Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 171



Chương 171: Làm thế nào để anh hết giận đây?

Tửu lượng của cô vốn không được tốt, bình thường đều không dám uống nhiều, chỉ qua loa mấy ly rồi dừng.

Mộ Cẩm Vân uống một ly rượu đỏ, hơi sợ mình sẽ làm loạn lên nên đi ngủ trước.

Cô bỏ ly rượu đỏ xuống, nhìn về phía Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, em lên nghỉ ngơi trước.”

“Say rồi sao?”

Tống Lâm lắc nhẹ ly rượu đỏ, nghiêng đầu nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không phải.”

Bây giờ thì vẫn chưa, nhưng nếu tiếp tục thì khá khó nói.

Cô quay người cất bước lên lầu, gió bên ngoài hơi lớn, buổi tối tháng mười ở đây đã bắt đầu lạnh rồi.

Mộ Cẩm Vân đánh răng. Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, thấy mặt mình hơi đỏ.

Cô vội vàng tạt nước lạnh lên mặt rồi bước ra, leo lên giường, kéo chăn trùm kín toàn thân.

Tửu lượng của cô thật sự quá kém, cũng mới qua khoảng mười phút mà Mộ Cẩm Vân đã bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng lên.

Cô nhắm mắt buộc mình phải ngủ, nhưng kiểu gì cũng không ngủ được.

Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Tống Lâm tiến đến nhìn cô một lúc rồi bước vào phòng tắm.

Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua phía phòng tắm, vội vàng bắt đầu đếm cừu.

Cô cũng không hiểu vì sao, người khác uống say đều buồn ngủ, nhưng sau khi cô uống rượu say lại cảm thấy rất hưng phấn.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi hối hận khi xuống lầu uống rượu đỏ. Đúng là khi không sinh sự mà, làm gì không làm lại xuống lầu uống rượu. Giờ thì hay rồi, ngủ cũng không ngủ được, cứ thế này không biết có say khướt hay không.

Cô nhéo mặt mình một cái, vừa hay cửa phòng tắm mở ra.

Ánh mắt Tống Lâm rơi vào người cô, hơi nhướng mày, cất bước đến cạnh giường rồi ngồi xuống.

Cả cái giường lớn êm thế này, Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận rõ ràng phía bên kia giường hơi lõm xuống.

Cô vô ý túm chặt một góc chăn. Tống Lâm bên cạnh vẫn chưa ngủ, anh cầm điện thoại, không biết đang xem gì trên đó.

Mộ Cẩm Vân không ngủ được, cô mở to mắt trong chăn, sau đó thật sự không nhịn nổi nữa, lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm.”

Cô nói rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nghe tiếng cô, người đàn ông ấy cúi đầu xuống, đôi con ngươi đen kịt nhìn xuống mặt cô: “Khó chịu sao?”

Cô lắc đầu, chống giường ngồi dậy rồi áp sát về phía Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, anh giận em phải không?”

Sau khi nói hết câu, Mộ Cẩm Vân đã hối hận ngay, cô hận không thể tát mình hai bạt tai.

Tống Lâm nghe cô nói vậy thì hơi nhướng mày, ánh mắt dời đến đôi gò má đỏ bừng của cô: “Phải thì sao, mà không phải thì thế nào?”

Mộ Cẩm Vân hừ hừ rồi lại nhúc nhích, sát lại gần anh hơn nữa: “Nếu đúng thì em sẽ dỗ dỗ anh.”

Cô cũng không biết tại sao mình lại nói vậy, nhưng Mộ Cẩm Vân cảm thấy bản thân không khống chế nổi miệng mình.

Tống Lâm xùy một tiếng, cười trêu chọc nhìn cô: “Dỗ thế nào đây?”

Mộ Cẩm Vân ngẩn người, cảm thấy mặt mình ngày càng nóng. Cô cũng chẳng biết mình có say hay không nữa, mình nghĩ gì làm đó một cách rõ ràng, lời Tống Lâm nói với cô cũng nghe rõ, mà để lý giải thì lại hơi mất thời gian.

Nhưng sự kiên nhẫn của người đàn ông này rất tốt, sau khi nói xong thì ngồi yên nhìn cô, chờ đợi hành động tiếp theo.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh khoảng hai giây rồi vươn tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên mặt anh một cái: “Như vậy được không?”

“Không được.”

Anh bình thản nói, rất thản nhiên.

Mộ Cẩm Vân mấp máy môi, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng ấy, tim đập thình thịch rất nhanh. Hơi men rượu làm cô mất đi vài phần lý trí so với bình thường.

Cô cúi đầu hôn vào môi anh. Sau khi hôn xong, cô lùi lại nhìn anh, hỏi lại: “Như thế này thì sao?”

Tống Lâm không nói năng gì, chỉ có đôi con ngươi đen kịt đang nhìn cô dần trở nên thâm trầm hơn.

Mộ Cẩm Vân nhíu mày, hơi trượt chân nghiêng người một chút, vội giữ chặt Tống Lâm, cô quả thật là chỉ bị trượt chân mà thôi.

Cuối cùng, Mộ Cẩm Vân không chịu nổi nữa, dứt khoát giơ chân gác lên người anh.

Hai tay cô ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, phải làm thế nào anh mới hết giận đây?”

Anh vẫn không nói tiếng nào, Mộ Cẩm Vân nhớ lại chuyện tối hôm qua: “Thành thật xin lỗi anh, em không cố ý đâu.”

Sau khi nhớ lại cô mới nhận ra anh cùng lắm là chỉ nói cho cô biết là Lý Siêu đã bị bắt, kẻ gây ra tổn thương cho cô sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng đêm qua cô lại cho là anh muốn bí mật ra tay với Lý Siêu. Trước nay Mộ Cẩm Vân chưa từng thấy ai giết người trắng trợn đến vậy.

Lúc trước cô từng nghe qua việc Tống Lâm tự tay vứt cháu trai mình xuống biển làm mồi cho cá mập. Nhưng đây đều chỉ là lời đồn vô căn cứ thôi, ai biết là thật hay giả chứ.

Hơn nữa cô đã đi theo anh hơn bảy tháng, trừ việc tính tình anh có chút hay giận hờn thất thường với cô, thì hình như cũng chẳng có điểm nào không tốt cả.

Nếu nói về mặt công việc, anh là một ông chủ tốt. Còn nếu bàn về chuyện tư thì anh cũng được xem là một người tình tốt.

Mộ Cẩm Vân càng nghĩ càng cảm thấy mình quá trớn. Thấy anh không nói lời nào, cô bắt đầu nóng vội: “Tổng giám đốc Lâm, em thật sự biết sai rồi. Còn nữa, cảm ơn anh.”

Cô nói rồi ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn thẳng vào anh.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình say rồi, nhưng hình như cũng chưa say.

Đến cô cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên sát lại gần Tống Lâm như vậy. Thật ra cô chỉ muốn nói xin lỗi cho đàng hoàng, nhưng khi nhìn thấy đôi con người đen kịt kia, cô thật sự không thể nhịn được.

Tất cả mọi việc sau đó hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. Thật ra cô chỉ muốn sát gần anh thôi, nhưng không hiểu vì sao, càng sát thì cô lại càng không nhịn được mà muốn cởi đồ anh ra.

Trong lúc hỗn loạn, hình như cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Tống Lâm. Nhưng Tống Lâm không cười. Mà Mộ Cẩm Vân cũng không còn tâm trí mà nghĩ về việc đó đến cùng, bởi vì cô đã không thể khống chế tình cảnh kế tiếp nữa rồi.

Người trêu chọc khơi mào trước là cô, nhưng người mở miệng nói không được cũng là cô.

Tống Lâm ngắm khuôn mặt cô gái dưới thân, không có ý định dừng lại.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy cả người đều rã rời, toàn thân đều chẳng còn chút sức lực nào. Nhưng Tống Lâm có vẻ không biết mệt mỏi là gì.

Cuối cùng, khi kết thúc, Mộ Cẩm Vân cũng chẳng chống nổi tường mà đi nữa.

Tống Lâm một tay ôm cô, một tay xả nước vào bồn tắm rồi bế cô vào.

Lúc này, Mộ Cẩm Vân đã hiểu rõ là mình không say.

Cô vịn bên bồn tắm lớn, nhìn về phía Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, em tự mình tắm được.”

Tống Lâm nhìn cô một cái, nhướng mày: “Em chắc chứ?”

Mặt Mộ Cẩm Vân vốn đang nóng bỏng, bị anh hỏi như vậy, cô cảm thấy mặt mình muốn bốc cháy luôn rồi.

“Vâng.”

Cô khẽ vâng một tiếng, nghiêng người theo bản năng, muốn chống mình đứng dậy.

Tống Lâm buông lỏng tay, cũng không ra ngoài ngay mà đứng dưới vòi sen, bắt đầu tự tắm.

Mộ Cẩm Vân ngây ngẩn hết cả người, không ngờ anh lại hành động như vậy.

Cô cũng chẳng dám động đậy. Mãi đến khi Tống Lâm kéo khăn tắm khoác lên rồi bước ra ngoài, cô mới bắt đầu rửa mặt.

Lúc đứng dậy, cả hai chân đều nhũn cả ra.

Lúc Mộ Cẩm Vân ra ngoài thấy Tống Lâm đang uống nước. Đột nhiên cô cũng cảm thấy hơi khát nước, ánh mắt rơi vào cốc nước anh đang cầm, không nhịn được nuốt ực một ngụm nước bọt.

Ánh mắt cô quá rõ ràng, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Khát nước sao?”

“Khát.”

Cô lên tiếng, giọng hơi có vẻ khàn khàn.

Tống Lâm đưa luôn cốc nước đang uống dở cho cô. Cô cũng không chần chờ, đưa tay nhận rồi ngửa đầu uống.

Uống xong hơn nửa cốc nước, Mộ Cẩm Vân vẫn cảm thấy khát.

Tống Lâm vươn tay ra: “Đưa cho tôi.”

Cô hơi lưu luyến đưa cốc cho anh, dõi theo dáng anh cầm cốc ra ngoài, đành phải bò lên giường lần nữa.

Lúc Tống Lâm trở lại, cốc nước trên tay đã lại đầy ắp.

Anh đi đến trước mặt cô, đưa cốc nước cho cô.

Mộ Cẩm Vân vội vàng nhận lấy, ngửa đầu uống.

Uống được một nửa, cô cảm thấy không nuốt nổi nửa, ngẩng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, em không uống nổi nữa.”

Tống Lâm lấy lại cốc nước từ tay cô, ngửa đầu uống hết.

Mộ Cẩm Vân kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông đang uống nước khiến yết hầu trượt lên xuống, rất mê người.

Cô phát hiện dù bình thường Tống Lâm hay vui giận thất thường với cô, nhưng sau cơn hoan ái thì tính khí của anh lại tốt đến hiếm thấy.

Người đàn ông nhanh chóng trở lại, thấy cô ngồi trên giường có vẻ còn chưa muốn ngủ, chân mày anh hơi nhướng: “Chưa ngủ nữa sao?”

Nghe anh nói vậy, Mộ Cẩm Vân vội vàng nằm xuống.

Thật ra cô đã buồn ngủ lắm rồi, nhắm mắt chưa được bao lâu thì Mộ Cẩm Vân ngủ mất luôn.

Lúc tỉnh dậy đã là tám giờ sáng hôm sau, ánh nắng đã chói chang, dù rèm cửa đang được kéo kín nhưng gian phòng vẫn ngập trong ánh sáng.

Mộ Cẩm Vân giơ tay che ánh nắng, híp mắt, nửa ngày sau mới từ từ ngồi dậy.

Chuyện tối qua chầm chậm tua lại trong đầu cô, cứ nghĩ đến chuyện đó là mặt cô lại nóng lên.

Đúng là không nên uống rượu, mới uống một chút đã hỏng việc rồi.

Mộ Cẩm Vân buộc mình thu hồi suy nghĩ lại, vội xuống giường đi rửa mặt.

Hôm nay Tống Lâm không có lịch trình gì vào ban ngày, buổi tối thì phải tham gia một bữa tiệc.

Mộ Cẩm Vân kiểm tra xong thời gian biểu mới xuống lầu ăn sáng, lúc này Tống Lâm đã ăn sáng xong, đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo.

Lúc cô xuống lầu, người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Đối diện với đôi con ngươi đen kịt ấy, cô không khỏi nhớ lại chuyện tối qua.

Mộ Cẩm Vân vội vàng thu hồi tầm mắt, nghiêm túc ngồi vào bàn ăn sáng.

Sau khi ăn sáng xong, cô cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, tự đến phòng tập thể thao, trải thảm bắt đầu tập yoga.

Dạo gần đây loay hoay xoay sở muốn chết, cô cũng không có đủ thời gian để tập yoga.

Lúc Tống Lâm bước vào, cô đang làm một động tác ép chân. Anh đột nhiên đẩy cửa đi vào, Mộ Cẩm Vân sững sờ một chút, muốn ngừng động tác cũng không kịp nữa, cả người cứ thế mà ép thẳng xuống.

“Tổng giám đốc Lâm?”

Cô chỉ có thể nhìn anh trong tư thế tập này, Tống Lâm cúi xuống nhìn cô: “Trưa nay tôi sẽ ra ngoài dùng cơm, em có muốn ra ngoài không?”

Mộ Cẩm Vân sửng sốt đôi chút, sau khi kịp phản ứng lại mới vô thức hỏi: “Ăn cùng nhóm tổng giám đốc Bắc sao ạ?”

“Ừ.”

Cô mấp máy môi, đang do dự xem nên đi hay không thì Tống Lâm đã quyết định luôn giúp cô: “Ba mươi phút.”

Anh nói xong thì xoay người đi thẳng ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân đành phải vội rời khỏi nệm yoga, vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

Nứa tiếng, nói nhiều thì không nhiều nhưng nói ít cũng chẳng ít. Mộ Cẩm Vân lao vào phòng tắm xong thì vội lao ra, bắt đầu trang điểm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.