấy mâm xếp thức ăn, bưng ra ngoài, Tống Lâm lúc này cũng đang từ trên lầu đi xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Tổng giám đốc Lâm, có thể ăn cơm rồi.”

“Ừ.”

Anh đáp một tiếng, đi vào phòng bếp.

Lúc Mộ Cẩm Vân quay lại, phát hiện anh đang rửa chén.

Bình thường anh làm chuyện gì cũng đều là bình thản, không nhanh không chậm, bây giờ rửa cái chén cũng giống vậy.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, thấy anh rốt cuộc cũng tắt nước đi, bấy giờ mới xoay người đi ra ngoài.

Tống Lâm có khẩu vị hơi nhạt, cho nên Mộ Cẩm Vân dùng gia vị cũng không nhiều.

Sắc trời lúc sáu giờ hơn vẫn còn hơi sáng, cô nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, giơ tay lên gắp lấy một con tôm.

Mộ Cẩm Vân đã bắt đầu quen với bầu không khí an tĩnh như bây giờ. Ở phía đối diện, Tống Lâm đang ăn cá, cô nhìn liếc qua một chút lại phát hiện ra món cá mà mình chỉ mới đụng qua một lần lúc này đã bị anh ăn hơn phân nửa.

Cô thật ra cũng không có nghĩ tới, Tống Lâm hóa ra lại thích ăn cá.

Có lẽ là tầm mắt của cô quá mức rõ ràng, anh đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Nhìn cái gì vậy?”

Mộ Cẩm Vân tay hơi run một chút, rồi lại vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”

Nói xong, cô vội vàng cúi đầu xuống, vùi mặt vào bát cơm.

Hai người, bốn món thức ăn, không nhiều cũng không ít.

Mộ Cẩm Vân rửa xong chén đĩa, đứng ở trong phòng bếp lột hết hạt lựu còn thừa ra bát.

Từng hạt lựu đỏ rực mọng nước để ở tô thủy tinh trong suốt trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Tống Lâm ngồi ở trên ghế sa lông, mở tivi lên, trên đó đang chiếu một bộ phim điện ảnh nước ngoài.

Cô để bát lựu lên bàn uống trà nhỏ: “Tổng giám đốc Lâm.”

Anh nhìn một cái: “Ăn ngon không?”

Anh đột nhiên hỏi khiến Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, khi kịp phản ứng lại, cô mới mở miệng: “Cũng không tệ lắm.”

“Vậy à? Vậy cho anh một muỗng.”

Mộ Cẩm Vân múc cho anh một muỗng, anh đưa tay nhận lấy, trực tiếp cho vào miệng.

Tống Lâm có lẽ chưa bao giờ ăn thử lựu đỏ, hạt lựu vừa cứng lại vừa chát làm chân mày anh hiếm lắm mới có dịp nhíu lại.

Mộ Cẩm Vân cố nén ý cười: “Tổng giám đốc Lâm, anh có thể trực tiếp nuốt, cũng có thể nhổ ra.”

Anh rút hai tờ khăn giấy rồi trực tiếp phun ra ngoài: “Ăn như vậy thì ăn được cái gì?”

“Ăn được hương vị nha.”

Cô cũng múc cho mình một muỗng, để vào trong lòng bàn tay, dựa vào ở trên ghế salon, ném từng viên một vào miệng mình.

Hạt lựu nhỏ như vậy, có thể trực tiếp ăn hết một lần, nhưng cô vẫn là có chút không quen với cách ăn như vậy, cho nên vẫn thích ăn từng viên từng viên một rồi phun hạt ra.

Tống Lâm nhìn cô, trên mặt xuất hiện vài phần biểu tình hiếm có: “Không ngờ em còn có thể kiên nhẫn như vậy.”

Vẻ mặt Mộ Cẩm Vân có chút bất đắc dĩ: “Cơm nước xong, ăn chút trái cây tốt cho sức khỏe.”

Cô nói rồi lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói tiếp: “Tổng giám đốc Lâm, anh ăn dưa hấu không, để em đi bổ dưa cho anh nhé?”

“Không cần.”

Anh ngay lập tức đáp lại, rồi dựa lưng về phía sau một chút, ngẩng đầu nhìn về phía tivi.

Tống Lâm ngồi không bao lâu thì lại đứng dậy, đi lên lầu, Mộ Cẩm Vân ở phòng khách thích thú dành hơn một giờ để ăn hết bát lựu, chờ ăn xong rồi, cả khoang miệng đều cảm thấy có chút chát.

Phim điện ảnh cũng đã kết thúc, cô dọn dẹp chén bát rồi rửa sạch, tắt đèn, cũng đi lên lầu.

Hiệu suất làm việc của Lý Minh Việt rất cao, buổi chiều cô mới vừa gửi hình cho anh ta, vào lúc này anh ta cũng đã điều tra ra được toàn bộ.

Người đàn ông trung niên kia đã có gia đình, Mộ Tinh Anh cùng ông ta bắt đầu có quan hệ mờ ám đã được hai tháng rồi.

Lý Minh Việt hỏi cô muốn làm thế nào.

Làm thế nào ư?

Mộ Cẩm Vân không nhịn được cười lạnh một tiếng, soạn ý tưởng của mình thành tin nhắn, gửi cho Lý Minh Việt.

Lời vu oan lúc ban đầu của Mộ Tinh Anh đã khiến cô bị tổn hại danh dự, hôm nay, cô sẽ để cho cô ta trở thành chuột chạy qua đường!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.