Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 174



Chương 174: Anh ấy theo đuổi tôi

Sau khi Mộ Cẩm Vân tỉnh lại, cô thấy bản thân đang nằm ở chỗ của mình, cánh tay tê rần. Cô thử cử động thì phát hiện trên người đang quàng một chiếc khăn quàng cổ.

Cô ngồi xuống lần nữa, sau nửa ngày mới phản ứng lại rằng việc mình được Tống Lâm bế đến phòng làm việc chỉ là một giấc mơ.

Lúc này, Triệu Nguyệt Anh thấy cô đã tỉnh nên vội đến cạnh cô: “Chị Cẩm Vân, chị tỉnh lại rồi. Thư ký Lý đã mua cơm trưa cho chị, chị có cầm em hâm lại giúp không?”

Mộ Cẩm Thời xem giờ, phát hiện đã hơn một giờ rồi. Cô nhìn thoáng qua của lớn của phòng làm việc: “Tổng giám đốc Lâm ăn cơm chưa?”

“Chắc là ăn rồi, em cũng không chắc nữa.”

“Vậy em hâm nóng cơm lại giúp chị đi.”

Cô nói, kéo khăn quàng cổ xuống: “Chờ chút. Nguyệt Anh, khăn quàng cổ này là của ai?”

“Của em đó.”

Mộ Cẩm Vân trả khăn quàng cổ cho Nguyệt Anh: “Cảm ơn.”

“Chị Cẩm Vân khách sáo rồi.”

Mộ Cẩm Vân cười, day huyệt thái dương rồi đứng dậy đi đến trước cửa phòng làm việc, gõ cửa.

Tống Lâm ở bên trong nhanh chóng đáp: “Vào đi.”

Cô thử đẩy ra, thấy cửa không khóa nên đẩy mạnh cửa vào.

Tống Lâm đang ngồi trước bàn làm việc. Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Có việc gì?”

Mộ Cẩm Vân mấp máy môi, mở lời: “Tổng giám đốc Lâm, anh uống thuốc chưa?”

Tay cầm bút máy của người đàn ông hơi ngừng, ngẩng đầu nhìn cô: “Thư ký Vân, em tỉnh ngủ chưa?”

Nghe tiếng anh, Mộ Cẩm Vân run rẩy. Nhưng nhớ đến lời bác sĩ nói, cô vẫn kiên trì nói: “Tổng giám đốc Lâm, ngày mai anh phải đi thành phố Hải Phòng, nên uống thuốc đúng giờ, nếu không đến lúc đó bệnh thì không tốt…”

Cô còn chưa nói hết, bộ dạng nhếch nhác của Tống Lâm đêm qua chắc không chỉ gây ấn tượng sâu sắc với mỗi mình cô.

Tống Lâm không nói chuyện, đôi con ngươi đen kịt thâm trầm.

Mộ Cẩm Vân đứng đó, cảm thấy tay hơi lạnh. Hai người căng thẳng độ mười giây, cuối cùng Tống Lâm nói: “Rót cho tôi cốc nước ấm.”

Mộ Cẩm Vân vội vàng gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Lâm chờ một chút!”

Nói rồi cô vội vàng ra ngoài rót cho anh cốc nước ấm mang vào.

Mộ Cẩm Vân sợ nếu mình vẫn còn ở lại đó nữa, Tống Lâm có lẽ sẽ nổi giận thật nên chỉ để nước lại đó rồi ra ngoài.

Đúng lúc Triệu Nguyệt Anh mang cơm nóng đến cho cô: “Chị Cẩm Vân, cơm hâm nóng lại rồi.”

Cô đưa tay đón lấy: “Cảm ơn.”

Buổi chiều, Tống Lâm có khách. Mộ Cẩm Vân ngủ hơn hai tiếng nên tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Còn Lý An Hoa vội sửa soạn biên bản họp cho Tống Lâm.

Vì ngày mai phải gặp bộ trưởng Lý của Bộ Tài nguyên và Môi trường nên Mộ Cẩm Vân phải gọi lại để xác nhận với khách sạn, xong xuôi mới tắt máy tính.

Một ngày nhanh chóng kết thúc như thế, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn thoáng qua phong cảnh ngoài cửa sổ, trời tối rồi.

Tống Lâm vừa nghe điện thoại vừa đi ra. Anh gõ gõ lên mặt bàn của cô. Mộ Cẩm Vân xách túi, nhanh chóng theo vào thang máy.

Mãi đến lúc đến bãi đỗ xe, Tống Lâm mới cúp máy.

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Ăn gì đây?”

“Cháo.”

Cô nói rồi dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn Tống Lâm nữa.

Tống Lâm cũng không nói gì, nhấc chân lên xe.

Mộ Cẩm Vân thắt dây an toàn, không hiểu rõ Tống Lâm có ý gì sâu xa.

Rốt cuộc, xe dừng trước một nhà ăn riêng. Mộ Cẩm Vân hơi sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì vội xuống xe.

Hôm nay, lúc về đến nhà trọ vẫn còn sớm, nhưng hôm qua Mộ Cẩm Vân ngủ không ngon giấc, dì cả còn đang đến thăm, tắm xong thì ngủ luôn.

Tống Lâm tắm xong bước ra, vừa định lấy di động gọi điện thì phát hiện một tờ giấy bị đè dưới điện thoại, trên đó viết: Tổng giám đốc Lâm, nhớ phải uống thuốc.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô gái đã ngủ say trên giường, cười lạnh một tiếng rồi nhấc chân rời khỏi phòng.

Sáng sớm, Mộ Cẩm Vân đã dậy rồi, vừa mở mắt đã không thấy Tống Lâm ở trên giường. Cô nhìn qua điện thoại thấy vẫn còn sớm, xuống lầu vo gạo bỏ vào nồi định nấu cháo. Sau đó, cô lại lấy sủi cảo ngô đông lạnh ra khỏi tủ để rã đông. Làm xong hết thảy cô mới lên lầu rửa mặt.

Đến khi cô trang điểm xong rồi xuống lầu thì cháo đã nở.

Tống Lâm vừa chạy bộ từ ngoài về, nhìn cô một cái, lông mày hơi giật: “Dậy sớm vậy sao?”

Bình thường chưa tới bảy giờ bốn mươi là Mộ Cẩm Vân vẫn chưa dậy, hiển nhiên là Tống Lâm đang đùa cợt cô.

Cô cười ngượng ngùng: “Em nấu cháo, tổng giám đốc Lâm.”

Cô vừa dứt lời, đôi con ngươi đen kịt trầm xuống rõ ràng.

Bác sĩ kê ba ngày thuốc. Sau khi ăn sáng, Mộ Cẩm Vân lại phải kiên trì nhắc nhở Tống Lâm uống thuốc.

Hai người tạt qua công ty một chuyến. Sau khi Tống Lâm ký hai bản đề án xong, Mộ Cẩm Vân theo anh đến chỗ mời cơm.

Chủ yếu là lần này phía Lào Cai có một mảnh đất trống gặp vấn đề nên dự định sẽ đấu giá vào tháng sau. Bữa cơm này Tống Lâm mời hiển nhiên là để tỏ thái độ trước.

Ở Hà Nội có không ít kẻ có tiền, nhưng có tiền như Tống Lâm cũng không nhiều.

Nếu có thể bán được giá tốt, tất nhiên là tôi được lợi, anh được lợi, mọi người cùng vui.

Chỉ là vị trí của mảnh đất đó cực kỳ tốt, nếu không có vài nghìn tỷ thì không với tới được.

Sau này bắt đầu đi vào đầu tư khai thác cũng tốn không ít tiền. Nếu chỉ tính hạng mục này thì tối thiểu cũng lên đến vài chục nghìn tỷ.

Người có thể nuốt mảnh đất này thì không ít, nhưng người vừa nuốt trôi mảnh đất vừa gánh chịu được áp lực phát triển sau này lại không nhiều.

Từ trước đến nay Tống Lâm luôn hào phóng nhưng tiền lại tiêu rất đúng chỗ.

Lý Tương Đồng cũng có ý định bán cho Tống Lâm, nhưng mảnh đất này bán cho ai cũng không chỉ mình anh ta quyết định được.

Bữa cơm lần này thật ra cũng không mang ý nghĩa lớn lao gì mấy nhưng lại không thể không mời.

Mộ Cẩm Vân âm thầm nhớ kỹ việc Lý Tương Đồng cố ý để lộ tin tức ra. Cả bữa cơm tốn chừng nữa giờ, Tống Lâm và Lý Tương Đồng trò chuyện không ít, nhưng tin tức thật sự có giá trị cũng chỉ vẻn vẹn trong vài câu thế thôi.

Mảnh đất kia trừ Tống Lâm ra, nhà họ Lâm và nhà họ Trần cũng xem trọng. Nhà họ Lục trước nay giao hảo với Tống Lâm, vả lại họ cũng không dính đến ngành bất động sản nên lần này trong số những đối thủ cạnh tranh không có nhà họ Lục.

Một mảnh đất vài nghìn tỷ, xem ra mấy năm nay nhà họ Trần và nhà họ Lâm phát triển không tồi.

Lý Tương Đồng tiết lộ mức giá mà nhà họ Lâm và nhà họ Trần dự định. Nhà họ Lâm đề sáu nghìn chín trăm tỷ, nhà họ Trần đề bảy nghìn ba trăm năm mươi tỷ.

Giá này chắc chắn không phải giá niêm yết của họ, nhưng cũng có giá trị tham khảo.

Ngoại trừ nhà họ Trần và nhà họ Lâm ở Hà Nội có hứng thú với mảnh đất trống này thì cũng không ít người ở các thành phố ngoài xem trọng mảnh đất này.

Mộ Cẩm Vân ghi từng chi tiết lại để sau đó giao cho Lý Minh Việt ước đoán giá trị của các công ty này, rồi tiến hành tính toán.

“Báo cho thư ký Lý, tôi muốn thấy phương án trong vòng ba ngày.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc Lâm.”

Riêng miếng đất này đã cần sáu, bảy nghìn tỷ, sau này bắt đầu đầu tư khai thác cũng cần đến vài chục nghìn tỷ. Trước nay Tống Lâm chưa từng làm việc gì để lỗ bao giờ. Anh cần phương án, tất nhiên là để ước định giá trị của mảnh đất này trong tương lại, còn hồi vốn và lợi ích về lâu về dài.

Mộ Cẩm Vân đã đi theo Tống Lâm nửa năm, cũng biết Tống Lâm luôn thích thả dây dài để câu cá lớn. So với những thương nhân bình thường khác thì sự kiên nhẫn của Tống Lâm tương đối bền bỉ.

Hạng mục mới nhất của công ty, theo như cô biết thì đã đầu tư đến hơn ba nghìn tỷ. Nghiên cứu đã hơn hai năm, đến giờ vẫn chưa chính thức đưa ra thị trường, nhưng Tống Lâm chẳng hề nói lời nào đã dứt khoát vứt bỏ.

Đặt chuyến bay lúc bảy giờ tối, Mộ Cẩm Vân vừa về công ty đã đem ngay tin tức đưa đến cho Lý Minh Việt, cũng truyền đạt ý của Tống Lâm. Sau đó cô bắt đầu làm báo cáo ước đoán giá trị của các công ty tham gia đấu giá. Do dự đôi chút, cuối cùng cô vẫn đánh một dấu hỏi ở chỗ giá thu mua.

Hơn năm giờ, Mộ Cẩm Vân mua hai phần cháo. Nhân lúc văn phòng không có người, cô mang cháo vào văn phòng của Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, nửa tiếng nữa chúng ta phải đến sân bay rồi, anh ăn cháo trước đi đã.”

Sau khi nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, không thấy được vẻ mặt xị xuống của người đàn ông phía sau.

Năm giờ bốn mươi, Mộ Cẩm Vân gõ cửa nhắc Tống Lâm phải đến sân bay rồi.

Người đàn ông đang gọi điện thoại nhìn cô một cái, nói hai chữ “cúp đây” với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy ngay.

Mộ Cẩm Vân thấy anh đi ra thì đi đến chỗ của mình, đẩy vali hành lý ra ngoài.

Lúc hai người đến sân bay đã là sáu giờ rưỡi, bảy giờ hai mươi bay, cũng không còn dư bao nhiêu thời gian.

Sau khi lên máy bay, lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân không chuẩn bị ngủ như những lần trước, mà cô đưa kế hoạch thu mua đến trước mặt Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, em cảm thấy cái giá này có thể thấp xuống chút nữa.”

“Ừ?”

Nghe cô nói vậy, hiếm khi Tống Lâm nhíu mày: “Tại sao?”

Tay anh chống ở tay vịn ghế, cúi người nhìn bản kế hoạch trên tay cô.

Mộ Cẩm Vân lật vài tờ, chỉ vào một chỗ nào đó: “Công ty này trước đây đã từng xảy ra sự cố về vấn đề an toàn.”

Sau khi nói xong, cô mấp máy môi: “Vả lại, theo như em được biết thì gần đây vị tổng giám đốc Ngô này gặp phải vấn đề rất lớn về tài chính.”

“Sao em biết được?”

Mộ Cẩm Vân lấy điện thoại di động ra, ấn mở nhóm chat, tìm lịch sử trò chuyện rồi đưa cho Tống Lâm xem: “Con của tổng giám đốc Ngô là Ngô Dương vừa hay là bạn đại học của em.”

Khoảng hai tuần trước, trong đám du học sinh có người hỏi có phải nhà Ngô Dương sắp phá sản hay không. Sau đó có người nói nhà Ngô Dương gặp vấn đề lớn. Nghe nói bố của Ngô Dương đi Macao đánh bạc nên thua không ít tiền, thêm việc công ty bị điều tra vấn đề thuế nữa. Nói chung là bây giờ nhà họ Ngô đang cực rối.

Hôm nay, lúc Mộ Cẩm Vân xem người đại diện pháp lý của công ty đó cảm thấy hơi quen mới nhớ đến chuyện này.

Ai mà chẳng thích nhân lúc cháy nhà hôi của, Tống Lâm là người làm ăn, việc nhân lúc cháy nhà hôi của như vậy anh làm nhiều lần rồi.

Máy bay bắt đầu cất cánh, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu ta từng đắc tội em à?”

Mộ Cẩm Vân mấp máy môi nửa ngày, lúc máy bay đang cất cánh thì đột nhiên nói một câu: “Cậu ta theo đuổi em.”

Đôi con người đen kịt nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát: “Vậy xem ra cậu ta sẽ hối hận muốn chết.”

Tống Lâm nói câu này không mặn không nhạt, nhưng lúc này Mộ Cẩm Vân lại nghe thấy mấy phần ý cười trên nỗi đau của người khác.

Cô quýnh lên: “Em có phải cậu ta đâu, sao em biết được?”

Tống Lâm khép bản kế hoạch lại: “Vậy lại giảm một phần mười.”

Mộ Cẩm Vân nghe thấy thế thì run cả tay, nghĩ bụng: Tống Lâm quả là hung ác mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.