Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 167



Chương 167: Tổng giám đốc Lâm, em có thể đi ngủ chưa?

Tổng giám đốc Lâm! Cẩn thận!”

Mộ Cẩm Vân sợ tới mức dường như trái tim ngừng nhịp đập, thế nhưng tình huống trong dự đoán lại không hề xảy ra, ngược lại thì con chó săn kia lại đột nhiên ngã gục ngay tại chỗ.

Mộ Cẩm Vân thấy anh không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thế nhưng gã đàn ông vừa mới bị cô đạp cho một cú ban nãy thì lại đột nhiên tóm được cô.

“Bỏ tôi ra!”

Lúc Mộ Cẩm Vân phát hiện ra để phản kháng thì đã không còn kịp nữa rồi, gã đàn ông đấy túm chặt lấy cô rồi bỏ chạy.

Mà lúc này, càng ngày càng có nhiều ô tô chạy rầm rập lại đây, Mộ Cẩm Vân theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cô còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì đang diễn ra thì đã thấy trên mặt đột nhiên nóng rực, mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào trong khoang mũi khiến cô lập tức muốn nôn mửa.

Gã đàn ông mới vừa ban nãy thôi còn đang nắm chặt cô bỏ chạy lúc này đã đột nhiên ôm lấy cánh tay kêu la ầm ĩ, Mộ Cẩm Vân vội vàng tận dụng thời cơ đẩy hắn ta ra mà chạy thoát.

Mà cũng vào lúc này, Tống Lâm cũng đã đi đến.

“Tổng giám đốc Lâm.”

Anh nhìn qua cô một chút, vươn tay kéo cô lại về phía mình, sau đó lại rút thanh mã tấu nhỏ đang cắm trên cánh tay của gã đàn ông kia ra.

Mộ Cẩm Vân lúc này mới biết được, thì ra vết thương của gã đàn ông kia là do Tống Lâm gây ra.

Anh cúi đầu nhìn về phía cô, bàn tay thò vào trong túi áo vest lục lọi một chút, sau đó rút ra một chiếc khăn tay lụa hình vuông màu tím ném thẳng lên mặt cô rồi nói: “Lau đi!”

Nói đoạn, anh đột nhiên lại xoay người bế phắt cô lên.

Lúc này, Hứa Thanh Nga cũng đã được người của Lý Minh Việt dẫn tới cứu, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua cô ấy một chút, phát hiện ra cô ấy đang đứng ở nơi đó nhìn mình mà cười.

Cô vội vàng thu lại ánh mắt, cầm lấy chiếc khăn tay mà Tống Lâm vừa đưa cho mình chậm rãi lau vết máu dính trên mặt.

Bởi vì sợ hãi nên một bàn tay của cô vẫn còn đang nắm chặt lấy vạt áo của Tống Lâm.

Phải tới tận khi đã bị đặt ở trong xe, bàn tay của Mộ Cẩm Vân vẫn còn lạnh như băng.

Cô quả thật là bị dọa cho sợ chết khiếp, mặt mũi cắt không còn giọt máu, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe thấy người của Tống Lâm đang trói mấy tên đàn ông kia lại.

“Vẫn còn sợ sao?”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt một chút, cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình đang nằm trong lòng bàn tay vững chãi của anh, chậm rãi gật đầu.

Mới cuối tháng mười, thời tiết Hà Nội cũng không tính là quá lạnh, hơn nữa cô mới vừa chạy nước rút một hồi, theo lý mà nói thì tay của cô không nên lạnh như vậy. Thế nhưng cô lại sợ chết đi được.

Cô thật sự là không thể tưởng tượng được nếu như không có Tống Lâm xuất hiện lúc đó, nếu như cô và Hứa Thanh Nga bị bọn chúng bán ra nước ngoài, thì cô sẽ phải làm sao bây giờ?

Cảm xúc đã bị dồn nén cả một ngày trời vào lúc này, khi gặp được người đàn ông mình luôn mong ngóng thì cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa mà vỡ òa: “Tống Lâm, em sợ quá.”

Cô thật sự là quá sợ hãi, so với lúc trước khi anh còn chưa tới cứu cô thì đều sợ hãi hơn rất nhiều.

Cô đã lớn thế này rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp phải chuyện bị người lừa bán.

“Sợ cái gì chứ?”

Người đàn ông ấy cũng không hề đẩy cô ra, mà nhẹ nhàng vươn tay vén gọn mấy lọn tóc mai rơi tán loạn bên mang tai cô lên, cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi một câu.

Mộ Cẩm Vân vẫn không nói lời nào, cô chỉ vừa khóc thút thít vừa run lên từng đợt.

Đám người của Lý Minh Việt đã rời đi trước rồi, cả khu vực hoang vu đầy cỏ dại cuối cùng chỉ còn lại chiếc xe này của bọn họ mà thôi.

Người đàn ông thường ngày thường luôn không có nhiều sự kiên nhẫn ấy vào lúc này lại không hề có một câu giục giã nào, chỉ lặng lẽ ngồi đợi cô bình ổn lại cảm xúc.

Khóc một mạch tới cuối, lại là chính bản thân Mộ Cẩm Vân tự thấy ngượng ngùng.

Cô buông lỏng tay ra, chui ra khỏi lòng ngực ấm áp dày rộng của anh. Ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một chút, thấy sắc mặt của anh cũng không có gì dị thường, bây giờ cô mới rút khăn giấy ra tự lau nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của mình.

Tống Lâm nhìn cô một lúc lâu rồi mới từ từ khởi động xe rời đi.

Bởi vì đã đi sang tỉnh khác rồi, lúc này mà còn ngược đường quay về Hà Nội ngay trong đêm thì có chút không được khoa học cho lắm, cuối cùng thì đoàn người quyết định thuê phòng ở khách sạn gần đó để nghỉ qua đêm.

Đám buôn người bị người của Lý Minh Việt giao nộp cho cục cảnh sát, trùng hợp là bọn chúng lại là phạm nhân đang bị truy nã. Lần này lại đi vào cục cảnh sát thì xem ra là khó có khả năng lại có thể thoát ra dễ dàng như vậy được.

Mộ Cẩm Vân tắm rửa xong đi ra mới phát hiện ra gót chân của mình đã trày trụa hết cả rồi, đầu gối cũng có chút sưng đỏ, mà hai cổ tay bị dây thường buộc chặt cả một ngày thì càng không cần phải nói, thê thảm không chịu nổi.

Chuyện xảy ra hôm nay khiến cho cô chỉ cần nghĩ tới thôi cũng sợ đến lạnh run, cô làm sao có thể nghĩ tới bản thân mình chỉ vừa mới xuống lầu mua cơm trưa thôi mà đã bị người ta bắt luôn đi rồi.

Lúc này đã là hơn một giờ sáng, tính từ khi cô bị bắt đi đến giờ thì đã qua mười hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng cô ngay cả một giọt nước cũng chưa được uống.

Vào lúc cánh cửa bị đẩy ra, Mộ Cẩm Vân theo bản năng lại rụt lui về phía sau một bước, tới khi nhìn rõ được người tới là Tống Lâm thì cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trên tay anh đang cầm theo không ít đồ ăn, tầm mắt vừa rơi xuống khuôn mặt cô thì đôi lông mày anh tuấn lại đã nhẹ nhàng nhếch lên: “Đây là đồ ăn và đồ uống.”

Nói đoạn, anh lại nâng tay lên tự cởi cúc áo sơ mi của mình ra.

Tống Lâm chưa nói thì Mộ Cẩm Vân còn chưa cảm thấy mình đói đâuu, nhưng anh vừa nói như vậy, thì cô lại cảm thấy dạ dày mình trống rỗng giống như đã mấy ngày rồi chưa được bỏ thứ gì vào miệng vậy.

Cô chậm rãi nhấc chân đi tới gần, lại đã quên béng mất vết thương trên đầu gối, không cẩn thận bước trẹo một chút, cả người thiếu chút nữa thì té lăn trên mặt đất.

Đuôi lông mày Tống Lâm hơi giật giật: “Bị thương à?”

Mộ Cẩm Vân khẽ lắc đầu, khập khiến đi đến chiếc sô pha ở bên kia rồi ngồi xuống: “Không có, chỉ là trầy da một chút thôi.”

Trên người cô vẫn còn mặc áo choàng tắm, cổ tay theo đó mà không hề phòng bị lộ ra khỏi cổ tay áo rộng thùng thình, dấu vết đỏ sậm do bị dây thừng siết chặt cũng hiện lên vô cùng rõ ràng trên đôi cổ tay trắng nõn mảnh khảnh ấy.

Tầm nhìn của người đàn ông vốn dĩ luôn lạnh lùng kia lại dừng lại ở vệt đỏ thoáng qua ấy, đôi con ngươi đen sâu thẳm có chút giật mình lay động.

“Đưa tay ra đây.”

Mộ Cẩm Vân vẫn có chút ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, mơ mơ hồ hồ mà đưa tay về phía anh.

Tống Lâm khẽ ấn lên vết hằn đỏ trên cổ tay cô một chút, Mộ Cẩm Vân lập tức bị đau, không nhịn được mà rụt ngay tay lại: “Đau quá, tổng giám đốc Lâm…”

“Không phải là em nói mình không bị thương sao?”

Cô hơi xụ mặt mếu máo: “Cái này cũng tính là bị thương sao?”

Vết hằn này hơi sưng một chút, qua một thời gian thì sẽ tan mà thôi, nhưng vấn đề lại nằm ở cơ địa của cô, người ta chỉ cần ba bốn ngày là có thể tan gần hết, nhưng cô thì phải bảy tám ngày mới khá hơn được.

Tống Lâm thản nhiên nhìn cô một chút, cả người lười biếng dựa vào lưng dựa sô pha ở phía sau: “Còn chân thì sao?”

Mộ Cẩm Vân cũng không dám tiếp tục nói mình không bị thương nữa, ngoan ngoãn gác chân lên chiếc ghế sô pha bên cạnh, kéo vạt áo choàng tắm lên trên cao một chút.

Dưới ánh đèn sáng rọi, vết sưng đỏ trên đầu gối kia nhìn qua có chút đáng sợ.

“Ăn chút gì đi.”

Tống Lâm bất giác thu hồi lại tầm mắt, vươn tay cầm lấy một lọ nước khoáng, có chút luống cuống mà vặn mở nắp chai, tu ừng ực mấy ngụm.

Mộ Cẩm Vân khẽ gật đầu, mở túi đồ ăn, lấy hộp cháo ở trong đó ra.

Đã muộn thế này rồi, cũng không biết Tống Lâm tìm được mấy món này ở đâu ra.

Song năng lực của tổng giám đốc Lâm thì vẫn luôn cao siêu như vậy mà, chỉ là một hộp cháo nóng hổi mà thôi, làm sao mà có thể gây khó dễ cho tổng giám đốc Lâm được chứ.

Mộ Cẩm Vân cũng quả thật là đói mờ cả mắt rồi, cô ăn có chút gấp gáp, miệng đều bị nóng đến đỏ bừng nhưng cô lại hoàn toàn giống như không có tri giác, không hề phát hiện ra.

Đợi tới khi cô ăn cũng lưng lửng dạ rồi thì mới phát hiện ra là mình bị bỏng.

Tống Lâm cũng đã ăn xong từ lâu rồi, chậm rãi đứng dậy đi vào phòng tắm, muốn rửa sạch một thân bụi đường và mệt mỏi. Khi anh đi ra khỏi phòng tắm thì trên thân hình cao lớn cũng khoác một chiếc áo choàng tắm giống hệt của Mộ Cẩm Vân.

Anh nhìn thoáng qua mặt bàn đang bày một đống thứ kia, nhận ra chỗ đồ ăn mình mang về trên cơ bản đều đã bị người nào đó ăn sạch cả rồi.

Chịu đói, chịu rét, chịu vất vả, chịu sợ hãi cả một ngày trời, sau khi lấp đầy cái dạ dày trống rỗng, Mộ Cẩm Vân lại ngay lập tức cảm thấy mệt mỏi rã rời, cơn buồn ngủ dần kéo về che lấp đại não.

Cô ngẩng đầu lên nhìn liếc qua Tống Lâm một chút rồi hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, em có thể đi ngủ chưa?”

“Vết thương trên tay em cứ để mặc như vậy à?”

Nghe thấy anh nói như vậy, Mộ Cẩm Vân lại cúi xuống nhìn lướt qua hai cổ tay của mình, nhún vai nói một cách thản nhiên: “Không cần phải quan tâm nó làm gì, vài ngày nữa là nó sẽ tự tan thôi.”

Anh cũng không đáp lời, sải bước ngồi xuống ghế sô pha, cứng giọng ra lệnh: “Đưa đây!”

Ban đầu Mộ Cẩm Vân còn chưa hiểu được anh nói vậy là có ý gì, tới khi phản ứng lại được thì ngay lập tức vội vã vươn hai tay về phía anh.

Tống Lâm nghiêng người cầm một cái túi nilon ở bên kia lại đây, lôi từ trong đó ra một lọ dầu xoa bóp tan máu bầm, mở nắp rồi lập tức đổ dầu xoa bóp lên cổ tay cô.

Đám người kia khi trói người quả thật là cũng không thèm quan tâm đến cảm nhận của người bị trói một chút xíu nào, sức lực có thể khỏe đến đâu thì cũng cố nghiến răng nghiến lợi siết chặt đến đấy, cứ như là càng buộc chặt thì sẽ càng khó cởi ra vậy.

Hậu quả là chỉ có Mộ Cẩm Vân chịu khổ, da thịt cô mỏng manh mềm mại, lại bị trói chặt như vậy, mấy vết thương trầy trụa trên cổ tay kia, tương phản với làn da trắng nõn mịn màng càng trở nên nổi bật, nhìn qua có vẻ đặc biệt đáng sợ.

Tống Lâm lại cũng không hiểu phải nâng niu dịu dàng là gì, dùng lực không hề nhỏ một chút nào. Ban đầu Mộ Cẩm Vân còn cố cắn răng chịu đựng, nhưng càng về sau cô lại càng không thể nhịn được nữa: “Tổng giám đốc Lâm, đau quá…”

Nói rồi cô lại ngước đôi mắt to tròn ngập nước đáng thương lên nhìn về phía Tống Lâm.

Anh liếc nhìn cô một chút, giọng nói mang theo ý cười nhạo: “Tôi còn tưởng em sẽ không biết đau là gì chứ, thư ký Vân?”

Câu nói này của anh rõ ràng là còn chứa cả vài phần châm chọc nữa, Mộ Cẩm Vân cũng biết là anh đang muốn nói ban nãy cô đã nói dối.

Cô mím chặt môi, không dám hé răng thêm nửa lời.

Có điều, tổng giám đốc Lâm ngược lại cũng dùng lực nhỏ hơn rất nhiều, Mộ Cẩm Vân cũng không còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa.

Vết sưng bầm trên đầu gối nhìn qua thì lại càng thấy ghê người. Đây là vết thương lúc cô đang chạy trốn, bị gã đàn ông kia đẩy ngã, đầu gối đập xuống đất gây ra đây mà. Trước đó khi bị bọn người kia nhét lên xe thì cũng không biết có bị va đập vào đâu không nữa.

Bàn tay của Tống Lâm vừa rời khỏi cổ tay, cô đã lại không nhịn được mà hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Lâm…”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, muốn nói là đừng bôi dầu nữa, nhưng lại có chút sợ hãi không dám mở lời.

Người đàn ông ấy nhướn mày nhìn cô một chút rồi nhấn thẳng tay xuống cái đầu gối đang sưng vù như cái bánh dày kia. Mộ Cẩm Vân tức thì không thể chịu đựng được mà kêu toáng lên: “Aaaaa…”

Cảm giác đau đớn từ đầu gối xộc thẳng lên não bộ khiến cho cơn buồn ngủ của cô lập tức bay biến không còn tung tích.

Chỉ có vài phút ngắn ngủi mà Mộ Cẩm Vân lại cảm thấy dày vò thật sự, chờ mãi cũng tới lúc Tống Lâm thu tay lại, cô ngồi im trên ghế sô pha cũng không dám mon men đứng dậy đi lại, chỉ sợ bản thân không cẩn thận lại ngã chổng vó lên trời mất.

Tống Lâm lại liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay.

Mộ Cẩm Vân cũng quả thật là đã mệt chết đi được rồi, ngã ngồi trên sô pha chẳng mấy chốc đã đi hẹn hò với Chu Công rồi.

Lúc Tống Lâm đi ra thì đã thấy người nào đó đang nằm vẹo trên ghế sô pha ngủ ngon lành.

Đôi con ngươi đen sâu thẳm khẽ giật giật co rút, một lúc lâu sau, anh mới đi tới ôm người ta đứng lên.

Hừ, cái cô thư ký này, đúng là không phải phiền phức một cách bình thường đâu.

Thời điểm Mộ Cẩm Vân bị anh ôm lấy thì hơi giật mình một chút, bàn tay cũng vô thức nắm lấy vạt áo của Tống Lâm.

Một đêm này, Mộ Cẩm Vân ngủ cũng không được tốt lắm, mới hơn năm giờ sáng mà cô đã bừng tỉnh rồi.

Cô ngồi bật dậy khỏi giường, vừa mới mở mắt ra thì đèn trong phòng cũng đã tức thì được bật sáng lên.

Tống Lâm ở bên cạnh đang cúi đầu nhìn cô, anh nhẹ nhàng hỏi: “Gặp ác mộng à?”

Nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, Mộ Cẩm Vân cũng có chút sửng sốt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía anh. Phải sau một lúc lâu thì cô mới gật gật đầu, giọng nói thoát ra khỏi bờ môi có chút khàn khàn, mất tiếng: “Ừm, mơ thấy ác mộng.”

Cơn ác mộng ấy vô cùng chân thật, đến tận lúc này bản thân cô vẫn hoang mang không biết có thật là mình đã được cứu rồi không.

Cô nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt của Tống lâm, không thể nhịn được mà cất lời: “Tổng giám đốc Lâm, em có thể ôm anh một chút không?”

Cô biết Tống Lâm có thể tới đây để cứu cô đã là sự quan tâm hết mức rồi, cô đáng lẽ không nên xa cầu nhiều đến như vậy.

Thế nhưng hiện giờ cô đang thật sự sợ hãi, bên người cũng chỉ có một mình Tống Lâm là người có thể nói cho cô biết mọi chuyện đều đã qua rồi, lúc này cô đã bình an vô sự rồi.

“Ừ.”

Anh lên tiếng đáp lời, nhưng Mộ Cẩm Vân lại không hề nhúc nhích.

Một giây ngay sau đó, anh lại vươn tay ra kéo cô vào sâu trong lòng ngực.

Hơi thở của người đàn ông này vô cùng quen thuộc, Mộ Cẩm Vân cũng có chút lấy lại tinh thần. Thế nhưng cô vẫn lưu luyến không muốn buông tay, cánh tay mang theo cả sự quyến luyến bịn rịn mà siết chặt lấy anh: “Tổng giám đốc Lâm, có phải là em đã an toàn rồi không?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, dưới đáy mắt trong suốt mơ màng vẫn còn đựng đầy sự sợ hãi, hoang mang.

Đôi con ngươi trầm lắng sâu thẳm ấy khẽ lay động trong chốc lát, rồi sau đó, bờ môi mỏng lạnh lẽo lại lập tức rơi trên bờ môi run rẩy tái nhợt vì cơn ác mộng của cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.