Chương 159: Cô nên cám ơn tổng giám đốc Lâm
Dù thế nào cũng là đứa con mà bà ta mang nặng đẻ đau sinh ra, nhìn thấy Mộ Tinh Anh bị kéo như vậy, Lương Thu Trà vội vàng chạy lên, đẩy Trương Lệ ra: “Cô làm gì vậy!”
Trương Lệ thấy có người khác đến giúp Mộ Tinh Anh, đành phải buông tay, lạnh lùng nhìn Lương Thu Trà: “Bà là ai?”
“Tôi là ai sao, tôi là mẹ của nó!”
Lương Thu Trà nói, giơ tay kéo Mộ Tinh Anh ra phía sau mình
Nghe những gì Lương Thu Trà nói, Trương Lệ chế nhạo: “Bà Trà, nếu bà là mẹ của cô ta thì mọi chuyện dễ dàng rồi! Bà có biết con gái mình là người thứ ba không biết xấu hổ không? Tôi thực sự không biết phải diễn tả hành vi của con gái bà như thế nào nữa, theo như tôi biết, công ty của nhà họ Mộ có doanh thu hàng trăm tỷ một năm, vậy mà con gái bà chỉ vì mấy chục tỷ mà trở thành người phụ nữ của ba tôi. Tôi phải nói, giáo dục gia đình của bà cũng lợi hại quá rồi!”
Lương Thu Trà đã sống hơn bốn mươi năm, lần đầu tiên bà ta bị người khác nói đến không thể nào trả lời được, mọi người xung quanh đều chỉ trỏ bà ta. Lương Thu Trà nhìn Trương Lệ, sắc mặt tái xanh vì tức giận, một lúc sau mới lên tiếng: “Câm miệng! Tôi còn chưa tố cáo ba của cô xâm phạm con gái tôi đấy!”
“Bà Trà, nói ra được thì phải chịu trách nhiệm đó! Con gái bà không biết xấu hổ mà bây giờ còn đổ lỗi cho ba tôi? Tôi chưa thấy cô gái nào bị xâm phạm lại có biểu hiện như vậy! Đoạn video của con gái cô và ba tôi, bà Trà, bà có muốn xem không?”
Trương Lệ cũng không phải là người dễ chọc, Lương Thu Trà biết rõ rằng nếu còn tiếp tục đôi co thì người thiệt thòi cũng chỉ là hai mẹ con bà ta mà thôi.
“Cô cứ đợi đấy!”
Bà ta hừ lạnh một tiếng, gọi tài xế cho xe chạy tới.
Mộ Tinh Anh bị kéo vào trong xe, vừa lên xe liền ôm lấy Lương Thu Trà khóc nấc: “Mẹ…”
Lương Thu Trà giơ tay đẩy cô ta ra, cười lạnh: “Đừng gọi tôi là mẹ! Cô có thể làm những chuyện như thế này, tôi không có đứa con gái vô liêm sỉ như cô!”
“Mẹ …” Mộ Tinh Anh lập tức hoảng sợ khi nghe thấy lời của Lương Thu Trà.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến điều gì đó: “Mẹ, có phải ba cũng đã biết chuyện rồi hay không?”
“Chát!”
Vừa nghe đến Mộ Đình Nam, Lương Thu Trà trực tiếp giơ tay tát cô ta: “Con còn nhớ rõ con có ba hay sao! Con làm sao vậy, cả nhà họ Mộ bị con làm mất hết mặt mũi!”
Mộ Tinh Anh đã bị Trương Lệ tát hai cái, bây giờ lại bị Lương Thu Trà tát một cái, cô ta che mặt không tin: “Mẹ?”
“Con không cần phải giả bộ đáng thương nữa, ba con đã quyết định gửi con đến Úc rồi.”
“Không! Con không đi! Con muốn xuống xe! Con không muốn đi!”
Đáng tiếc là cửa xe đã bị khóa, cho dù Mộ Tinh Anh kéo cửa xe như thế nào, cửa xe cũng sẽ không mở ra.
Lương Thu Trà ngồi cạnh bên nhìn cô ta, sắc mặt tức giận đến xanh mét: “Con đừng nghĩ nữa, con chỉ có thể ra nước ngoài thôi! Nhìn chuyện con đã gây ra đi. Bây giờ, cả Hà Nội đều đang cười nhạo nhà họ Mộ của chúng ta.”
Chuyện bê bối của Mộ Tinh Anh rất được chú ý. Nhà trường đã trực tiếp đưa ra thông báo cho cô ta nghỉ học. Mộ Đình Nam hôm qua phải tham dự buổi tiệc rượu, ông ta đi ra ngoài chưa đầy một giờ đã quay trở lại, không nói không rằng thẳng tay tát bà ta, nói bà ta dạy dỗ con gái thật tốt.
Lương Thu Trà không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai, tại sao lại có một đứa con gái như vậy.
“Mẹ! Con không đi nước ngoài! Con không muốn ra nước ngoài, con cầu xin mẹ, mẹ cho con xuống xe!”
Mộ Tinh Anh đâu dám ra nước ngoài, ở nước ngoài cô không quen ai, sau khi ra nước ngoài cô sẽ hoàn toàn bị nhà họ Mộ bỏ rơi.
Hơn nữa, nhiều năm qua, Mộ Đình Nam luôn mong muốn có thêm một đứa con trai nữa, nhưng mãi cũng không thể mang thai.
Mà vấn đề này không phải ở cơ thể Lương Thu Trà mà là do Mộ Đình Nam, tinh trùng của ông ta có chất lượng kém, tỷ lệ sống sót thấp.
Mấy năm trước Mộ Đình Nam cũng không muốn đi kiểm tra, nhưng sau khi thử qua lại với vài người phụ nữ đều thấy không có kết quả nên phải đến bệnh viện kiểm tra thì mới phát hiện ra chính mình mới là người có vấn đề.
Lương Thu Trà năm đó cũng từ người thứ ba vươn lên địa vị bây giờ, nên bà ta cũng không dám nói bất cứ điều gì về việc Mộ Đình Nam ra ngoài tìm phụ nữ.
Hai năm nay có chút tốt hơn, có lẽ do Mộ Đình Nam càng ngày càng già, cũng không còn ăn chơi như trước.
Vì điều này, Mộ Tinh Anh trước đây luôn lấy lòng Mộ Đình Nam.
Nhưng sau khi Mộ Cẩm Vân trở lại, tất cả những điều này đều đã bị phá hủy.
Mộ Đình Nam không chỉ mất kiên nhẫn với cô ta, mà còn cắt tiền tiêu vặt của cô ta.
Cô ta không ngốc, cô ta đương nhiên biết rằng Mộ Đình Nam vẫn muốn có một đứa con trai.
Nếu bị đuổi khỏi nước, cô ta sẽ phải sống lưu vong, trong tương lai có lẽ cô ta sẽ không nhận được một xu nào từ tài sản của Mộ Đình Nam để lại.
Mộ Tinh Anh không ngốc chút nào, nhưng dù có thông minh thì cũng không còn cách nào nữa, xe đã đậu ở biệt thự của nhà họ Mộ.
Tối hôm qua, Mộ Đình Nam bị đối tác chế giễu đến tái mặt, hôm nay không đi ra ngoài mà đợi ở nhà cả ngày.
Nghe thấy tiếng động cơ của xe, Mộ Đình Nam đã biết Lương Thu Trà đã đem Mộ Tinh Anh trở về.
Ông ta đứng dậy chạy ra ngoài, nhìn thấy Mộ Tinh Anh xuống xe, Mộ Đình Nam giơ tay nắm tóc cô ta, đá cô ta một cái: “Mày không biết xấu hổ hay sao? Mày không biết xấu hổ sao?”
Mộ Tinh Anh bị túm tóc đến choáng đầu hoa mắt, hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Lương Thu Trà thấy vậy nhanh chóng đẩy Mộ Đình Nam ra: “Ông định làm gì, định đánh chết con gái ông sao?”
“Đánh chết cũng được. Mộ Đình Nam tôi không có đứa con gái nào như vậy.”
Lương Thu Trà đẩy Mộ Đình Nam ra, nhờ quản gia đỡ Mộ Tinh Anh dậy.
Ban đầu bà ta nghĩ rằng Mộ Tinh Anh chỉ đơn giản là ngất xỉu, nhưng sau khi bác sĩ gia đình đến mới phát hiện ra rằng Mộ Tinh Anh dường như đang mang thai, có nguy cơ sảy thai.
Lương Thu Trà nghe những gì bác sĩ gia đình nói thì muốn ngất xỉu: “Bác sĩ, anh nói thật hay giả vậy?”
“Tôi bắt mạch có vẻ giống như có thai, nhưng vẫn còn sớm, tôi sợ là nhầm lẫn, nhưng tình hình hiện tại của cô Anh quả thực giống như có dấu hiệu bị sảy thai. Bà Trà, bà nên đưa cô Anh đi bệnh viện kiểm tra thử đi!”
Lương Thu Trà liếc nhìn xung quanh, trong phòng không có người thứ tư.
“Bác sĩ Triệu, tôi hy vọng anh có thể…”
“Bà Trà, đừng lo lắng, tôi sẽ giữ bí mật.”
Nghe được lời bảo đảm của bác sĩ, Lương Thu Trà thở phào nhẹ nhõm: “Tôi sẽ đưa nó đến bệnh viện.”
Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, Mộ Tinh Anh thực sự đang mang thai, mà sau khi bị dày vò như vậy rõ ràng không đảm bảo an toàn cho thai nhi.
Một số tay săn ảnh muốn đến xem hoàn cảnh thảm thương của Mộ Tinh Anh, để có thể viết bài, nhưng không ngờ họ lại nghe được một tin nóng như vậy.
Chỉ nửa giờ sau, tất cả mọi người đã biết chuyện Mộ Tinh Anh mang thai.
Lương Thu Trà vốn dĩ muốn che giấu không cho Mộ Đình Nam biết, sau đó yêu cầu Mộ Tinh Anh bỏ đứa bé và ra nước ngoài để tránh mọi chuyện, khi chuyện này xong xuôi, bà ta sẽ tìm cách đưa cô ta đón trở về.
Nhưng không ngờ, bà ta chỉ biết chuyện được mấy tiếng, trên mạng đã có tất cả thông tin về việc Mộ Tinh Anh mang thai.
Mộ Cẩm Vân ngủ gần ba giờ, lúc xuống máy bay vẫn có chút mơ mơ màng màng..
Tống Lâm xách vali bước đi trước, cô vừa đuổi theo vừa ấn huyệt thái dương.
Bây giờ đã gần hai giờ, cô còn chưa ăn cơm trưa, có chút đói bụng.
Xe đã đợi sẵn bên ngoài sân bay, Mộ Cẩm Vân vừa mới lên xe, Lý Minh Việt đang lái xe phía trước đột nhiên gọi cô: “Thư ký Vân, cô đã đọc tin tức trên mạng chưa?”
Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút: “Không có, có chuyện gì sao?”
Sáng nay cô dậy sớm, phải vội bắt kịp chuyến bay, làm gì có thời gian xem tin tức chứ.
“Cô Vân, cô xem thử đi, xem xem có vừa lòng chưa.”
Nghe anh ta nói vậy, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng phản ứng. Cô vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra và vừa gõ chữ “Mộ” thì tin tức về việc Mộ Tinh Anh mang thai lan truyền chóng mặt.
Cô liếc nhanh, không khỏi thốt lên: “Cô ta thật sự rất lợi hại.”
Vừa mới nói xong, Mộ Cẩm Vân cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, cô vô thức ngẩng đầu nhìn sang.
Tống Lâm đang nghiêng đầu nhìn cô, cô không khỏi có chút ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Lâm!”
Anh không nói chuyện, đưa tay nhận điện thoại, nhìn vài giây rồi trả lại cho cô: “Không tệ.”
Hiếm khi anh lên tiếng bình luận, lời của anh cũng không biết là đang nói với Mộ Cẩm Vân hay là Lý Minh Việt.
Nhưng sau khi nói xong, anh dựa lưng vào ghế và bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mộ Cẩm Vân tiếp tục đọc về tin tức của Mộ Tinh Anh, phải nói rằng cô là người ở ngoài cười trên nỗi đau của người khác, cô thực sự rất vui khi thấy Mộ Tinh Anh không may mắn như vậy.
Cô ta xui xẻo bao nhiêu thì cô ấy hạnh phúc bấy nhiêu.
Mà bây giờ, người xui xẻo không chỉ có một mình Mộ Tinh Anh mà còn có chuyện của Lương Thu Trà cũng bị đào lại.
Khi Lương Thu Trà sinh Mộ Tinh Anh, bà ta cũng chỉ mới ở độ tuổi hai mươi. Bà ta cũng dựa vào sự trẻ trung của mình mà quyến rũ Mộ Đình Nam. Cuối cùng, sau khi Tần Sanh Dung qua đời bà ta lên ngôi và trở thành vợ thứ hai của Mộ Đình Nam.
Cư dân mạng đang cho rằng đây là nhân quả tuần hoàn, mẹ thế nào thì con gái thế nấy.
Hơn nữa, mấy năm nay, Mộ Đình Nam cũng không yên phận, mặc dù Lương Thu Trà đang là “bà chủ nhà họ Mộ”, nhưng tài sản dưới quyền của Mộ Đình Nam đều không hề đứng tên bà ta.
Có thể nói, cuộc hôn nhân của Lương Thu Trà và Mộ Đình Nam cũng không quá mỹ mãn như bề ngoài. Chuyện Lương Thu Trà bị đào ra, tự nhiên có người đào chuyện của Tần Sanh Dung. Mà Tần Sanh Dung bị đào chuyện cũ thì Mộ Cẩm Vân cũng được nhắc đến.
Chỉ là so với nửa năm trước tất cả đều có nội dung chửi rủa mà hiện tại lại có nhiều bài khen dáng vẻ của cô đẹp.
Dù Mộ Cẩm Vân có ngu ngốc đến đâu, cô cũng có thể đoán được những bài báo này đã bị thao túng.
Xe chậm rãi dừng lại, Mộ Cẩm Vân thoát khỏi trang web, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm.”
Đôi mắt đen từ từ mở ra, anh quay đầu lại nhìn cô, Lý Minh Việt đã mở cửa xe: “Tổng giám đốc Lâm.”
Anh nhấc chân xuống xe, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, cũng nhấc chân đi theo anh ra khỏi xe.
Đi vào khách sạn trước đó, Mộ Cẩm Vân dừng lại, quay đầu lại nhìn Lý Minh Việt: “Thư ký Lý, chuyện lần này rất cảm ơn anh.”
Lý Minh Việt nghe cô nói, không dám giành công: “Cô Vân, cô nên cám ơn tổng giám đốc Lâm mới đúng. Những chuyện này đều là tổng giám đốc Lâm bảo tôi làm.”
Mộ Cẩm Vân sững sờ một lúc, cô vô thức nhìn người đàn ông đang đi ở phía trước. Có lẽ là thấy cô không có đi theo, Tống Lâm dừng lại, đứng ở cửa khách sạn nhìn cô.
Gương mặt anh theo ánh đèn, cô ngước lên có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt của anh.
Đường nét gương mặt rõ ràng, vô cùng đẹp đẽ như thể đang phát sáng.”