Chương 163: Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân có thể là xảy ra chuyện rồi
Mộ Cẩm Vân giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đưa tay đẩy anh ra.
Cửa không khóa, Lý Minh Việt lịch sự gõ cửa rồi đẩy ra.
Mộ Cẩm Vân nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đứng trước mặt Tống Lâm, giả vờ như đang báo cáo công việc của mình: “Tổng giám đốc Lâm, tình hình hiện tại là như vậy.”
Tống Lâm ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy ẩn hiện cảm xúc không rõ ràng.
Theo sau Lý Minh Việt là mười mấy người, tất cả đều là đại diện của công ty trúng thầu hôm nay.
“Tổng giám đốc Lâm, mọi người đều ở đây.”
Mộ Cẩm Vân tay run run, mặt nóng lên như bị bỏng. Sao cô lại không nghĩ đến chứ, rõ ràng một giây trước đó cô biết lúc nào cũng có thể có người đi vào, nhưng ngay khi Tống Lâm ôm cô, cô lại quên mất.
Nghĩ đến sự trầm mê vừa rồi của mình, cô liền thẹn thùng đến mức tức giận.
Cô ngước nhìn Lý Minh Việt, mỉm cười bước lại gần.
Những người đi vào cũng không nghĩ nhiều, dù sao người đi vào đầu tiên cũng là Lý Minh Việt.
Lý Minh Việt đã đi theo Tống Lâm lâu như vậy, cho dù là thật sự phát hiện ra cái gì, lúc này cũng không dám nói gì cả.
Trong số những người có mặt, chỉ có hai ba người đã từng quen biết Tống Lâm, không ai dám xúc phạm người đàn ông chỉ mới nghe tên mà chưa gặp mặt nhiều này.
Trên bàn ăn có rượu có món ăn, có người tò mò, nhưng nhìn Tống Lâm cũng không dám nói gì.
Một bữa cơm này, nhờ có Lý Minh Việt khuấy động bầu không khí sôi nổi, cũng xem như là hài hòa.
Mặc dù Tống Lâm đã tham gia rất nhiều buổi tiệc, nhưng chưa bao giờ anh nhiều lời trong các buổi tiệc đó.
Có lẽ đối với những người đấu thầu, đây là bữa ăn đơn giản nhất mà họ từng ăn.
Lúc rời khách sạn đã khoảng một giờ chiều, Mộ Cẩm Vân theo Tống Lâm lên xe trở về công ty.
Mặc dù phần đấu thầu của dự án này đã hoàn thành, nhưng vẫn còn một quá trình dài sắp tới, đây chỉ là một mắt xích mà thôi.
Cuối tháng mười đã đến, mấy ngày nay Mộ Cẩm Vân bận đến mức không có thời gian cầm di động, tự nhiên không có tâm trạng lo lắng chuyện của Mộ Tinh Anh.
Tống Lâm hai ngày nay phải họp rất nhiều, tổng kết tháng, tháng mười còn vừa là lúc tổng kết quý, cuối tháng này toàn bộ văn phòng tổng giám đốc đều rất bận rộn.
Mộ Cẩm Vân chỉnh sửa biên bản của cuộc họp buổi sáng xong, kiểm tra thời gian, đã hơn bốn mươi phút trôi qua, cô vội vàng đọc báo cáo tổng kết của các phòng ban.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến khi cô cảm thấy đói, nhìn đồng hồ cũng đã hơn một giờ.
Mộ Cẩm Vân không khỏi đưa tay vỗ vỗ trán, nhanh chóng đứng dậy gõ cửa phòng làm việc của Tống Lâm.
“Mời vào.”
Nghe thấy tiếng anh, cô mở cửa bước vào: “Tổng giám đốc Lâm, buổi trưa anh muốn ăn gì?”
Tống Lâm đang đọc thư mời ngước lên nhìn lên cô: “Sao cũng được.”
“Vậy em đi mua đồ ăn nhé?”
“Được.”
Sau khi Mộ Cẩm Vân có câu trả lời, cô đi ra ngoài, cầm điện thoại di động và đi xuống lầu.
Thật ra họ có thể gọi đồ ăn nhanh, nhưng ai cũng biết đồ ăn giao hàng thì đều có chất lượng không thể đảm bảo.
Cô đương nhiên không dám cho Tống Lâm ăn đồ ăn mang đi, cũng may công ty gần khu thương mại, cách vài trăm mét cũng có nhiều nhà hàng cao cấp.
Mặc dù đã là cuối tháng mười, nhưng ánh nắng giữa trưa vẫn rất gay gắt, Mộ Cẩm Vân bị nắng chiếu sáng đến mức không mở nổi mắt, hối hận lúc nãy không mang dù xuống.
Lúc này, hầu hết mọi người đã ăn trưa và ngủ trưa trong văn phòng, chỉ có kiểu người “tham công tiếc việc” như cô mới chịu ra ngoài ăn vào lúc này.
Một chiếc xe hơi tối màu đột ngột dừng lại gần cô, làm Mộ Cẩm Vân bất ngờ.
Cô dừng lại, liếc nhìn chiếc xe, cau mày.
Lúc này, cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao lớn từ trong xe bước ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, trong tiềm thức muốn đi vòng qua, nhưng chưa đi được hai bước, miệng đã bị người ta bịt lại: “Ưmhhhh…”
Cô chỉ kịp đá chân mấy cái thì đã bị nhét vào trong xe.
Vào giữa trưa, trên đường cũng vắng bóng người.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai hoặc ba giây, ai cũng không để ý đến một chiếc xe tối màu cứ như vậy bắt cóc được người mang đi.
Ngay sau khi Mộ Cẩm Vân bị kéo vào trong xe, chưa kịp hét lớn, miệng đã bị nhét đầy bởi vải, tầm mắt trở nên đen kịt, trực tiếp bị tấm vải đen sẫm che lại.
Tay cô bị bắt chéo ra sau lưng, một người đàn ông siết chặt cổ tay cô, cô có thể cảm thấy một sợi dây thừng đang quấn chặt tay mình lại.
Mộ Cẩm Vân không ngừng giãy dụa, nhưng làm sao có thể mạnh mẽ bằng hai người đàn ông cao lớn được, chẳng mấy chốc cả người đã bị trói chắc, không có cách nào phản kháng.
Đây là lần thứ ba cô bị trói, Mộ Cẩm Vân đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Khi xuống lầu, cô không mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ điện thoại di động, nhưng điện thoại di động nằm trong túi jean của áo khoác. Tay cô bị trói, bên cạnh cô có thêm hai người đàn ông. Lúc này, nếu lấy điện thoại di động ra chắc chắn sẽ bị vứt đi, mất đi phao cứu hộ cuối cùng của cô.
Sau một hồi suy nghĩ, Mộ Cẩm Vân quyết định trước hết án binh bất động, xem tình hình rồi mới tính toán tiếp.
Theo như tình hình hiện tại, Mộ Tinh Anh cũng không có thời gian quan tâm đến cô, vậy tại sao lại còn sai người tới bắt cô? Nhưng sau khi cô trở về Việt Nam, cô cũng không gây chuyện với bất cứ ai ngoại trừ Mộ Tinh Anh.
Không nghĩ ra được ai đã bắt cóc mình, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể cố nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Đi được khoảng hai mươi phút, xe đột ngột dừng lại.
Cửa xe bị kéo mở, Mộ Cẩm Vân lại bị kéo ra, nhét vào một chiếc xe khác.
Dường như có một người đàn ông đang nói chuyện gần đó, nhưng giọng nói không lớn, cũng rất xa lạ, Mộ Cẩm Vân không thể đoán được đó là ai.
Triệu Nguyệt Anh là người đầu tiên phát hiện Mộ Cẩm Vân mất tích. Cô ấy nhớ kỹ trước khi cô ấy đi ra ngoài, Mộ Cẩm Vân vẫn còn ở trong phòng làm việc.
Mà khi ăn xong cô ấy trở về, vừa ra khỏi thang máy thì gặp phải Mộ Cẩm Vân đang đi xuống lầu mua đồ ăn trưa.
Nhà hàng nơi Mộ Cẩm Vân mua đồ ăn cô ấy cũng biết, giá cả không phải là thứ mà tầng lớp lao động bình thường có thể mua được. Vì vậy, cho dù mở ở khu thương mại cao tầng này, thì cũng sẽ không có tình trạng phải chờ lâu, huống chi thời gian Mộ Cẩm Vân xuống lầu mua đồ ăn đã qua giờ cao điểm.
Nhưng đã hơn bốn mươi phút trôi qua rồi mà Mộ Cẩm Vân vẫn không thấy đâu, cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên nhanh chóng gọi vào điện thoại di động của Mộ Cẩm Vân.
Điện thoại luôn mở nhưng lại không ai trả lời.
Lý Minh Việt vừa quay lại, nhìn qua vị trí của Mộ Cẩm Vân, hỏi Triệu Nguyệt Anh: “Thư ký Vân đâu rồi?”
Triệu Nguyệt Anh lắc đầu: “Cô ấy xuống lầu mua đồ ăn, nhưng bây giờ đã gần hai giờ. Cô ấy xuống lầu đã bốn mươi phút rồi, vẫn chưa thấy trở về.”
Lý Minh Việt nhíu mày: “Thử gọi cho cô ấy xem.”
“Tôi đã gọi, điện thoại có kết nối, nhưng không có ai trả lời!”
Lý Minh Việt đã đi theo Tống Lâm lâu rồi, nghe chuyện này, anh ta lập tức biết có điều gì đó không ổn.
“Không cần gọi nữa.”
Anh ta nhanh chóng đè điện thoại di động của cô ấy, Triệu Nguyệt Anh thấy sắc mặt anh ta không tốt, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, cô ấy không khỏi hoảng sợ: “Thư ký Việt, chị Cẩm Vân có chuyện gì sao?”
“Có thể là vậy, trước tiên cô đừng gọi cho cô ấy nữa, bây giờ đi tìm bảo vệ của công ty, xem camera giám sát gần công ty, đồng thời nhờ bảo vệ liên hệ với những cửa hàng gần đó để xem camera giám sát một tiếng cuối cùng!”
“Được, được.”
Lý Minh Việt nói xong thì vội vàng gõ cửa văn phòng.
“Mời vào.”
Tống Lâm vừa giơ tay ấn huyệt thái dương, nhìn thấy Lý Minh Việt đi vào, lông mày khẽ nhúc nhích: “Thư ký Vân đâu?”
“Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân có thể là xảy ra chuyện rồi.”
Đôi mắt đen chợt ngưng tụ, Tống Lâm đứng dậy khỏi ghế, vừa bước ra ngoài vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Anh nói thư ký Vân đã ra ngoài mua thức ăn hơn bốn mươi phút rồi. Cô ấy đã gọi điện, điện thoại có thể kết nối, nhưng không có ai trả lời.”
“Điều tra camera giám sát.”
“Tôi đã yêu cầu Tiểu Anh thông báo cho nhân viên bảo vệ để kiểm tra camera giám sát ở gần đây rồi.”
“Mộ Tinh Anh gần đây có động tĩnh gì không?”
“Không có, sau khi Trương Đại Bình ly hôn với người vợ trước, Mộ Tinh Anh đã được Trương Đại Bình đón về để dưỡng thai. Người của chúng ta vẫn đang theo dõi cô ta.”
“Nửa tiếng sau mang camera giám sát đến phòng họp!”
Vừa nói, anh vừa đi thẳng vào thang máy, ấn nút đi xuống phòng họp.
Mộ Cẩm Vân có chút may mắn vì sau khi đổi xe không có ai canh giữ cô, cho nên khi điện thoại rung, cô tranh thủ lấy điện thoại ra, nếu không cho dù không có nhạc chuông, rung động lớn như vậy, những người đó cũng sẽ sớm phát hiện ra.
Cô không biết ai đang gọi tới, cô đã biến mất gần một giờ rồi, không biết liệu Tống Lâm có thể phát hiện ra cô xảy ra chuyện hay không.
Xe không biết đi tới đâu, đột nhiên va chạm mạnh, xóc nảy một cái, Mộ Cẩm Vân bị hất tung lên.
Cô hừ lên một tiếng vì đau, nhưng trong miệng bị nhét vải bông nên không thể phát ra tiếng gì.
Đoạn đường tiếp theo càng ngày càng trở nên tệ hơn, Mộ Cẩm Vân rất khó chịu.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng chiếc xe cũng lái vào một con đường trơn.
Hai người phía trước đang trò chuyện, nhưng cô không thể hiểu được họ đang nói gì.
Sau khoảng hai mươi phút nữa, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Mộ Cẩm Vân lại bị lôi xuống xe, cô vẫn đi giày cao gót, loạng choạng bước đi như sắp ngã.
Sau vài tiếng “cạch cạch” vang lên, cô bị người phía sau dùng sức đẩy mạnh, trực tiếp ngã xuống đất.
Cô có chút cảm kích vì bản thân sợ lạnh, chiếc quần cô đang mặc là bằng vải bông, nếu không, đầu gối của cô lúc này có lẽ đã chảy máu.
Sau khi cô bị đẩy vào, cánh cổng sắt lại bị khép lại vang lên tiếng “leng keng”.
Mộ Cẩm Vân không biết mình đang ở đâu, cũng không dám nhúc nhích, sợi dây trên cổ tay chặt đến mức không thể cởi ra, chỉ có thể yên lặng chờ một lúc, phát hiện bên trong không có ai nên cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Cô cúi người, dùng hai chân kẹp lấy đầu, sau đó kéo mũ trùm đầu xuống, mở điện thoại bấm số của Tống Lâm.
Lúc này, cửa sắt lại vang lên, tim Mộ Cẩm Vân run lên, nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi.
Cửa được mở ra, một người đàn ông cao lêu nghêu bước vào: “Thư ký Vân, ngưỡng mộ cô đã lâu rồi.”
“Anh là ai, đây là đâu, tại sao lại bắt tôi đến đây?”
Mộ Cẩm Vân biết rằng đây là cơ hội cuối cùng, cô phải cố gắng lấy được nhiều thông tin nhất có thể trước khi cuộc gọi kết thúc.’