Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 172



Chương 172: Anh không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc

Khi Mộ Cẩm Vân vội vã chạy xuống lầu, Tống Lâm vừa trả lời điện thoại xong, bước vào từ ban công.

Anh liếc cô một cái: “Xong chưa?”

Cô gật đầu, theo anh ra ngoài.

Đây không phải là lần đầu tiên cô dùng bữa với Lục Tấn Bắc và những người khác. Bàn ở nhà hàng Ngọc Hương Lầu luôn rất khó để đặt trước, nhưng đối với Tống Lâm và những người khác thì không là gì cả.

Khi cả hai đến nơi, Lục Tấn Bắc và Tần Thâm đã ở đó rồi.

Khi nhìn thấy cô, bọn họ cũng không có phản ứng nhiều, chỉ cười với cô: “Cô Vân, đã lâu không gặp.”

Mộ Cẩm Vân có chút xấu hổ: “Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Bắc.”

Cô đã đi theo Tống Lâm hơn nửa năm, ngoại trừ Lục Tấn Bắc, Mộ Cẩm Vân chưa từng gặp những người bạn khác của Tống Lâm.

Mà bọn họ cũng không thường xuyên gặp nhau lắm, trong hơn nửa năm qua, chỉ gặp nhau khoảng ba lần, mà dường như lần nào cũng là do có chuyện xảy ra cần phải gặp.

Thật ra, cô không nên đến đây, nhưng Tống Lâm đã lên tiếng, nếu cô không đến cũng khó xử.

Các món ăn nhanh chóng được mang lên, Mộ Cẩm Vân cúi đầu ăn cơm, Lục Tấn Bắc và Tần Thâm thỉnh thoảng nói về tình hình công việc hiện tại, nhưng Tống Lâm thì không nói gì..

Mộ Cẩm Vân sợ rằng họ sẽ để ý đến mình, vì vậy cô luôn cúi đầu ăn, nhưng cuối cùng lại không cẩn thận lỡ ăn quá nhiều.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Mộ Cẩm Vân đi vào nhà vệ sinh. Khi ra ngoài, cô tình cờ gặp phải Lương Thu Trà và Mộ Tinh Anh.

“Chậc chậc, chị gái, thật là trùng hợp.”

Mộ Tinh Anh là một người điển hình của kiểu người lành sẹo thì quên đau, trước đây Tống Lâm đã dạy cô ta một bài học đủ thảm rồi, giờ gặp lại Cẩm Vân cô ta vẫn không biết kiềm chế bản thân.

Lương Thu Trà đưa tay kéo Mộ Tinh Anh một cái, Mộ Tinh Anh nhếch khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn là không nói nữa.

“Cẩm Vân, thật là trùng hợp, ba của cô cũng tình cờ ăn ở đây, cô có muốn ngồi chung không?”

Mộ Cẩm Vân bây giờ là thư ký của Tống Lâm, còn là người yêu của Tống Lâm Nếu gặp Cẩm Vân ở đây, tất nhiên Tống Lâm cũng sẽ ở đây.

Lương Thu Trà biết rằng bây giờ chống lại Mộ Cẩm Vân sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Mặc dù quay lại lấy lòng Cẩm Vân cũng khá mất mặt, nhưng đối với tiền bạc, mặt mũi không là gì cả.

Mộ Cẩm Vân nhẹ liếc nhìn Lương Thu Trà, thản nhiên nói: “Bà Trà, lần sau nói chuyện hy vọng bà sẽ chú ý hơn. Tôi không có ba.”

Nói xong cô quay người bỏ đi.

“Mộ Cẩm Vân, cô ra vẻ làm cái gì chứ, không phải cô cũng là…”

Mộ Tinh Anh chưa kịp nói xong, Lương Thu Trà đã kéo cô ta lại: “Con đang làm gì vậy, con thấy nhà họ Mộ chưa đủ thảm hay sao? Hay là con cho rằng Trương Đại Bằng lợi hại hơn Tống Lâm?”

Lời nói của Lương Thu Trà khiến cho sắc mặt của Mộ Tinh Anh trở nên vừa trắng vừa xanh, từ nhỏ cô ta đã bắt nạt Mộ Cẩm Vân, nhưng bây giờ lại bị Mộ Cẩm Vân chèn ép, Mộ Tinh Anh không thể chịu đựng được chút nào.

Cô ta giậm chân: “Mẹ, mẹ thực ra đang đứng về phía ai vậy?”

Lương Thu Trà cười lạnh: “Bên nào mẹ cũng không đứng!”

Nói xong bà ta quay lưng bỏ đi.

Mộ Tinh Anh không ngờ rằng bây giờ mẹ cô ta cũng không đứng về phía mình, cô ta tức giận đến mức hận không thể tự tay xé xác Cẩm Vân bằng tay của mình, nhưng cô ta cũng biết điều đó chỉ có thể nghĩ mà thôi. Nếu cô ta thực sự dám xé xác Mộ Cẩm Vân, giây tiếp theo sẽ là Tống Lâm xé xác cô ta.

Vừa lúc Mộ Cầm Vân vừa mở cửa phòng đi vào, giọng nói của Tống Lâm vang lên: “Sao lâu vậy?”

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút: “Tổng giám đốc Bắc và những người khác đi rồi sao?”

“Ừm.”

Tống Lâm nâng tay cầm áo khoác, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân ngơ ngác, phản ứng lại, nhanh chóng giải thích: “Vừa rồi khi em từ nhà vệ sinh đi ra thì đã đụng phải Lương Thu Trà và Mộ Tinh Anh.”

“Có làm khó dễ em không?”

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không có.”

Một ngày cuối tuần lại trôi qua như thế, thứ hai lại vừa vặn là ngày cuối cùng của tháng mười, Mộ Cẩm Vân bận rộn đến nỗi không có thời gian để đi vệ sinh.

Sau khi vất vả làm xong mẫu báo cáo cho ngày mai, Mộ Cẩm Vân kiểm tra thời gian, phát hiện đã hơn tám giờ tối rồi.

Cô vô thức nhìn về phía phòng làm việc, cửa vẫn đóng, Tống Lâm còn ở đó hay không, cô không nhớ rõ nữa.

Cô nhanh chóng tắt máy tính, sau đó đứng dậy đi tới trước cửa gõ cửa: “Tổng giám đốc Lâm?”

Bên trong không có ai đáp lại cô, ngay khi cô tưởng Tống Lâm đã rời đi thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Tống Lâm đang đứng trước cửa, trên tay vẫn cầm điện thoại di động, hình như vừa kết thúc cuộc gọi.

Anh liếc cô một cái: “Làm xong rồi?”

Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, vừa rồi cô quá bận, không biết Tống Lâm có gọi mình hay không. Bây giờ bị anh nhìn như vậy, Mộ Cẩm Vân cảm thấy có chút bực bội: “Rất bận mà.”

“Ừm, đi thôi.”

Anh không nói gì, xoay người, cầm áo khoác bước ra. Mộ Cẩm Vân nhanh chóng lấy túi xách theo anh ra ngoài.

Trong công ty không còn nhiều người ở lại nữa, ngoại trừ một vài văn phòng, toàn bộ tòa nhà hoàn toàn tối đen như mực.

Mộ Cẩm Vân nghĩ đến chuyến công tác vào thứ tư, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để kiểm tra vé máy bay.

Vé máy bay từ Hà Nội đến Hải Phòng. Tổng cộng chỉ có ba chuyến bay, buổi sáng sẽ gặp Bộ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường, nên không thể bay buổi sáng. Nhưng chuyến bay buổi chiều hơi gấp gáp, lúc hai giờ đúng.

Cô do dự một chút rồi nói với người đàn ông đang lái xe bên cạnh: “Tổng giám đốc Lâm, có ba chuyến bay từ Hà Nội đến Hải Phòng vào thứ tư. Chúng ta có cuộc hẹn với bộ trưởng Lý vào buổi sáng, chuyến bay buổi chiều là lúc hai giờ, chuyến buổi tối thì sẽ khởi hành lúc bảy giờ, anh thấy đi buổi nào tốt hơn?”

Cô đã ở bên Tống Lâm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải thời gian bay khó khăn như vậy, cô không biết phải đặt vé như thế nào mới tốt.

Tống Lâm quay đầu lại liếc cô một cái, sau đó nói: “Đặt chuyến buổi tối.”

“Được.”

Đặt vé máy bay xong, Mộ Cẩm Vân cũng nhân tiện đặt phòng khách sạn.

Khi mọi việc đều xong xuôi, xe đã dừng tại bãi đỗ xe.

Cô ngẩng đầu, nghĩ rằng mình về đến chung cư, không khỏi nói: “Tổng giám đốc Lâm, trong tủ lạnh hình như không còn gì để ăn nữa.”

Kể từ khi biết hai người luôn bận rộn vào thứ hai, Tống Lâm đã yêu cầu thay đổi thời gian bổ sung nguyên liệu, vốn dĩ là ngày thứ hai họ bổ sung nguyên liệu trong tủ lạnh, nhưng bây giờ đã đổi thành giữa tuần và thứ bảy.

Cuối tuần này bọn họ ở biệt thự, đồ trong tủ lạnh đã bị vứt đi, buổi sáng cô đã mở tủ lạnh ra xem, trống rỗng không có cái gì.

Vừa dứt lời, Tống Lâm đã xuống xe, nhìn cô qua cửa kính xe: “Xuống xe.”

Cửa xe cách âm tốt, cô không nghe thấy anh nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra khẩu hình miệng của anh.

Mộ Cẩm Vân đẩy cửa xe bước xuống xe, sau khi vào thang máy cô mới nhận ra xe không đậu ở bãi đậu xe của chung cư.

Cô hơi xấu hổ, cúi đầu không dám nói thêm nữa.

Vào thời điểm này, nhiều nhà hàng đã rất đông khách, hai người chọn một nhà hàng Tứ Xuyên.

Sau khi ăn tối xong cũng đã gần mười giờ, sau khi Mộ Cẩm Vân trở về chung cư, cô kiểm tra lại tài liệu cho cuộc họp ngày mai trước rồi mới đi tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đi ra thì thấy Tống Lâm ngồi trên sô pha, nhắm nghiền mắt, sắc mặt không tốt lắm.

Mộ Cẩm Vân hơi nhíu mày, nhấc chân đi qua: “Tổng giám đốc Lâm?”

Nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông từ từ mở đôi mắt đen láy nhìn cô, không nói gì.

Đột nhiên cô nhớ tới chuyện hơn một tháng trước Tống Lâm bị đau dạ dày, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, anh bị đau dạ dày sao?”

“Ừm.”

Anh bình thản đáp, ngoài khuôn mặt hơi tái nhợt ra thì không có gì khác lạ.

“Em đi tìm thuốc dạ dày cho anh.”

Mộ Cẩm Vân xoay người chạy xuống lầu, lục hộp thuốc lấy ra thuốc dạ dày đã mua trước đó, cô rót một ly nước ấm trong bếp rồi mới quay lại phòng tìm Tống Lâm.

“Tổng giám đốc Lâm, uống thuốc trước đi. Nếu vẫn còn đau thì chúng ta đi bệnh viện.”

Vừa nói, cô vừa đưa thuốc trong tay cho anh.

Tống Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn vào bụng cô: “Em không thấy khó chịu à?”

Mộ Cẩm Vân nghe anh nói, hơi giật mình rồi mới phản ứng lại: “Em, dạ dày của em không sao.” Món Tứ Xuyên vừa ăn lúc nãy quả thực có chút cay, cô quên mất rằng dạ dày của Tống Lâm không tốt, nếu không cô sẽ chọn ăn tiệm mì bên cạnh là được rồi.

Nghĩ đến đây, Cẩm Vân cảm thấy có chút áy náy, dù sao cô cũng là người đề nghị ăn đồ ăn Tứ Xuyên.

Đôi mắt đen láy của người đàn ông khẽ nhúc nhích, anh hừ một tiếng, nhưng thanh âm phát ra quá nhỏ, Mộ Cẩm Vân cũng không nghe rõ.

Tống Lâm đưa tay cầm lấy viên thuốc trên lòng bàn tay cô, Mộ Cẩm Vân thấy anh đưa thuốc vào miệng thì nhanh chóng đưa nước ấm qua.

Mộ Cẩm Vân bị đánh thức bởi tiếng xả nước liên tục từ phòng tắm, cô khẽ di chuyển, đưa tay ra chạm vào khoảng không kề bên, phát hiện người đàn ông bên cạnh cô không có trên giường.

Cô vội đứng dậy, giơ tay bật đèn, vừa vặn thấy được Tống Lâm vừa từ phòng tắm đi ra.

Anh liếc cô một cái, ngồi ở trên giường, tựa vào đầu giường không lên tiếng.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy anh như vậy thì có chút hoảng hốt: “Tổng giám đốc Lâm, bụng anh không thoải mái sao?”

Tống Lâm không trả lời, Mộ Cẩm Vân nghiêng người nhìn anh, thấy môi anh có chút tái nhợt, liền nhanh chóng mặc quần áo vào: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta đi bệnh viện thôi!”

Vừa nói cô vừa cầm quần áo đưa cho Tống Lâm.

Tống Lâm nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở mắt ra nhìn cô: “Mấy giờ rồi?”

Mộ Cẩm Vân đang mặc quần áo cũng không kịp phản ứng, nghe được câu hỏi của anh, vô ý kiểm tra điện thoại: “Đã hơn hai giờ rồi.”

“Ừm, đi ngủ.”

Vừa nói xong thì nằm cả người lên giường.

Mộ Cẩm Vân vừa mới mặc quần áo xong, nhìn thấy anh nằm trên giường thì có chút gấp gáp: “Tổng giám đốc Lâm, anh đang bị viêm dạ dày cấp tính, chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện!”

“Không cần.”

Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, tay của Mộ Cẩm Vân có chút cứng đờ.

Cô đã từng chứng kiến ​​nhiều đứa trẻ không muốn đến bệnh viện, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông to lớn đến như vậy mà lại không muốn đến bệnh viện.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh một cái, nghiến răng nghiến lợi, dìu anh xuống giường: “Tổng giám đốc Lâm, anh không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc được.”

“Em ở nước ngoài nhiều năm như vậy, nhưng tiếng mẹ đẻ cũng còn rất giỏi nhỉ?”

Mộ Cẩm Vân nghe thấy lời trào phúng của anh, cô mím môi khoác áo khoác lên người anh: “Tổng giám đốc Lâm, đi thôi.”

Tống Lâm định nói, nhưng cơn đau đột ngột trong bụng khiến gương mặt anh cứng đờ.

Mộ Cẩm Vân cũng chú ý tới: “Anh nhìn xem, anh cứ chạy vào nhà vệ sinh thế này cũng không phải là biện pháp tốt, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện đi Tổng giám đốc Lâm.”

“Im lặng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.