Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 158



Chương 158: Thay ba mẹ cô dạy cô cách làm người

Mộ Cẩm Vân không ngờ Tống Lâm đột nhiên tới, còn bị anh nhìn thấy mình đang mỉm cười.

Cô sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đưa điện thoại cho anh: “Chuyện của Mộ Tinh Anh đã bị phát hiện ra rồi.”

Tống Lâm chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn cô: “Rất vui sao?”

Cô hơi ngượng ngùng: “Có chút chút.”

Không thể nói rằng cô không vui, những điều mà hai mẹ con Mộ Tinh Anh và Lương Thu Trà đã làm với cô khi đó còn đáng ghét hơn thế này rất nhiều.

“Em vui là được rồi.”

Vừa nói xong, anh dừng lại một chút: “Em đi tắm đi.”

Khi nghe thấy anh nói vậy, Cẩm Vân ngay lập tức hiểu anh muốn nói gì.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, cuối cùng cũng đi vào phòng tắm.

Quần áo của cô đều ở trong phòng bên cạnh, nhưng rõ ràng, đây không phải là vấn đề quan trọng lúc này.

Mộ Cẩm Vân mặc áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm, người đàn ông trong phòng liếc cô một cái, nhét ly rượu đỏ vào tay cô rồi nhấc chân đi vào phòng tắm.

Trong ly rượu còn một ít rượu đỏ, Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm, phát hiện không phải rượu nho mà là rượu việt quất.

Lần đầu tiên cô uống rượu việt quất, thấy trong bình không còn nhiều, dứt khoát uống hết sạch. Tống Lâm đi ra, trên mái tóc ngắn vẫn còn đọng nước, anh quay đầu liếc cô một cái, ý tứ rất rõ ràng.

Mộ Cẩm Vân sững người một lúc, có chút do dự, nhưng cuối cùng thì cô cũng nhấc chân bước tới cạnh anh.

Trên người anh cũng có mùi sữa tắm giống như mùi của cô, khi Mộ Cẩm Vân được anh ôm vào trong vòng tay, cô có chút không phân biệt được, không biết là mùi thơm trên người của mình hay là của anh.

Người đàn ông ấy rất hung bạo, nụ hôn của anh khi rơi xuống có chút nóng bỏng, nhưng chỉ trong vòng hai giây, cả người Mộ Cẩm Vân đã bị nhiệt độ trên người anh quấn lấy.

Áo choàng tắm trên người anh hơi buông lỏng, Mộ Cẩm Vân vô thức nắm chặt áo choàng tắm trên người anh, cố gắng tìm điểm tựa, nhưng lại không biết rằng hành động của mình sẽ kéo áo choàng tắm trên người anh xuống.

Ngực của anh nhanh chóng bị lộ ra một mảng lớn, bàn tay anh cũng luồn vào bên trong áo choàng tắm của cô.

Mộ Cẩm Vân không khỏi hừ một tiếng, ngay sau đó, áo choàng tắm trên người cô đã hoàn toàn bị cởi ra.

Tống Lâm ôm cô ngã xuống giường.

Cô vừa uống rượu việt quất, trên môi có vương mùi thơm nhẹ của việt quất.

Tống Lâm cắn môi dưới của cô, trầm giọng hỏi cô: “Em uống rượu?”

“Có uống một chút.”

Cô dùng tay giữ chặt vai anh, miễn cưỡng đáp lại.

Đôi mắt đen khẽ nhúc nhích, Mộ Cẩm Vân lờ mờ nhìn thấy bên trong mắt anh dường như có ý cười nhẹ.

Hai người mãi đến hơn mười hai giờ đêm mới dừng lại, Mộ Cẩm Vân có chút mệt mỏi, tắm xong cũng quên trở về phòng của chính mình, sau khi đi ra chỉ quàng khăn tắm rồi thiếp đi.

Ngày hôm sau, khi Cẩm Vân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, nhạc chuông cô sử dụng là nhạc chuông gốc của điện thoại. Cô cũng không nghĩ nhiều, đưa tay chạm vào điện thoại, vừa muốn nhấn nút trả lời, một bàn tay to bên cạnh cô đã vươn ra giật lấy điện thoại.

“Alo.”

Mới sáng sớm, giọng nói của anh có chút khàn.

Cô nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Tống Lâm, một lúc mới nhớ ra chuyện đêm qua.

Tống Lâm đã cầm điện thoại đi đến sảnh phụ, Mộ Cẩm Vân chống tay trên giường ngồi dậy, nhúc nhích một chút thì thấy tay mình hơi bủn rủn.

Cô với lấy điện thoại di động, kiểm tra giờ, quấn khăn tắm nhảy ra khỏi giường.

Tống Lâm đã nghe điện thoại xong, đi vào nhìn cô, ánh mắt nhìn xuống đôi chân trần của cô, lông mày khẽ nhúc nhích: “Em đi đâu?”

“Em quay về thay quần áo.”

Khi cô lên tiếng, giọng khàn khàn, có thể tưởng tượng tiếng được hai người hôm qua đã ồn ào đến mức nào.

Mộ Cẩm Vân sắc mặt có chút nóng lên, liếc nhìn Tống Lâm, thấy anh im lặng không nói gì liền vội vàng chạy ra cửa.

“Không định đi giày sao?”

Cô còn chưa đi được hai bước, giọng nói của người đàn ông đã vang lên sau lưng.

Cẩm Vân sững người một lúc, lúc đó mới nhớ ra mình đang đi rất vội, tìm không thấy dép nên mới đi chân trần ra khỏi giường.

Cô liếc nhìn Tống Lâm, sau đó quay lại tìm dép.

Phòng ngay ở bên cạnh, Mộ Cẩm Vân cũng cảm thấy có chút may mắn, lúc cô đi ra ngoài không gặp ai, nếu không thì cô bước trên hành lang chỉ quấn khăn tắm như bây giờ mà bị người khác thấy được nhất định sẽ bị nghĩ lung tung mất.

Giờ bay là lúc mười giờ rưỡi, bây giờ đã hơn bảy giờ, cô lại tắm rửa, thay quần áo rồi kéo vali đi tìm Tống Lâm.

Tống Lâm cũng đã thay quần áo chỉnh tề, đang ngồi ở trên sô pha, khoanh chân dài trên sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cô vừa mở cửa bước vào đã thấy cảnh tượng như vậy, phải nói Tống Lâm là một người đàn ông mà dáng người, ngoại hình đều là hình mẫu yêu thích của phụ nữ.

Cô đặt vali ở ngoài hành lang, gọi anh: “Tống Lâm, đã hơn tám giờ rồi. Chúng ta phải xuống lầu ăn sáng.”

“Ừm.”

Đôi mắt đen láy từ từ mở ra, anh liếc nhìn cô, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi ra gần cửa, kéo hai chiếc vali ra ngoài.

Thực ra Tống Lâm đôi khi vẫn là một quý ông lịch sự, ví dụ như khi đi công tác, anh là người xách gần hết hành lý còn cô thì chỉ cần đi theo anh.

Bởi vì phải đáp chuyến bay lúc mười giờ ba mươi, hai người đều có chút vội, sau khi ăn sáng xong thì lập tức đến sân bay.

Khách sạn có xe buýt đi thẳng đến sân bay, nhưng cũng phải mất bốn mươi phút.

Hai người đến sân bay đã là mười giờ, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng lấy vé, đi cùng Tống Lâm đi qua cổng kiểm tra an ninh.

Ngay khi hai người kéo vali vào khu vực chờ, loa phát thanh đã nhắc nhở họ lên máy bay. Tối hôm qua, Mộ Cẩm Vân bị Tống Lâm ép làm gần hai tiếng đồng hồ, sau khi tắm rửa đã là một giờ sáng, khoảng bảy giờ sáng cô dậy, bây giờ cô vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ. Không lâu sau khi máy bay cất cánh, cô đã không thể nhịn được nữa, ngủ ngay trên máy bay.

Tống Lâm vừa đọc báo xong, quay đầu lại thì phát hiện người bên cạnh đã ngủ say.

Mộ Cẩm Vân hôm nay trang điểm rất nhẹ, tựa đầu vào một bên cửa sổ máy bay, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt cô, anh có thể thấy rõ lông tơ trên mặt cô.

Làn da cũng rất đẹp.

Đột nhiên, máy bay hơi xóc nảy nhẹ, đầu của Mộ Cẩm Vân đập vào mép cửa sổ máy bay hai lần.

Không hiểu sao dù bị đụng đến hai lần rất đau như vậy mà cô vẫn ngủ, không hề mở mắt tỉnh dậy.

“Đinh đông… Đinh đông…”

Máy bay phát ra tiếng chuông và thông báo nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn. Sẽ có một đợt xóc nảy kéo dài gần năm phút.

Tống Lâm nhìn cô, đôi mắt đen láy khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng đưa tay ấn đầu cô vào vai mình.

Động thái lớn như vậy, mà Mộ Cẩm Vân vẫn nhắm mắt ngủ say.

Cô tiếp viên hàng không đẩy xe ăn bắt đầu phát đồ ăn trưa. Chuyến đi kéo dài ba tiếng, khoảng một giờ rưỡi đồng hồ đến được Hà Nội.

“Anh…”

Ngay sau khi tiếp viên hàng không lên tiếng, Tống Lâm đã ra hiệu không cần.

Tiếp viên hàng không nhìn thấy Cẩm Vân dựa vào anh, biết hai người quen nhau, cũng không hỏi nữa, đẩy xe ăn đi tới, tiếp tục phát cơm trưa.

Mộ Cẩm Vân đã hoàn toàn chìm trong giấc ngủ say, cô dựa vào trên người của Tống Lâm, đầu hơi trượt xuống, cô động đậy, lại tựa đầu lên người anh.

Cô ngủ rất ngon, cũng không biết mình đã làm gì.

So với sự bình yên của Cẩm Vân, cuộc sống của Mộ Tinh Anh trở nên rất tệ.

Sau khi sự việc giữa cô ta và Trương Đại Bình được đưa lên diễn đàn của trường, chỉ qua một đêm, cô đã trở thành kẻ thứ ba trong mắt mọi người.

Lương Thu Trà liên tục gọi điện đến, hết cuộc này đến cuộc khác, đến mức cô ta cũng không dám mở điện thoại nữa. Cô ta cũng không dám quay lại trường nên phải trốn trong khách sạn.

Cô ta sợ hãi đến mệt mỏi, ngủ một giấc tận mười giờ hôm sau mới tỉnh.

Mộ Tinh Anh bị đói đến tỉnh, sau khi tỉnh dậy cô ta phát hiện bụng mình rất đói, mở điện thoại di động lên, Lương Thu Trà rốt cuộc cũng không gọi cho cô ta nữa.

Sau khi tắm rửa và trang điểm, cô ta định ra ngoài kiếm đồ ăn, nhưng không ngờ rằng cô ta vừa ra cửa đã bị Trương Lệ bắt gặp.

Đêm qua, Trương Lệ đã biết được từ miệng Trương Đại Bình rằng Mộ Tinh Anh này đã dụ lấy mấy chục tỷ từ Trương Đại Bình.

Gia đình họ cũng không được coi là giàu có gì, họ chỉ mở một công ty nhỏ, mỗi năm thu nhập cũng chỉ khoảng mấy chục tỷ mà thôi. Mộ Tinh Anh chỉ ở với Trương Đại Bình hơn một tháng, mà Trương Đại Bình đã chi cho cô ta hơn chục tỷ.

Đừng nói Trần Hồng nghe thấy đã ngất xỉu, ngay cả cô ấy khi nghe được chuyện cũng muốn đánh người.

Đương nhiên, ba của mình thì cô ấy không thể đánh được, nhưng Mộ Tinh Anh thì khác.

Đêm qua cô ấy đã phái người đi tìm Mộ Tinh Anh, cô ấy đã thức trắng đêm qua, cuối cùng cũng tìm thấy Mộ Tinh Anh trong khách sạn.

Sáng sớm hôm nay, cô ấy không đi làm, liên hệ với một nhóm phóng viên chuyên tung tin đồn, ở cửa khách sạn đợi Mộ Tinh Anh.

Vậy nên ngay khi Mộ Tinh Anh bước ra khỏi cửa khách sạn, đã bị Trương Lệ vươn tay túm tóc.

“Cô làm gì đấy!”

Lực của Trương Lệ không hề yếu, Mộ Tinh Anh cảm thấy da đầu của mình như sắp bị xé toạc ra.

Cô ta la hét ầm ĩ nhưng không hề có ai muốn lại gần giúp đỡ, các phóng viên ở đó cũng giơ máy lên chụp ảnh.

Trương Lệ hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, giơ tay tát trái phải vào mặt cô ta: “Còn nhỏ mà đã học người khác làm bồ nhí, Mộ Tinh Anh, cha mẹ cô không dạy cô thì để hôm nay tôi sẽ thay bọn họ dạy cô cách làm người.”

Nói xong, cô ấy hất tay ném Mộ Tinh Anh xuống đất: “Thẻ phụ ba tôi đưa cho cô đâu?”

Mộ Tinh Anh bị Trương Lệ tát đến choáng váng, nghe xong lời này của cô ấy, giả vờ như không biết gì: “Thẻ gì, tôi không biết cô đang nói cái gì hết!”

Cô ta nói xong, chống tay ngồi dậy muốn đi, nhưng Trương Lệ lại một lần nữa túm tóc cô.

“Đau quá, đau quá! Cô làm sao vậy, tôi muốn kiện cô, cô còn dám đánh tôi!”

“Thẻ phụ của ba tôi, mau đưa cho tôi xem! Hơn nữa, biệt thự mà trước đó ba tôi đã chuyển nhượng cho cô, tôi khuyên cô nhanh chóng giao nó ra, nếu không, hôm nay cô cũng đừng nghĩ thoát khỏi đây.”

Mộ Tinh Anh trước đây chỉ dám đứng trước mặt Mộ Cẩm Vân huênh hoang, nhưng Mộ Cẩm Vân sau đó đã dựa vào Tống Lâm, cô ta cũng không thể lên mặt với Mộ Cẩm Vân được nữa.

Trước kia cô ta kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ là nói miệng mà thôi, nay lại gặp Trương Lệ hung hăng, Mộ Tinh Anh làm sao có thể thắng cô ấy được.

Mấy cái tát của Trương Lệ là dùng hết sức lực, làm cho khuôn mặt của Mộ Tinh Anh sưng vù.

Trương Lệ cười lạnh: “Nào mọi người, lại đây xem đồ hồ ly tinh này! Chính người đàn bà vô liêm sỉ này, tuổi còn nhỏ hơn tôi, vậy mà dám quyến rũ ba tôi, chỉ một tháng đã lừa của ba tôi mấy chục tỷ!”

“Cô đang nói bậy bạ gì đó! Tôi không có! A… Cô thả tôi ra!”

Mà lúc này, Lương Thu Trà cũng chạy đến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.