Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 166



Chương 166: Bán lên núi chả khác nào lỗ vốn

Lý Minh Việt đã có sự chuẩn bị từ sớm, ngay từ khi Tống Lâm vừa mở miệng nói chuyện thì anh ta đã lập tức lên xe trước rồi, nói cách khác thì nếu để bình thường ra, anh ta căn bản là sẽ không thể theo kịp được tốc độ của Tống Lâm.

Xe lao đi vun vút trên đường, bầu trời đã dần trở nên đen kịt, đám buôn người luôn thích làm giao dịch vào buổi tối yên tĩnh, ít người qua lại. Nếu như lần này không tìm được Mộ Cẩm Vân thì có lẽ cô đã bị bán ra nước ngoài rồi.

Cho dù Tống Lâm có bản lĩnh lớn đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vươn tay ra tận nước ngoài được.

Trên đường quốc lộ chạy về Bắc Ninh, chiếc xe van bánh mì đang chạy băng băng kia đột nhiên lại dừng lại.

Lái xe liên tục đã hơn hai giờ đồng hồ, lúc này tài xế cũng đang muốn đi vệ sinh, vì thế nên đã dừng xe lại dọc đường.

Ngay tại lúc lái xe vừa xuống xe để giải quyết nỗi buồn thì chiếc xe đột nhiên lại bị hung hăng va chạm một phát từ phía sau.

Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm trông chừng cô từ nãy đến giờ tức giận giật mạnh cửa xe ra, khí thế hừng hực bước xuống xe quát lớn:

“Mày muốn chết à?”

Tay chân Mộ Cẩm Vân đều bị trói chặt, miệng còn bị dán băng keo không thể phát ra tiếng, cô không thể chạy được, chỉ có thể dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát tình huống.

Trên chiếc xe kia, người ta cũng đang ghì chặt một người phụ nữ khác, Mộ Cẩm Vân có chút kinh ngạc, nhưng không đợi tới khi cô kịp phản ứng lại thì ngay giây tiếp theo thôi, người phụ nữ ấy cũng đã bị gã đàn ông kia lôi xềnh xệch ra nhét thẳng vào xe.

Sắc mặt Mộ Cẩm Vân trắng bệch không còn một giọt máu, hoang mang liếc mắt nhìn người phụ nữ vừa mới bị tống vào một chút.

Lái xe đã quay trở lại, hai người đàn ông trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ địa phương, Mộ Cẩm Vân nghe không hiểu gì, nhưng lại có thể nhìn ra được bọn họ đang rất hưng phấn.

Chẳng bao lâu sau, người phụ nữ bị nhét lên xe kia cũng lại bị trói chặt tay chân, bên miệng cũng bị dán băng keo bịt lại.

Mộ Cẩm Vân quan sát qua người đàn ông kia, biết hắn ta cũng là một kẻ biết chút võ thuật quyền cước, ý muốn tranh thủ sơ hở trốn thoát giữa đường lại càng trở nên mong manh khó thực hiện.

Cả hai người đều bị trói chặt, cho dù muốn mở miệng trao đổi một chút thì cũng không có cách nào thực hiện.

Cũng không biết có phải là bởi vì có người ở cùng nên sau đó Mộ Cẩm Vân ngược lại cũng cảm thấy không còn sợ hãi như ban đầu nữa.

Người phụ nữ kia thoạt nhìn cũng không phải quá sợ hãi, tuy rằng sắc mặt của cô ấy cũng có chút nhợt nhạt, nhưng phản ứng của cô ấy vẫn có thể coi như là trấn tĩnh.

Xe lại tiếp tục chạy thêm hai giờ nữa, sau đó lại đột ngột rẽ vào một con đường nhỏ vô cùng xóc nảy, dọc đường đi Mộ Cẩm Vân có mấy lần gần như là không chịu đựng nổi mà muốn ói ra.

Sự xóc nảy ấy kéo dài khoảng hơn một giờ, cuối cùng thì xe cũng đã dừng lại.

Lúc này đã là hơn chín giờ tối rồi.

Mộ Cẩm Vân và người phụ nữ bị nhét lên xe sau kia đều bị lôi xuống xe, không đợi các cô ấy phản ứng lại thì cả hai đều đã bị đẩy vào một gian phòng vách đất rồi.

Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, cửa phòng bị đóng sập lại, bên trong chỉ còn lại Mộ Cẩm Vân và người phụ nữ kia.

Trong phòng tối đen như mực, cả hai người đều không thể nhìn rõ được mặt nhau.

May mắn là miếng băng keo đen dán bên ngoài miệng hai người sau một chặng đường dài xóc nảy thì cũng đã dần trở nên lỏng lẻo.

Mộ Cẩm Vân nhảy đến bên cạnh người phụ nữ kia, khẽ huých vào bả vai cô ấy một chút, ý bảo muốn cô ấy giúp mình kéo miếng băng dính đen kia xuống.

Người phụ nữ “ưm” một tiếng rồi chậm rãi nâng tay lên, giúp cô tháo miếng băng dính ra.

“Á…”

Người phụ nữ khẽ hít vào một hơi.

“Cảm ơn.”

Cô nói rồi cũng nâng hai bàn tay bị trói chặt lên tháo băng dán miệng ra giúp cô ấy.

Trong gian phòng này còn có một chiếc cửa sổ, bên ngoài hình như còn có cả đèn đường. Thế nhưng mặc dù như vậy thì không gian vẫn vô cùng u tối, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được hình dáng khuôn mặt của người phụ nữ kia, có vẻ là một cô gái rất xinh đẹp.

“Tôi tên là Mộ Cẩm Vân, bị bắt từ Hà Nội tới.”

“Tôi là Hứa Thanh Nga, bị bắt từ Quảng Ninh.”

Mộ Cẩm Vân khẽ gật đầu, hạ thấp giọng xuống nói: “Trên người cô có điện thoại di động không? Điện thoại của tôi hết pin rồi, không gọi báo cảnh sát được!”

“Điện thoại của tôi lúc nãy đã bị bọn chúng tịch thu mất rồi, bây giờ trên người tôi chẳng còn cái gì cả!”

Hứa Thanh Nga cau mày, trong giọng nói còn chứa cả vài phần tức giận.

Mộ Cẩm Vân khẽ mím môi, vừa định hỏi cô ấy có thể nhìn thấy dây thừng không, tính toán để hai người tự giúp nhau cởi dây trói ra.

Thế nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Hứa Thanh Nga buông lỏng hai tay, sau đó lại thấy cô ấy cúi xuống tháo dây trói trên chân mình ra, rồi lại vươn tay tháo dây thừng giúp cô, vừa nhanh nhẹn mở nút thắt vừa nói: “Cô có biết bọn chúng định bán chúng ta đi đâu không?”

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Ngay từ đầu người bắt tôi đã nói là sẽ bán tôi vào trong núi, nhưng sau đó thì cái tên què chân kia lại nói gì đó hình như là không muốn bán lên núi, đại loại vậy.”

“Đương nhiên, cô xinh đẹp như vậy, đem bán lên núi thì chả khác nào lỗ vốn!”

Hứa Thanh Nga vừa dứt lời thì dây thừng cũng đã bị cô ấy giật hai ba phát, lập tức buông lỏng, rơi xuống đất.

Mộ Cẩm Vân khẽ xoay xoay cổ tay một chút, bị dây thừng trói chặt suốt cả một ngày, quanh cổ tay cô đã bị tụ máu từ lâu rồi.

Thế nhưng lúc này cô cũng không có thời gian mà quan tâm xem vết thương đau đớn thế nào, hai người bọn họ đầu tiên vẫn là nên tìm cách tự cứu bản thân trước đã.

Hứa Thanh Nga kéo cô đứng dậy, nương theo ánh trăng mỏng manh yếu ớt mà quan sát bốn phía một chút. Mộ Cẩm Vân còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy cô ấy kéo lấy một chiếc ghế ở bên cạnh, “loảng xoảng” mấy tiếng, chiếc ghế kia đang nguyên vẹn lại có thể bị cô ấy bẻ gãy một cách dễ dàng.

Cô ấy đưa một thanh gỗ tháo xuống từ chiếc ghế kia cho Mộ Cẩm Vân rồi nói: “Cô cầm lấy cái này đi. Một lúc nữa chắc chắn sẽ có người tới ép chúng ta phải uống thuốc, đến lúc đó chúng ta sẽ trốn ở đằng sau cánh cửa, cô cầm nó để mà tự vệ. Rồi đi theo tôi, đừng để bị lạc dấu.”

Cả ngày hôm nay tinh thần của Mộ Cẩm Vân đều bị ngâm trong sự sợ hãi hoang mang, bây giờ lại gặp được Hứa Thanh Nga. Thấy cô ấy có suy nghĩ rất rõ ràng rành mạch, năng lực hành động lại mạnh mẽ, bỗng nhiên cô lại cảm thấy có chút hy vọng đang nhen nhóm.

“Được, tôi biết rồi!”

Trước kia, khi còn ở nước ngoài, cô cũng đã từng tham gia mấy khóa học hướng dẫn tự vệ gần người, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô được thực hành chính thức.

Mộ Cẩm Vân vẫn có chút sợ hãi, nhưng vẫn dựa theo sự hướng dẫn của Hứa Thanh Nga mà chia nhau đứng sang hai bên cánh cửa chờ người đến.

Chẳng bao lâu sau, từ bên ngoài vọng lại tiếng bước chân, Mộ Cẩm Vân vô thức siết chặt thanh gỗ đang cầm trong tay, toàn thân rơi vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Từ bên ngoài lại truyền đến tiếng mấy người đàn ông đang nói chuyện với nhau, cô theo bản năng nhìn thoáng qua Hứa Thanh Nga đang ở phía đối diện.

Thực ra thì với tình huống như vậy, cô căn bản là không thể nhìn thấy rõ được diện mạo của người đối diện, thế nhưng bởi vì cô quá sợ hãi, tưởng chừng như làm vậy thì có thể giúp cô củng cố lại tinh thần, không còn hoảng loạn đến mức ấy nữa.

Cửa chẳng bao lâu đã bị người ta đẩy ra, Hứa Thanh Nga cầm dây thừng tức thì quàng lấy cổ gã đàn ông đi đằng trước, siết chặt.

Mộ Cẩm Vân giơ thanh gỗ đang cầm chắc trong tay kia lên, dùng sức đập mạnh xuống đầu gã đàn ông thứ hai. Đi phía sau vẫn còn hai gã đàn ông nữa, nhưng Hứa Thanh Nga đã đá tên đàn ông vừa rồi ngã chỏng vó xuống đất.

Cô ấy tiến lên kéo giật Mộ Cẩm Vân một phát, sợi dây thừng mềm nhũn trên tay cô ấy lại thật sự giống như là một thanh côn sắt, mạnh mẽ vung ra. Mộ Cẩm Vân run rẩy tránh đằng sau lưng cô ấy, chỉ thấy cô ấy dùng dây thừng đánh cho mấy gã đàn ông kia nằm lăn trên đất khóc kêu cha gọi mẹ một cách vô cùng đơn giản.

“Đi thôi!”

Hứa Thanh Nga quay đầu lại nhìn cô một chút rồi sau đó túm lấy tay cô chạy vọt về phía trước.

Mộ Cẩm Vân ban đầu còn hơi sửng sốt, nhưng sau khi phản ứng lại được thì lập tức vội vàng theo cô ấy chạy ra ngoài.

Hai người chạy ra ngoài rồi mới phát hiện ra nơi đây bốn phía đều là núi non trùng điệp, xung quanh còn có thể nghe thoang thoảng tiếng chó sủa đêm.

Cô vẫn đi theo bóng lưng của Hứa Thanh Nga, chẳng mấy chốc phía sau đã có người đuổi theo. Mộ Cẩm Vân cảm thấy được có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không còn lần nào chạy trốn nhanh được đến như vậy đâu.

Hứa Thanh Nga nhìn qua thì thanh tú nhã nhặn, nhưng không ngờ tới lúc cần thì lại có thể ra tay rất quyết đoán.

Cô cảm thấy mình thật may mắn vì đã không gặp phải một bánh bèo yếu đuối mỏng manh khác. Nói gì thì nói, vào cái lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, kể cả bọn họ có thể chạy thoát được, mà đối phương lại còn vừa chạy vừa khóc vừa ngã lên ngã xuống thì thật sự là cô cũng không biết mình sẽ phải làm gì nữa.

Dưới chân Mộ Cẩm Vân vẫn còn đi đôi giày cao gót từ khi còn ở Hà Nội, nói thật là chạy trốn kiểu này rất khó chịu. Nhưng cô lại sợ liên lụy đến Hứa Thanh Nga, nên cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng, có sức chạy nhanh nhất có thể.

Thế nhưng hai chân thì làm sao có thể chạy đua được với bốn chân, đám người kia quả thực là rất quá đáng, còn dám ngang nhiên dẫn cả chó đuổi theo.

Bốn năm con chó săn không cần mất nhiều sức đã có thể bao vây cả hai cô gái lại. Mộ Cẩm Vân nhìn thấy đàn chó săn đang nhe răng chảy dãi vô cùng hung tợn thì theo bản năng nắm chặt lấy góc áo Hứa Thanh Nga, run rẩy hỏi: “Thanh Nga, phải làm sao bây giờ?”

Dường như đây cũng là lần đầu tiên Hứa Thanh Nga gặp phải tình huống như thế này, bàn tay nắm dây thừng cuộn chặt, không biết phải làm như thế nào mới tốt.

Huống chi, hiện giờ đám người kia cũng đã đuổi tới nơi rồi.

Bọn chúng chạy xe máy đuổi theo tới đây, đàn chó săn được thả ra để chặn các cô ấy lại trước, không bao lâu sau, đèn pha xe cả bọn chúng đã quét lại đây rồi.

Dưới màn đêm đen đặc, năm con chó săn kia nhìn chòng chọc vào hai người bọn họ, năm cặp mắt long lên sòng sọc, phát ra thứ ánh sáng xanh ngắt đến rợn người.

“Chạy đi chứ, sao lại không chạy nữa thế?”

Gã đàn ông nhảy xuống khỏi xe máy, đi đến đứng giữa hai con chó dữ, chiếc đèn bão trên tay hắn ta không nương tay mà chiếu thẳng vào mặt hai người bọn họ.

Mộ Cẩm Vân mím chặt môi, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt.

Cô liếc nhìn Hứa Thanh Nga một chút, dựa sát vào người cô ấy, nói nhỏ vào tai: “Thanh Nga, cô chạy trước đi, tôi không chạy được nữa rồi!”

Cô đang đi giày cao gót, chưa chạy được vài bước đã bị đuổi kịp rồi, hơn nữa đường núi nơi này lởm chởm toàn đá nhọn, kể cả có cởi giày ra thì cũng khó mà chạy nổi.

Thân thủ của Hứa Thanh Nga tốt như vậy, nếu như không có cô vướng chân vướng tay thì có lẽ là sẽ có thể chạy thoát được.

Đám người này vừa nhìn qua đã biết là làm quen công việc này rồi, đám chó săn này được nuôi cũng chỉ là để đối phó với những kẻ to gan đào thoát như các cô mà thôi.

Nơi này gần với biên giới, chỉ cần đưa bọn họ qua được cửa khẩu, thì cho dù Tống Lâm có bản lĩnh lớn đến mức nào thì cũng không thể đuổi theo kịp để cứu cô ra.

Mộ Cẩm Vân cũng sợ lắm chứ, cô còn không biết sắp tới sẽ có chuyện đáng sợ gì đang chờ mình nữa. Nhưng sợ hãi thì cũng không thể làm được gì cả, cô không thể để sự sợ hãi của bản thân làm liên lụy đến Hứa Thanh Nga được.

Hứa Thanh Nga lại không hề đáp lời. Nhưng ngay khi gã đàn ông kia đi đến gần, cô ấy lại đột nhiên vung sợi dây thừng trong tay ra. Đầu dây thừng rũ tung mềm mại lại tựa như biến thành cây gậy sắt, đánh thẳng vào tay hắn ta.

Gã đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, sau đó thì phun ra một tràng thô tục. Ngay sau đó, hắn ta lại huýt sáo một cái, đàn chó dữ đang vây quanh hai người bọn họ lập tức nhe răng lao tới.

Cũng không biết là do đàn chó này chỉ được vẻ ngoài đáng sợ thực chất lại không có mấy tác dụng hay là do Hứa Thanh Nga thật sự vô cùng lợi hại, nhưng năm con chó không một con nào có thể tới gần được hai người bọn họ. Bọn nó sau khi bị Hứa Thanh Nga đánh mấy roi thì đều bắt đầu dè dặt lui về phía sau.

Đám đàn ông đuổi theo sau lập tức quát to vài tiếng, sau đó thì giơ gậy gộc lên đi lại gần.

“Cô đi trước đi!”

Hứa Thanh Nga đẩy Mộ Cẩm Vân một cái, sau đó thì lại quăng dây thừng ra quật vào người tên đàn ông cầm đầu ban nãy. Mộ Cẩm Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy Hứa Thanh Nga dùng dây thừng buộc chặt vào một cành cây nhặt được trên mặt đất gần đó rồi dùng sức vung đầu dây buộc cành cây về phía mấy gã đàn ông kia.

Mấy tên đàn ông cũng không thể nào tới gần được Hứa Thanh Nga. Đúng lúc này, từ xa xa lại truyền đến tiếng động cơ ô tô gầm gừ xé rách màn đêm. Mộ Cẩm Vân chợt khựng lại, còn Hứa Thanh Nga thì vẫn dồn sức triền đánh cùng mấy tên đàn ông kia.

Nhưng sợi dây thừng trên tay cô ấy suy cho cùng thì cũng không phải là roi da, tính linh hoạt cũng không đủ. Chẳng bao lâu, một đầu sợi dây đã bị nắm được, bả vai của Hứa Thanh Nga cũng bị người giữ chặt.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy căng thẳng vô cùng, cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía, kiếm chút cành cây hòn đá ở xung quanh rồi vội vàng chạy lại cứu Hứa Thanh Nga.

Cô hành động cũng không có quy chuẩn cách thức gì cả, vừa mới lên đã nhằm vào tên đàn ông bắt cóc cô mà đánh tới tấp.

Lúc này, luồng sáng cực đại từ đèn pha ô tô lại quét lại đây, Mộ Cẩm Vân theo bản năng nheo mắt lại tránh quáng đè. Gã đàn ông kia lập tức lợi dụng thời cơ đẩy cô ra, khiến cho cô mất đã ngã lăn trên mặt đất.

Đau đớn làm cho cô lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng lấy hết sức bình sinh đạp thẳng tên đàn ông trước mặt một cú điếng người.

Gã đàn ông bị gót giày nhọn chọc cho đau la oai oái, cô cũng không chậm trễ mà bò dậy khỏi mặt đất.

Tống Lâm nhanh chóng bước xuống khỏi ô tô, thế nhưng năm con chó săn kia lại lập tức vây quanh bước chân anh, nhe răng rình đợi.

Giữa ánh sáng chói mắt của đèn pha ô tô trắng xóa, người đàn ông cao lớn ấy lại có thể không chớp mắt nhìn thẳng về phía cô: “Mộ Cẩm Vân.”

Anh mở miệng gọi tên cô. Vào khoảnh khắc ấy, Mộ Cẩm Vân có thể cảm giác được trái tim luôn treo trên cuống họng của cô từ đầu tới giờ lại an tĩnh trở về vị trí vốn có.

“Cổ họng…”

Đột nhiên, đúng lúc này, một con chó săn lại lấy đà nhảy vọt về phía Tống Lâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.