Chương 169: Đáng sợ thì em cũng không thể chạy trốn được đâu
Tống Lâm hôm nay không có mang theo tài xế mà tự mình lái xe. Sau khi Mộ Cẩm Vân thắt dây an toàn, xe bắt đầu lăn bánh chạy ra khỏi biệt thự. Phản ứng đầu tiên của cô là hình như Tống Lâm sắp đến trường đua, cô không nhịn được mở miệng hỏi:
“Tổng giám đốc Lâm, em vừa ăn xong.”
Nếu như thật sự lúc này đi đua xe, ước chừng một lúc nữa cô sẽ nôn ra hết những thứ vừa ăn mất.
“Có liên quan sao?”
“…”
Anh đã nói như vậy rồi, Mộ Cẩm Vân còn có thể nói thêm được gì nữa.
Cô vốn cho rằng tối nay Tống Lâm tâm trạng không tốt nên muốn đi đua xe, nhưng khi xe dần chạy vào một khu nhà máy, cô mới nhận ra mình đã nhầm. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một cái công-ten-nơ, Tống Lâm xuống xe đầu tiên, thấy cô vẫn còn ngồi trên xe, anh gõ cửa nói: “Xuống xe.”
Lúc này, Mộ Cẩm Vân mới vội vội vàng vàng nhanh chóng xuống xe, đi theo anh tiến vào bên trong công-ten-nơ. Vừa bước vào, Mộ Cẩm Vân đã nhìn thấy Lý Siêu. Hắn ta bị trói chặt ở trên ghế, trên đỉnh đầu còn treo một bóng đèn huỳnh quang đang lắc lắc tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhợt lạnh lẽo. Toàn thân hắn ta vô cùng chật vật, thê thảm, khác xa với dáng vẻ ngạo nghễ cô đã từng gặp ngày hôm đó… Mộ Cẩm Vân vô thức nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Tổng giám đốc Lâm?”
“Mọi chuyện đều là do hắn ta làm, em muốn xử trí thế nào thì cứ việc.”
Nghe lời của anh, phỏng đoán của Mộ Cẩm Vân giống như đã được xác nhận. Nhưng Mộ Cẩm Vân căn bản không biết phải làm sao bây giờ, cô quay đầu nhìn về phía Tống Lâm, đôi mắt tội nghiệp còn mang theo ý cầu cứu:
”Em….không biết phải làm sao…”
Điều cô nói là sự thật. Dù Lý Siêu đã từng bắt cóc cô, còn muốn bán cô sang biên giới, nhưng cô là phụ nữ chân yếu tay mềm, cô cũng không thể dùng chiêu gậy ông đập lưng ông để trả thù hắn ta được, không phải sao? Đây căn bản không phải là hai khái niệm giống nhau.
Tống Lâm quay đầu nhìn lướt qua cô một chút rồi đưa tay ra. Ngay sau đó, người phía sau lập tức đưa cho anh một con dao: “Tổng giám đốc Lâm.”
Anh vươn tay nhận lấy, sau đó đưa cho cô: “Đi lên rạch hai nhát chứ nhỉ?”
Nghe được lời anh nói, sắc mặt của Mộ Cẩm Vân chợt tái nhợt: “Em không làm được, em không muốn…”
Vừa nói, cô vừa lùi lại. Tống Lâm ném cho cô một ánh nhìn ghét bỏ: “Đồ thỏ đế.”
Vừa nói anh vừa vung tay lên, con dao sắc lẻm cứ thế mà bay về phía Lý Siêu.
“A……”
Lý Siêu phỏng chừng cũng không ngờ tới Tống Lâm lại có hành động đột ngột như vậy, hắn ta cũng bị dọa tới mức sợ hãi kêu lên một tiếng. Mộ Cẩm Vân nhắm mắt lại không phát ra tiếng nào, lòng bàn tay đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
“Em sợ cái gì?”
Bên cạnh truyền đến âm thanh quen thuộc của người đàn ông, Tống Lâm giơ tay lên, trực tiếp nâng mặt, bắt cô mở mắt: “Em mở mắt ra nhìn.”
“Em không muốn!”
“Mở mắt ra!”
Khi anh nói lại lần nữa, rõ ràng giọng điệu đã lạnh lùng hơn một chút. Mộ Cẩm Vân sững người, toàn thân phát run.
Trước đây cô vẫn nghĩ Tống Lâm rất đáng sợ, nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô ý thức được, anh thực sự là một con ác quỷ. Lúc này, con quỷ ấy đang ép buộc cô phải mở mắt ra nhìn cảnh tượng ngay trước mắt, cô cũng không còn cách nào khác.
Vốn tưởng rằng mở mắt ra sẽ thấy một khung cảnh đẫm máu, nhưng thật ra lại chẳng có gì cả. Con dao vừa rồi bị Tống Lâm ném đi ghim thẳng vai trái cái áo của Lý Siêu, cũng không hề làm hắn ta bị thương dù chỉ là một vết xước. Cô sợ đến ngẩn người, bàn tay lạnh ngắt đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy.
Mộ Cẩm Vân hồi phục lại tinh thần, nhìn anh một cách khó hiểu: “Tổng giám đốc Lâm…”
Tống Lâm chế nhạo: “Sợ hãi?”
Khuôn mặt cô hơi cứng đờ, mím môi không nói tiếng nào. Tống Lâm dẫn cô ra ngoài, Mộ Cẩm Vân trở lại xe. Không khí trong xe trở nên vô cùng tĩnh lặng, cả hai đều không mở miệng nói với nhau câu nào. Mộ Cẩm Vân cảm nhận được Tống Lâm đang tức giận, chỉ là cô không biết anh đang tức giận điều gì.
Xe chạy nhanh trở về biệt thự, anh bước xuống xe, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
Mộ Cẩm Vân đi lên lầu, phát hiện ra Tống Lâm không có ở trong phòng.
Cô cầm bộ đồ ngủ rồi đi tắm, sau đó cầm điện thoại di động vốn muốn xem chuyện lùm xùm của Mộ Tinh Anh trong hai ngày vừa qua, nhưng khi mở trang web ra, cô lại ngẩn người, ngón tay cứng đờ không nhúc nhích.
Bên ngoài khung cửa, gió đang thổi mạnh từng hồi len qua tán cây tạo nên từng âm thanh xào xạc.
Cô ngồi trên giường cầm điện thoại di động thẫn thờ hồi lâu, cho đến khi tin nhắn của ngân hàng nhắc nhở trừ tiền gửi đến, cô mới định thần lại, liếc nhìn di động, phát hiện ra đã hơn mười hai giờ rồi. Thu lại đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cô bật điện thoại ở chế độ không làm phiền rồi đặt sang một bên, giơ tay tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Khi cả thân hình cao lớn của Tống Lâm nằm đè xuống, cô vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, người đàn ông đột nhiên tiến tới áp lên người cô, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, giơ tay định đánh người kia. Tống Lâm vội bắt lấy tay cô, cúi đầu nhìn xuống: “Mộ Cẩm Vân, em nghĩ tôi rất đáng sợ có đúng không?”
Trạng thái của Tống Lâm đêm nay khiến cô có chút sợ hãi, cô chưa bao giờ thấy anh như thế này. Mộ Cẩm Vân không dám nói, nhưng cô không nói lời nào không có nghĩa là Tống Lâm cũng không nói. Anh đột nhiên cười lạnh:
“Dù có đáng sợ thì em cũng không trốn thoát được đâu.”
Anh nói xong, đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô. Mùi hăng nồng của nicotin xộc thẳng vào khoang mũi, Mộ Cẩm Vân thật sự vô cùng chán ghét cái mùi thuốc là cay nồng như vậy.
Lần đầu tiên cô dùng sức giãy dụa kịch liệt tới như vậy. Cho đến cuối cùng, khi cô đem đèn trong phòng bật lên, vừa ngẩng đầu lên đã lập tức đối diện với một đôi mắt đen láy, sáng quắc như loài động vật săn mồi.
Cô không khỏi run lên, mím môi lùi lại. Nhưng cô hiện tại đã tới đầu giường, có muốn lui cũng không thể lui được nữa, vì sau lưng là thành giường rồi.
Cả hai đều không lên tiếng nói chuyện, thế cục cứ như vậy giằng co.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Lâm mới xoay người bước xuống giường.
Mộ Cẩm Vân sững sờ trong chốc lát, khi phản ứng được thì tay cô đã nắm lấy vạt áo của người kia.
Đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, nhưng lần này, cô thật sự không cố ý muốn nắm lấy áo anh.
Cho nên khi anh quay đầu, cô cũng vô thức theo bản năng rụt tay lại.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu, cô không dám nhìn anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm đó thật đáng sợ.
“Em xin lỗi, tổng giám đốc Lâm.”
Cô xin lỗi, cũng không biết là vì hành động níu kéo anh, hay là vì chuyện vừa rồi.
“Xin lỗi ư?”
Anh khẽ hừ một tiếng, bất ngờ nhìn cô, thần sắc không rõ ràng nói một câu: “Mộ Cẩm Vân, em thật sự là quá lợi hại rồi đấy.”
Sau khi buông một câu khiến cô cho cô như rơi vào trong sương mù mờ ảo, anh cứ như thế mà bỏ đi.
Cô lại chọc giận Tống Lâm rồi, nhưng Mộ Cẩm Vân không biết mình đã làm sai cái gì. Tiếng đóng cửa vang lên vô cùng lớn, cô ngồi trên giường mà cả người run lên. Thời gian cứ thế trôi qua, cũng không biết phải trôi qua bao lâu nữa thì Mộ Cẩm Vân mới lại nằm xuống giường.
Ngày hôm sau cô thức dậy từ rất sớm. Vừa mở mắt đã nhớ ra hôm nay là thứ bảy. Cô không ngủ được nữa nên chỉ có thể rời giường đứng dậy tắm rửa thay quần áo.
Quản gia thấy cô đi xuống lầu ngay lập tức cho người mang bữa sáng lên. Sau khi Mộ Cẩm Vân ăn sáng xong, cô mở máy tính lên, bắt đầu đọc tài liệu trong hộp thư.
Còn hai ngày nữa, tháng mười sắp trôi qua rồi. Hai ngày nay cô không đến công ty nhưng không có nghĩa là cô không có việc gì làm. Khi Tống Lâm đẩy cửa bước vào, cô đang xem bản báo cáo do phòng tài vụ gửi tới, kiểm tra hoạch toán chi tiêu một chút. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô vô thức ngẩng đầu nhìn sang, thấy là Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân sửng sốt, có chút luống cuống đứng lên: “Tổng giám đốc Lâm, em đang xem…”
Anh liếc nhìn cô, không nói chuyện, lại quay người đi ra ngoài. Mộ Cẩm Vân sững người hồi lâu, cho đến khi điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên bần bật, cô mới giật mình hoàn hồn. Lấy ra xem thì thấy tin nhắn của Lý Minh Việt gửi tới, đại khái nhắc cô rằng tối nay Tống Lâm có bữa tiệc cần phải đi. Mộ Cẩm Vân đáp lại bằng một từ “Được!”, nhưng ngồi lâu trước màn hình máy tính, cô cũng có chút mệt mỏi.
Tống Lâm nói giận là giận, cô hoàn toàn không biết bản thân mình lại chọc giận anh cái gì rồi. Sau khi thôi không suy nghĩ nữa, cô lại tiếp tục xem báo cáo trong máy tính.
Khi Mộ Cẩm Vân bận rộn, cô thường sẽ quên mất thời gian, khi quản gia đến gõ cửa, cô mới nhận ra rằng đã mười hai giờ ba mươi rồi. Cô sợ phải để Tống Lâm chờ đợi, sau khi lưu dữ liệu thì lập tức nhanh chóng đi xuống lầu. Nhưng sau khi đi xuống cầu thang, Mộ Cẩm Vân lại phát hiện Tống Lâm đã không có ở đó rồi.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn quản gia: “Quản gia, tổng giám đốc Lâm đâu?”
“Tổng giám đốc Lâm đã ra ngoài rồi.”
Mộ Cẩm Vân mím môi gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”
Ăn trưa xong, Mộ Cẩm Vân không có về phòng chợp mắt mà đi thẳng vào phòng làm việc tiếp tục sắp xếp số liệu chưa hoàn thành xong. Sau khi cô sắp xếp xong thì đã hơn bốn giờ chiều. Lúc này cô mới nhớ đến tin nhắn lúc sáng của Lý Minh Việt. Sau khi tắt máy, cô vội vàng đi ra ngoài tìm Tống Lâm. Nhưng anh không có ở trong biệt thự, bữa tối bắt đầu lúc khoảng bảy giờ rưỡi, còn khoảng hai tiếng nữa, Mộ Cẩm Vân do dự một lúc rồi bấm số gọi cho Tống Lâm.
Sau một lúc, cuộc gọi được người ở đầu bên kia nhận, Mộ Cẩm Vân hít một hơi, nói: “Tổng giám đốc Lâm.”
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của anh vẫn thản nhiên như ngày thường, Mộ Cẩm Vân không thể nghe ra được liệu anh có còn tức giận hay không nữa. Nhưng trong bữa cơm tối nay, với tư cách là thư ký, cô không thể không nhắc nhở: “Tối nay lúc bảy giờ ba mươi, anh ăn cơm…”
“Được.”
Anh trả lời, sau đó cúp máy.
Mộ Cẩm Vân nhìn điện thoại trong tay, không biết bản thân có phải đi hay không.
Cô không khỏi lấy tay xoắn tóc, hối hận vì tối hôm qua đã đẩy anh ra.
Đau khổ than một tiếng, cô nhìn giờ trên điện thoại, không nhịn được muốn gọi cho Tống Lâm lần nữa.
Ngay khi cô định bấm nút quay số, dưới lầu vang lên tiếng động cơ ô tô.
Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, dựa vào cửa sổ bên cạnh, cảm thấy mình sắp ngã quỵ đến nơi.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Lâm nhấc chân bước vào.
Anh ăn mặc hơi xuề xòa, bên dưới là quần tây ống suông, thân trên mặc áo sơ mi dài buông thõng, không thắt cà vạt, hai chiếc cúc trên cùng ở đường viền cổ áo cũng được nới lỏng.
“Thay quần áo.”
Khi anh đi qua cô, Mộ Cẩm Vân có thể ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trên người anh.
Mộ Cẩm Vân không khỏi sững sờ một chút, phản ứng lại đây, cô nhanh chóng đi tới bên tủ tìm một chiếc váy dài tay màu trắng, có chút kiểu cách nhưng không quá trang trọng.
Trong lúc Tống Lâm đang thay quần áo, cô vội vàng ngồi xuống bàn trang điểm nhẹ.
Sau khi anh đi ra, cô nhanh chóng vén tóc lên, rồi vào trong thay quần áo.
Khi đi ra ngoài, cô đã thay một bộ áo sơ mi và quần jean, trông cô có vẻ trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát hơn.
Tống Lâm liếc nhìn cô một cái, không nói nhiều lời, sải bước xuống cầu thang.
Mộ Cẩm Vân đi theo anh xuống lầu, trong tay cầm túi xách. Khi đến cửa ra vào, cô mang giày cao gót ra, đi vào.”