Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 155



Chương 155: Anh thấy thế nào ?

Nghe thấy lời nói của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân cũng cứng cả người một chút.

Cô cũng biết, Tống Lâm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy.

Công ty Samsung là một tập đoàn lớn như vậy, dù sức ảnh hưởng của Tống Lâm ở Hà Nội rất lớn, nhưng mà những người khác đều không phải là ngu, coi như không cùng công ty Samsung có hợp tác, cũng không cần thiết đắc tội Tống Lâm.

Tống Lâm bây giờ ra mệnh lệnh như vậy, giám đốc Lâm cùng Đường Dĩnh, có thể nói là rất khó tìm được việc tốt ở công ty danh tiếng.

Càng không cần nhắc tới ở Quảng Bình, đừng nói là công ty lớn, chỉ cần là người biết điều thì cũng không ai dám nhận hai người kia.

Tống Lâm cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Liên lạc với bên công ty tuyển dụng, trong hôm nay, tôi muốn gặp được giám đốc mới!”

Mộ Cẩm Vân nghe anh nói, lập tức phục hồi tinh thần lại: “Tổng giám đốc Lâm, em đi lấy máy vi tính.”

“Dùng của tôi đi.”

Anh vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn máy vi tính xách tay ở đằng kia.

Vào lúc này đã hơn ba giờ chiều, Tống Lâm muốn trong hôm nay tìm được giám đốc mới, đối với Mộ Cẩm Vân mà nói, đây chính là một thử thách vô cùng lớn. Thật may công ty Samsung một công ty nổi danh trong thị trường, Mộ Cẩm Vân thời gian này cũng đã tích lũy được một số mối quan hệ rồi.

Cô tìm vài người quen nhờ hỗ trợ hỏi thăm, rất nhanh, có người đã tự đề cử bản thân, mà công ty nhân sự cũng rất nhanh tìm được hai người.

Mộ Cẩm Vân nhìn sơ lược lý lịch của ba người, cuối cùng giữ lại hai cái, ở trước khi trời tối đưa cho Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, anh xem qua một chút đi.”

Anh đưa tay nhận lấy, chỉ lật qua mấy cái rồi nói: “Sắp xếp một tiếng sau gặp mặt tại khách sạn.”

Từ trước đến giờ phong cách làm việc của Tống Lâm đều chú trọng tốc độ và hiệu suất, Mộ Cẩm Vân cũng vội vàng liên lạc với hai ứng viên.

Mộ Cẩm Vân lựa chọn lưu lại hai người là bởi vì cả CV của cả hai người đều rất thú vị, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch nhiều lắm, một người ba mươi tư, một người ba mươi lăm.

Hơn nữa hai người học cùng một trường đại học, năm tốt nghiệp lại cùng nhau xuất ngoại đi du học, sau đó thì càng hài hước, công ty mà hai người họ tuyển dụng lại là đối thủ của nhau.

Bởi vì thời gian quá mức gấp gáp, mặc dù biết giữa cả hai chắc hẳn là đã có vấn đề gì xảy ra mới khiến mối quan hệ của họ trở nên như vậy, nhưng cô lại không kịp đi điều tra.

Tống Lâm dấn thân thương trường lâu như vậy, anh chắc chắn sẽ nhìn ra người nào có vấn đề và lựa chọn đúng người tài.

Sau khi liên lạc với hai người, Mộ Cẩm Vân nhìn về phía Tống Lâm, đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi không có chuyện làm.

Suy nghĩ một chút, cô gọi điện thoại cho Lý Minh Việt, nhờ anh ta hỗ trợ điều tra một chút chuyện giữa hai ứng viên kia.

Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân ngồi vào đối diện Tống Lâm, bắt đầu nhìn cặn kẽ tình huống của hai người, còn cố ý đi lên mạng tìm tòi tên của hai người, nhìn xem có tin tức nào không.

Không nghĩ tới, cô thật sự tìm ra tin tức liên quan.

Hóa ra năm đó hai người này từng làm chung trong một nhóm nghiên cứu, nhưng sau đó Lý Bằng Thành tự ý đem thành quả nghiên cứu bán cho một công ty khác, cuối cùng thì Ngô Minh Tân lại rút lui khỏi nhóm.

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn Tống Lâm ngồi ở đối diện, không nhịn được mở miệng kêu anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”

Anh đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở ra hai mắt, đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”

Cô bê máy vi tính đặt vào bên cạnh anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh nhìn tin tức này một chút xem.”

Chân mày của anh hơi lay động, đưa tay đỡ lấy máy vi tính, cầm lên nhìn một hồi, sau đó mới buông xuống, nhìn về phía cô: “Em thấy thế nào ?”

Mộ Cẩm Vân nhấp mím môi: “Người tên Lý Bằng Thành này không có tầm nhìn xa trông rộng như Ngô Minh Tân.”

“Ừ.”

Anh đáp một tiếng, cũng không có nói cô nói rốt cuộc là đúng, hay là nói sai rồi.

Mộ Cẩm Vân thấy anh không nói thêm gì nữa, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Tổng giám đốc Lâm, anh còn dùng máy vi tính sao?”

“Không cần.”

Anh vừa nói vừa giơ tay lên đè huyệt thái dương một chút.

Mộ Cẩm Vân bê máy vi tính về lại chỗ ngồi, đăng nhập vào trang web trường đại học của hai người kia để xem tin tức liên quan đến bọn họ.

Chẳng qua là không biết có phải vì thời gian đã quá lâu hay không, hay là bởi vì tin tức đã bị xóa bỏ, cô không thu hoạch được gì ở lần này.

Vì vậy Mộ Cẩm Vân lại đi tìm xem luận văn của hai người, chẳng qua là chuyên ngành của hai người họ cùng cô cũng không giống nhau, toàn bộ đều là luận văn nghiên cứu khoa học, Mộ Cẩm Vân nhìn xem không hiểu nhiều lắm, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, cô nhìn một chút thời gian trên góc phải màn hình máy vi tính, phát hiện đã qua hơn bốn mươi phút.

Mộ Cẩm Vân vội vàng đem máy vi tính khép lại: “Tổng giám đốc Lâm, sắp tới thời gian hẹn rồi.”

Tống Lâm gật đầu một cái, đứng dậy cùng cô đi ra khỏi phòng.

Thời điểm hai người đến phòng, chỉ cách thời gian hẹn còn khoảng hai phút, nhưng bên trong phòng chỉ có một người.

Mộ Cẩm Vân xem qua hình trên hồ sơ sơ yếu lý lịch, nhận ra được người này là Lý Bằng Thành.

“Thư ký Vân? Tổng giám đốc Lâm?”

Công ty Samsung có danh tiếng rất cao, nhưng số người được gặp trực diện Tống Lâm cũng không nhiều.

Lý Bằng Thành mang mắt kính nửa gọng, đã bước vào hàng ngũ trung niên nhưng cũng không có phát tướng, ngược lại nhìn khá nho nhã.

Mộ Cẩm Vân cười một chút, dẫn đầu mở lời trước: “Anh Thành, hân hạnh gặp mặt.”

“Hân hạnh.”

Tống Lâm nhàn nhạt mở miệng nói một tiếng, rồi trực tiếp ngồi vào ghế.

Lý Bằng Thành vốn cho là ông chủ của công ty Samsung là một người đàn ông đã lớn tuổi, lại không nghĩ rằng, anh nhìn còn trẻ hơn so với mình.

Mặc dù như vậy, áp lực mà Tống Lâm đem lại thật ra rất lớn.

Mộ Cẩm Vân mở miệng giải thích một chút: “Anh Thành, thật sự là xin lỗi, lịch trình làm việc của Tổng giám đốc Lâm tương đối vội, cho nên chúng tôi sắp xếp lịch hẹn khá gấp.”

“Thư ký Vân khách sáo rồi.”

Lý Bằng Thành nhìn Mộ Cẩm Vân, tầm mắt rơi vào trên người Tống Lâm, đáy lòng âm thầm chắc lưỡi hít hà.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, phục vụ viên dẫn một người đàn ông đi vào.

Người mới đến không phải ai khác, chính là Ngô Minh Tân.

Lý Bằng Thành vốn cho là chuyện mình được nhận là ván đã đóng thuyền, lại không nghĩ rằng giữa đường còn có người nhảy ra chặn đường, mà càng không nghĩ tới kẻ đáng ghét làm hỏng việc của mình lại là đối thủ một mất một còn lâu năm, Ngô Minh Tân.

Ngô Minh Tân nhìn Lý Bằng Thành một chút, cũng không có phản ứng gì, tầm mắt lại chuyển sang hai người Mộ Cẩm Vân cùng Tống Lâm, anh ta cúi mình chào hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân, thật xin lỗi, xảy ra chút việc ngoài ý muốn, tôi tới trễ.”

Anh ta cũng không giải thích tại sao, chỉ nói mình tới trễ.

Mộ Cẩm Vân liếc sang nhìn Tống Lâm, vừa vặn đụng phải ánh mắt anh đang nhìn cô, cô lập tức hiểu rõ, nở nụ cười hiền hòa: “Anh Tân không cần để ý như vậy, là chúng tôi quá mức vội vàng, anh vào ngồi trước đi.”

Ngô Minh Tân nhìn Tống Lâm, khẽ mím môi, sau đó ngồi vào kế bên Lý Bằng Thành.

Sắc mặt của Lý Bằng Thành từ sau khi Ngô Minh Tân đi vào thì đã trở nên không tốt lắm, Mộ Cẩm Vân đem thực đơn đưa tới: “Anh Thành, Anh Tân, các anh nhìn xem muốn ăn món gì.”

Menu chỉ có hai cái mà thôi, cô và Tống Lâm xem chung một cái, nên hai người bọn họ cũng chỉ có thể xài chung một cái menu.

Ngô Minh Tân vươn tay muốn lấy, thực đơn lại bị Lý Bằng Thành giành trước.

Mộ Cẩm Vân nhìn động tác của hai người, cô nghiêng đầu nhìn Tống Lâm.

Anh chọn hai món ăn, Mộ Cẩm Vân hiểu rõ, lật xem vài tờ rồi ngẩng đầu nhìn hai người ở đối diện: “Anh Tân, anh Thành, các anh chọn xong chưa?”

Từ trước đến giờ những chuyện này vốn là cô không cần làm, trong bữa cơm sẽ luôn có người sống động không khí.

Nhưng hôm nay nếu như ngay cả cô cũng không mở miệng, vậy bữa này cơm sẽ rất là ngại ngùng.

Lý Bằng Thành trực tiếp nói: “Xong rồi.”

Mộ Cẩm Vân vẫn luôn chú ý hai người bọn họ, Ngô Minh Tân cũng chưa xem qua thực đơn, nhưng Lý Bằng Thành nói đã chọn xong rồi.

Có thể nhìn ra được, giữa hai người đúng là có rất lớn mâu thuẫn.

Nhưng cô dĩ nhiên là sẽ không nói cái gì vào lúc này, vẫy tay gọi người phục vụ, gọi trước bốn món ăn, sau đó để cho người phục vụ qua chỗ hai người kia.

“Tổng giám đốc Lâm, không biết…”

Lý Bằng Thành vừa mở miệng, Mộ Cẩm Vân vội vàng lập tức cắt đứt: “Anh Thành, anh cảm thấy món ăn ở đây như thế nào?”

Thời điểm Tống Lâm ăn thì không thích nói chuyện, lúc ở Hà Nội, mọi người đều biết quy củ của anh, nhưng là người ở Quảng Bình lại không giống như vậy.

Lý Bằng Thành vừa nghe câu nói của Mộ Cẩm Vân, anh ta sửng sốt một chút, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng phản xạ của anh ta lại rất nhanh: “Thư ký Vân, món ăn của nhà hàng này mùi vị khá ngon, có thể nói là không có chỗ chê, giống như…”

Anh ta nói một tràng, Mộ Cẩm Vân thật ra thì cũng không muốn nghe, cô chỉ là muốn dời đề tài, nhưng không nghĩ tới anh ta có thể nói nhiều như vậy.

Nhưng là do cô mở đầu, cô cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Đặc sản nổi tiếng nhất của Quảng Bình chính là rượu trắng, thư ký Vân, tổng giám đốc Lâm, tôi đề nghị hai người có thể thử một chút.”

Mộ Cẩm Vân không nghĩ tới Lý Bằng Thành nói càng ngày càng nhiều, cô nhìn sang Tống Lâm vẫn giữ im lặng bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là mở miệng ngắt lời: “Anh Thành, chúng ta ăn cơm trước đi, sau khi cơm nước xong, tổng giám đốc Lâm có mấy vấn đề muốn hỏi hai vị.”

Từ đầu tới cuối, Ngô Minh Tân cũng không nói lời nào.

Mộ Cẩm Vân mặc dù không phải rất giỏi nhìn người, nhưng so sánh với Lý Bằng Thành ba hoa chích chòe khen lấy khen để kia, cô vẫn tương đối thiên hướng Ngô Minh Tân hơn.

So sánh giữa hai người, một người là được bên tuyển dụng đề cử, một người là tự nộp đơn.

Dựa vào tính cách của hai người kia, người tự nộp đơn hẳn là Lý Bằng Thành mới đúng, dẫu sao từ cuộc nói chuyện mới vừa rồi, Mộ Cẩm Vân có thể nghe ra được, anh ta là một người tương đối tự đại.

Nhưng có lẽ sự thật lại hoàn toàn ngược lại, người tự tiến cử không phải là Lý Bằng Thành, mà là Ngô Minh Tân.

Bữa cơm này, Mộ Cẩm Vân ăn rất gian nan, không có ai bắt chuyện, cô còn phải chú ý ngăn cản Lý Bằng Thành nói những lời chọc giận Tống Lâm. Cả bữa cơm, cô đều ăn không ngon, tâm tư toàn bộ đều đặt ở trên người Lý Bằng Thành cùng Ngô Minh Tân, mình ăn cái gì, ăn có ngon hay không, cô không hề có một chút ấn tượng nào.

Thật may, quãng thời gian đau khổ này cũng không có kéo dài bao lâu, sau khi Tống Lâm buông đũa, cô rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng từ từ đặt đũa xuống.

Ngô Minh Tân cũng buông đũa, Lý Bằng Thành rất nhanh cũng buông theo.

Mộ Cẩm Vân giơ tay lên để cho người phục vụ đem đồ ăn dọn xuống trước, sau đó lấy lý lịch sơ lược của hai người kia ra, đưa cho Tống Lâm.

Anh đưa tay nhận lấy, đặt ở bên cạnh, nhưng chỉ lật ra trang thứ nhất: “Anh Tân, tôi có thể nghe một chút lý do tại sao anh lại tự tiến cử bản thân không?”

“Tôi rất thích sự phát triển văn hóa của công ty Samsung, cũng rất ngưỡng mộ tổng giám đốc Lâm, mà tôi cũng tin tưởng bản thân mình có đủ năng lực có thể đảm nhiệm vị trí này.”

Ngô Minh Tân trả lời rất chuẩn mực, Mộ Cẩm Vân nghe xong cảm thấy không thể khơi ra lỗi gì, nhưng cũng không phải là xuất sắc.

“Theo tôi được biết, anh nghỉ việc ở công ty trước, là bởi vì không làm tròn bổn phận?”

“Không giấu gì tổng giám đốc Lâm, trước đó là do tôi quá mức ngây thơ, nhưng cũng nhờ như vậy, tôi mới có được một bài học nhớ đời.”

“Ừ.”

Tống Lâm gật đầu, tầm mắt chuyển hướng Lý Bằng Thành: “Anh Thành, tôi muốn hỏi một chút, lần đó, khi anh bán số liệu nghiên cứu của phòng ban các anh cho bên ngoài, kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.