Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 161



Chương 161: Thư ký Vân thật sự tuyệt vời

Cô ta trợn cả mắt lên, cô ta đã sống hai mươi mốt năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy!

Nhưng cô ta không ngốc, giơ tay ném đồ lại cho ông ta: “Đây đều là của anh, không phải của tôi!”

“Anh Anh, em đừng lo. Em chỉ cần cưới anh rồi sinh cho anh một cậu con trai mập mạp thì hai biệt thự do anh đứng tên sẽ được chuyển nhượng cho em ngay lập tức. Còn sáu mươi phần trăm cổ phần của công ty bây giờ anh đang có, anh sẽ chia ba mươi phần trăm cho con trai của chúng ta.”

“Bây giờ một năm anh có thể nhận được bao nhiêu cổ tức?”

Trương Đại Bình vui vẻ cười: “Không nhiều, không nhiều, lúc làm ăn được thì khoảng gần trăm tỷ, lúc không tốt thì cũng mấy chục tỷ.”

Mộ Tinh Anh suy tình một chút, một nửa cổ phần đều cho con trai cô ta, con trai còn nhỏ, tất nhiên không thể tiêu tiền, đó không phải là của cô ta hay sao? Hơn nữa Đại Bình vì con trai nên cũng rất hào phóng, hai căn biệt thự đều ở vị trí đắc địa ở Hà Nội. Tuy diện tích không to như sân bóng nhưng hơn sáu trăm mét vuông, quả là không nhỏ.

Giá trị thị trường của hai căn biệt thự này ít nhất cũng gần hai trăm tỷ.

Chỉ cần sinh con trai, cô ta có thể nhận được hai trăm tỷ, đây là điều mà cô ta chưa từng nghĩ tới!

Nhưng Mộ Tinh Anh không ngốc: “Nếu tôi sinh con gái thì sao?”

“Đừng lo lắng, em còn rất trẻ, chỉ cần em nguyện ý sinh con với anh, sinh một đứa con gái anh cho em hai mươi tỷ.”

Hai mươi tỷ cũng là rất nhiều rồi!

Mộ Tinh Anh biết bây giờ Mộ Đình Nam đã hoàn toàn bỏ rơi mình, nếu cô ta phá bỏ đứa trẻ này, cô ta sẽ phải ra nước ngoài, trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.

Cô ta đã quen với cuộc sống được ăn ngon, mặc đẹp, đã sớm chán ngấy cảnh kiếm tiền không đủ xài.

Sức hấp dẫn của Trương Đại Bình quá lớn khiến cô không nhịn được nữa: “Anh nói rất hay, nhưng đừng quên, anh Bình, hiện tại anh vẫn là người đã có vợ!”

“Em yên tâm, chuyện này không thành vấn đề! Chỉ cần em hứa gả cho anh, giữ lại đứa trẻ, mọi chuyện khác giải quyết rất dễ.”

“Nói miệng thì dễ làm thì khó, tôi muốn có một văn kiện có hiệu lực về mặt pháp lý! Mẹ tôi bây giờ đang ép tôi phá thai. Nếu ngày mai tôi không thấy được tài liệu đó, thì anh tìm người khác đi!”

Mộ Tinh Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Trương Đại Bình, nhưng cô ta không nghĩ điều đó quan trọng. Ông ta muốn một đứa con, cô ta muốn tiền, ông ta có những gì cô ta muốn, cô ta muốn những gì ông ta có, hai bên cùng có lợi.

Điều tồi tệ duy nhất là Trương Đại Bình vừa già lại vừa xấu.

Nhưng vì nhiều tiền như vậy, Mộ Tinh Anh vẫn cố chịu đựng.

“Được rồi, em chờ anh, bây giờ anh sẽ đi công chứng ngay!”

Mộ Tinh Anh nằm đó, ung dung cắn một miếng táo: “Tốt nhất anh nên đưa việc ly hôn lên đầu danh sách những việc phải làm đi. Tôi không muốn đứa con gái ngoan của anh suốt ngày lôi tôi ra đánh. Có chuyện gì xảy ra với tôi cũng không sao, nhưng nếu là…”

Cô ta vừa nói vừa chỉ vào bụng mình, một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu nó có chuyện gì, anh Trương, đây mới là chuyện lớn!”

Trương Đại Bình cũng nhớ tới sự tình ngày đó, sắc mặt không tốt lắm: “Anh Anh em yên tâm đi, anh nhất định sẽ không để cho em chịu khổ nữa!”

Lương Thu Trà vừa tỉnh dậy, nghĩ đến Trương Đại Bình vẫn còn ở đó, bà ta vội vàng chạy tới đuổi người, nhưng không nghĩ đến khi quay lại phòng bệnh, thấy Mộ Tinh Anh luôn cầu xin cô lại đang ăn táo trên giường, trên mặt không còn sự chật vật và đau lòng trước đây nữa.

“Trương Đại Bình đã tới đây sao?”

Mộ Tinh Anh gật đầu: “Ông ta đã tới, ông ta nói muốn cưới con.”

“Con đã đồng ý sao?”

“Đúng vậy, tại sao lại không đồng ý? Chỉ cần con cưới ông ta, con sẽ có ngay nửa tỷ đô la. Tại sao lại không đồng ý cơ chứ?”

Trên đời này, tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.

Không phải vì Tống Lâm mà Mộ Cẩm Vân có thể phô trương quyền lực võ giương oai hay sao, mà Tống Lam có thể có địa vị ngày hôm nay, cũng là vì anh ta có tiền sao? Mộ Tinh Anh cũng không tin, đến khi cô ta giàu có, những người đó còn dám coi thường cô ta hay không!

Lương Thu Trà chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, lại suýt nữa ngất đi.

Rốt cuộc bà ta cũng không ngất đi, sau khi thở hổn hển, bà ta giơ tay đánh muốn đánh Mộ Tinh Anh.

Mộ Tinh Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: “Nếu mẹ muốn đánh chết con, thì cứ đánh đi!”

Lương Thu Trà nhìn khuôn mặt sưng tấy của cô ta, cuối cùng cũng không nỡ đánh: “Con điên rồi à? Mẹ nuôi con lớn đến như vậy, là để con tự hạ thấp bản thân như thế này sao?”

“Vậy mẹ hãy nói cho con biết, làm sao mới là không hạ thấp bản thân? Mọi người đều biết chuyện lần này của con. Mẹ nghĩ sau này con còn có thể kết hôn với một người tốt sao? Hay là mẹ có thể khiến cho ba đối xử với con tốt như đối xử với con trai hay không?”

Những lời cuối cùng của Mộ Tinh Anh đã là giọt nước tràn ly đối với Lương Thu Trà. Mộ Tinh Anh không tim không phổi, không biết liêm sỉ, nhưng Lương Thu Trà đối xử rất tốt với cô ta.

Cô ta nói xong mới biết mình đã hơi nặng lời: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung! Ở xã hội ngày nay, con không ngại người ta cười nhạo mình là kỹ nữ, con chỉ cần gả cho Trương Đại Bình là có thể dễ dàng kiếm được mấy chục tỷ, đây là số tiền mà dù có phấn đấu cả đời con cũng không kiếm được! Mà tình hình gia đình chúng ta thế nào, mẹ có biết không? Cổ phần của công ty nằm trong tay của Mộ Cẩm Vân, còn ba thì hoàn toàn trắng tay rồi. Công ty đã thua lỗ trong hai năm qua, nhà chúng ta đã vay nợ ở ngoài rất nhiều rồi. Mẹ nghĩ tài sản của gia đình chúng ta có thể còn lại bao nhiêu?”

Nói xong, cô ta do dự một chút, nhưng lại sợ Lương Thu Trà suy tính không ra mà ép cô ta nạo thai, nên cô ta tiếp tục nói: “Hơn nữa, chuyện đó hồi đó ai mà không biết, tất cả đều nhờ mẹ của Mộ Cẩm Vân. Mộ Đình Nam có tiền hay không, chẳng lẽ mẹ không biết hay sao?”

Lương Thu Trà tái mặt, ngẩng đầu nhìn Mộ Tinh Anh, chỉ cảm thấy cô ta quả thật là nghiệp chướng. Nhưng lờ mờ suy nghĩ lại, bà ta cảm thấy rằng Mộ Tinh Anh nói rất đúng.

Bản thân bà ta khi đó còn là tiểu tam, thật vất vả cuối cùng từ một cô gái quê mùa được gả vào nhà thế gia giàu có, vốn dĩ bà ta cho rằng thứ chờ đợi mình là một cuộc sống giàu sang đáng ghen tị. Nhưng bà ta khi bước chân vào được nhà họ Mộ thì bà ta mới biết thực tế khác xa với những gì bà ta đã nghĩ.

Mộ Đình Nam là một người đàn ông bình thường, không có nhiều tiền, tất cả vốn đều thuộc về Tần Sanh Dung, công ty chỉ cũng là nhờ Tần Sanh Dung mới có thể mở được, nếu không thì Tần Sanh Dung làm sao có đến tận ba mươi phần trăm cổ phần.

Như vậy cũng thôi đi, dù sao Tần Sanh Dung cũng là kẻ thua cuộc.

Nhưng theo thời gian, bà ta nhận ra rằng đây chỉ là những gì bà ta nghĩ mà thôi.

Những gia tộc có địa vị cao thì coi thường gia đình họ Mộ, còn những gia tộc nhỏ thì bọn họ lại coi thường không muốn giao tiếp.

Cuộc hôn nhân giữa Mộ Cẩm Vân và Hứa Hạo Ngôn là do Tần Sanh Dung đứng ra hứa hôn, nhưng bà ta lại không có bản lĩnh như Tần Sanh Dung, không thể nào tìm được nhà tốt như nhà họ Hứa, nên chỉ có thể giúp con gái của mình cướp người thôi.

Mộ Đình Nam hiển nhiên cũng biết điều đó, nhưng đối với ông ta, đứa nào được gả vào nhà họ Hứa không quan trọng, dù sao đó cũng là con gái của ông ta.

Nhưng những chuyện sau đó rõ ràng là ngoài sức tưởng tượng của bà ta, Mộ Cẩm Vân bám được vào một nhân vật lớn như Tống Lâm, Mộ Đình Nam bị chèn ép đến không dám ngẩng đầu lên, thậm chí tiền tiêu vặt mấy chục triệu hàng tháng của Mộ Tinh Anh cũng bị cắt mất.

Lúc đầu, bà ta vẫn nghĩ bản thân sẽ trợ cấp cho Mộ Tinh Anh, nhưng khi nhìn vào tài khoản của mình, bà ta nhận ra rằng sau hơn mười mấy hai mươi năm kết hôn với Mộ Đình Nam, bà ta chỉ tiết kiệm được hơn chục tỷ.

Lúc trước bà ta nói Tần Sanh Dung là người thua cuộc, bây giờ nghĩ lại, bà ta mới là người thua cuộc.

Mộ Tinh Anh lời nói thô bạo, Trương Đại Bình rõ ràng cũng không phải là người tốt, nhưng cho giá rõ ràng, sinh con gái cũng có tiền, chỉ cần cô ta đồng ý tiếp tục sinh con, ông ta sẽ cho Mộ Tinh Anh tiền.

Nghĩ thế này, xem ra còn tốt hơn Mộ Tinh Anh ở nước ngoài mấy năm rồi sau này về nước gả cho mấy gia tộc nhỏ.

Thấy bà ta cũng hơi rung động, Mộ Tinh Anh mạnh mẽ lên tiếng: “Mẹ, mẹ cho rằng nếu tình nhân bên ngoài của ba có thai, chúng ta còn có địa vị trong nhà họ Mộc hay sao?”

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một đòn chí mạng, Lương Thu Trà đưa ánh mắt phức tạp nhìn cô ta một chút: “Con đã lớn rồi, mẹ không thể kiểm soát con được nữa!”

“Mẹ đừng lo lắng, về sau con sẽ chăm sóc cho mẹ.”

Chuyện Trương Đại Bình quay lại tìm Trần Hồng để ly hôn rất nhanh vỡ lở ra, sự việc rắc rối đến mức đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Trương Lệ.

Mộ Cẩm Vân thu lại điện thoại, không khỏi nở nụ cười.

Cô không ngờ chỉ vì một vài bức ảnh mà cuộc sống gần đây của Mộ Tinh Anh lại thăng trầm đến vậy.

Trương Đại Bình sẽ ly hôn với Trần Hồng, có thể hiểu bước tiếp theo là kết hôn với Mộ Tinh Anh.

Khi thời điểm đó đến, cô sẽ như thế nào đây?

Khi cô còn đang chìm trong suy nghĩ thì Tống Lâm bước ra ngoài.

Vách ngăn trước mặt Mộ Cẩm Vân bị gõ một cái khiến cô sững sờ, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Tống Lâm không biết đã đi ra từ lúc nào.

Cô đặt nhanh điện thoại xuống: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Còn chuyện gì nữa?”

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không, không sao, hiện tại có thể đi được rồi.”

Vừa nói, cô vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Mộ Cẩm Vân vô cùng bối rối, lần đầu tiên cô bị ông chủ bắt gặp làm việc riêng trong lúc đi làm.

Mộ Cẩm Vân tắt máy tính, đeo túi xách rồi theo Tống Lâm vào thang máy.

Lúc này cũng chưa muộn, chỉ hơn giờ làm việc mười phút mà thôi.

Khi hai người đi bộ đến bãi đậu xe, thì tình cờ đụng phải Ngô Chung Thành.

Mộ Cẩm Vân vô thức nhìn Tống Lâm, trên mặt anh không cảm xúc, đôi mắt đen láy có chút nặng nề.

Không biết Ngô Chung Thành có tự ý thức về bản thân hay không, hay là anh ta đang vốn cố tình như vậy.

Anh ta mỉm cười hì hì đi tới trước mặt hai người: “Tổng giám đốc Lâm và thư ký Vân, tan làm làm rồi à?”

“Tổng giám đốc Thành.”

“Tổng giám đốc Thành.”

Lúc Mộ Cẩm Vân chào anh ta, ánh mắt của Ngô Chung Thành nhìn cô, nụ cười trên mặt khiến cô muốn đánh anh ta: “Thư ký Vân thật sự rất tuyệt vời, Tổng giám đốc Lâm vậy mà chưa từng công khai nữ thư ký này nha.”

Mối quan hệ giữa cô và Tống Lâm đã được những người trong công ty ngầm hiểu, nhưng Ngô Chung Thành muốn nói ra như vậy, rõ ràng là muốn cả Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đều khó xử.

Nụ cười trên mặt Mộ Cẩm Vân thoáng dừng lại, mím môi, muốn nói gì đó, nhưng vì thân phận của mình, cô không dám hấp tấp.

Về phía Tống Lâm, đột nhiên nói: “Không bằng thư ký Lý của anh Thành. Ồ không, tôi nhớ nhầm rồi. Là thư ký Phương? Hình như cũng không phải. Có phải là thư ký Lương không?”

Ngô Chung Thành lúc nãy vẫn cười nhưng giờ lại không cười được nữa, nhìn Tống Lâm khóe miệng giật giật: “Tôi không nói nữa, về nhà ăn cơm đây. Tổng giám đốc Lâm, hai người chơi vui vẻ!”

Mộ Cẩm Vân nhìn nụ cười gượng của Ngô Chung Thành, không khỏi bật cười, nhưng trong lòng cũng có chút bối rối: “Tổng giám đốc Lâm, không phải thư ký của tổng giám đốc Thành họ Triệu sao?”

Tống Lâm quay đầu nhìn cô: “Thật sao? Chắc là anh nhớ nhầm rồi.”

Anh dửng dưng quăng một câu rồi mở cửa lên xe.

Mộ Cẩm Vân sau khi lên xe mới phản ứng lại với câu nói của Tống Lâm, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Ngô Chung Thành, cô lại không khỏi bật cười.

Mà người đàn ông bên cạnh ngược lại quay đầu liếc nhìn cô, đôi mắt đen ánh lên cảm xúc nhợt nhạt, ánh mắt nhìn mặt cô: “Rất buồn cười sao?”’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.