Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 177



Chương 177: Ông nghĩ chúng tôi thiếu tiền sao?

Anh đón tôi ở đâu?”

Mộ Cẩm Vân bị đẩy vào thang máy, cô đứng ở phía góc tường cau mày nhìn Ngô Dương.

Ngô Dương cười: “Không có chuyện gì, sao em lại cứ căng thẳng thế? Anh đã nói rồi, anh chỉ muốn mời em uống một ly.”

Mộ Cẩm Vân chỉ mím môi không nói gì.

Ngay sau đó, khi cửa thang máy mở ra, một người phục vụ bên ngoài nhìn thấy Ngô Dương thì lập tức kính cẩn dẫn đường, cứ như thể bình thường khi không có Mộ Cẩm Vân anh ta cũng bị ép buộc như vậy.

Mộ Cẩm Vân giờ đã tin lời người cô gái kia vừa nói, chẳng trách Ngô Dương kiêu ngạo như vậy, hóa ra từ lâu trước đây những chuyện kiểu này anh ta làm nhiều thành quen rồi.

Chỉ hai phút sau, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy người phục vụ dừng lại trước một căn phòng.

Ngô Dương kể với người khác rằng anh ta mời rượu cô nhưng chỉ những ai ngu ngốc mới tin lời này của anh thôi.

Mộ Cẩm Vân nhân lúc Ngô Dương vào trong phòng bèn đẩy cô gái đi cùng anh ta đang đứng ở phía sau ra rồi chạy ra ngoài.

Ngô Dương giật mình phát hiện ra, liên tục chửi thề và nằng nặc đòi nhân viên phục vụ tìm người bắt Mộ Cẩm Vân lại.

Mộ Cẩm Vân an toàn chạy trên hành lang, chân vừa chạy còn tay bấm máy gọi vào số điện thoại của Tống Lâm.

“Mộ Cẩm Vân?”

“Tổng giám đốc Lâm, là em đây!”

Vì phải chạy vội nên giọng cô hụt hơi, chữ được chữ mất.

Tống Lâm cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

“Em tình cờ gặp Ngô Dương, và anh ta cứ nằng nặc đòi kiếm cớ ôn lại những chuyện xưa cũ!”

“Giờ em đang ở đâu?”

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn dãy số trên hành lang trước mặt: “Em đang an toàn ở hành lang trên lầu sáu, giờ em sẽ chạy lên lầu năm.”

“Anh sẽ đợi em ở tầng bốn.”

Tống Lâm nói xong cúp điện thoại.

Anh ta liếc nhìn Ngô Chung Thành: “Ông Thành, ông có đứa con ngoan ngoãn thật đấy!”

Ngô Chung Thành bối rối nhìn anh mà không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy lời mỉa mai của Tống Lâm, ông ta vô thức chạy ra ngoài theo anh.

Mộ Cẩm Vân đi giày cao gót, khi chạy sẽ rất đau, cô sợ vô tình bị ngã nên phải tập trung cao độ từng bước.

Từ trên lầu đã sớm nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, cô ngẩng đầu liếc nhìn dãy số trên hành lang, nghiến răng, tăng tốc chạy xuống.

Đèn tự động ở hành lang sáng lên theo kịp với tiếng bước chân của cô, khi cô vừa chạy lên đến tầng bốn, người đuổi theo cô đã lên được nửa cầu thang.

Khi Mộ Cẩm Vân nhìn thấy người đang đứng đợi cô ở hành lang an toàn, trái tim lơ lửng ngàn cân treo sợi tóc của cô cuối cùng mới cảm thấy yên tâm.

Cô chạy thật nhanh, cuối cùng theo quán tính không thể dừng lại đành nhào vào vòng tay của Tống Lâm.

Người đuổi theo cô lúc này cũng tới nơi, vừa nhìn thấy Tống Lâm thì sửng sốt, hai người nhìn nhau, cuối cùng lấy bộ đàm ra gọi cho Ngô Dương.

Ngô Chung Thành vừa đến đúng lúc, nghe thấy tên con trai, trong lòng chợt chấn động, bước nhanh đi vào: “Sao vậy tổng giám đốc Lâm?”

Nhìn thấy Mộ Cẩm Vân đang ở bên Tống Lâm, Ngô Chung Thành sửng sốt một chút: “Thư ký Vân, cô không phải là đi vệ sinh sao? Sao cô lại ở đây?”

Mộ Cẩm Vân lạnh lùng nói: “Ông Thành, ông đi mà hỏi con trai của ông!”

Vừa nói, Ngô Dương cũng vội vàng từ bên ngoài chạy tới: “Người đâu?”

Anh ta trực tiếp đẩy Ngô Chung Thành ra, khiến ông ta cả người phát run: “Có chuyện gì vậy?”

Ngô Dương lúc này mới chú ý tới ba anh ta thật sự ở đây!

Còn Mộ Cẩm Vân lúc này lại bị một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng, Ngô Dương nhướng mày: “Anh là ai?”

Mặc dù vừa rồi Ngô Chung Thành đã làm rất nhiều điều phật ý khiến Tống Lâm kinh tởm trên bàn rượu, nhưng thực ra những chuyện đó không quá nghiêm trọng, có thể cho qua được.

Thế nhưng ngay khi Ngô Dương vừa xuất hiện đã dám nói lời thô lỗ với Tống Lâm, còn Ngô Chung Thành cũng chỉ dám lén nhìn Tống Lâm, trong lòng ông ta run lên cầm cập.

“Nói thế nào nhỉ, đây là tổng giám đốc Lâm!”

Ngô Dương đã quen với việc tỏ ra độc đoán ngạo mạn ở thành phố này rồi, anh ta chẳng thèm quan tâm chút nào khi nghe Ngô Chung Thành giới thiệu: “Cái gì mà tổng giám đốc Lâm, con chưa từng nghe qua!”

Ngô Chung Thành tức giận đến tái xanh cả mặt mày, giơ tay túm lấy Ngô Dương rồi hét vào lỗ tai: “Xem ra con chưa nghe rõ những gì ba nói nhỉ! Còn không mau nói xin lỗi tổng giám đốc Lâm!”

“Không cần đâu, con trai ông tính tình thẳng thắn, Ngô Chung Thành ông không cần phải cứng rắn quá đâu.”

Tống Lâm chỉ hơi buông lỏng tay khỏi Mộ Cẩm Vân, anh đẩy người về phía sau, rồi nhìn về phía Ngô Dương: “Tuy nhiên, chuyện liên quan đến thư ký của tôi thì nhất định phải tính toán.”

“Ai là thư ký của anh cơ?”

Ngô Dương vẫn không hề để tâm chuyện đó, cho dù Tống Lâm có giỏi cỡ nào chăng nữa thì ở thành phố Hải Phòng này anh ta cũng chính là đàn anh đàn chị, là bậc vương bậc tướng rồi, không một ai dám qua mặt cả.

Cái gọi là hổ xuống đồng bằng bị chó bao vây, anh ta tuyệt đối sẽ không sợ Tống Lâm.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của người đàn ông trước mặt anh cảm thấy áy náy chút đỉnh.

Ngô Dương nhìn sang phía Mộ Cẩm Vân, nhướng mày chất vấn: “Ồ, thì ra Mộ Cẩm Vân là thư ký của anh sao?”

Ngô Dương vừa nói, đột nhiên nở nụ cười: “Sợ là anh Tống Lâm đây sẽ không biết tôi, xin giới thiệu tôi và thư ký của anh là người quen cũ. Chúng tôi chỉ như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại nhau nên muốn ôn lại chuyện xưa. Chuyện này không liên quan đến anh, không phải anh không nên can thiệp sao?”

“Ôn lại chuyện xưa?”

Tống Lâm lặp lại bốn chữ này, ánh mắt hằm hằm liếc nhìn Ngô Dương: “Cậu chủ Ngô anh thật buồn cười, chuyện xưa gì mà làm thư ký của tôi hoảng sợ như vậy?”

“Tôi nào có biết được đâu. Tôi không làm gì cả. Cô ấy bảo chạy là chạy liền, chuyện này trách tôi được sao?”

Ngô Dương giơ hai tay lên, ngang ngược làm mình làm mẩy.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy Ngô Dương hành xử như vậy liền vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Tống Lâm, trên mặt anh vẫn không hề biểu cảm gì, giọng nói lãnh đạm như trước: “Cậu chủ Ngô thật thú vị, nhưng…”

Anh ngắt quãng một hơi, trên mặt còn hiện nguyên nét thù địch, rồi mới tiếp lời: “Tống Lâm tôi lại ghét kiểu thú vị như anh nhất đấy.”

Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn Ngô Chung Thành: “Ông Thành, con trai ông thật sự khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác đấy. Đã như vậy thì có lẽ phải xem xét lại sự hợp tác của chúng ta rồi.”

Vừa nói anh vừa đi ra ngoài trong tay anh vẫn còn ôm lấy Mộ Cẩm Vân.

Ngô Chung Thành chỉ cảm thấy như nghe phải tin sét đánh: “Tống Lâm! Hãy nghe tôi giải thích đã, anh Tống Lâm!”

Nhưng mà Tống Lâm còn không thèm quay đầu lại, Ngô Chung Thành nhìn theo bóng lưng Tống Lâm khuất xa dần rồi lại hướng về phía Ngô Dương, giơ tay giáng xuống một cái tát: “Nhìn lại những gì mày đã làm đi, ôn nghiệt!”

“Con đã làm gì chứ? Tống Lâm này là cái quái gì mà ba đánh con?”

“Tao hiện giờ không chỉ muốn đánh đâu, giết được mày tao cũng giết!”

Ngô Dương vốn dĩ có chuyện muốn nói với cha, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ngô Chung Thành, thấy trên mặt ông nổi gân xanh mới biết Ngô Chung Thành thật sự đang vô cùng tức giận.

“Vậy Tống Lâm kia là ai, tại sao lại sợ anh ta đến như vậy?”

“Tống Lâm là người như thế nào mày phải tự đi mà tìm hiểu!”

Ngô Chung Thành quá lười để nói chuyện với Ngô Dương, ông ta chỉ đi lẽo đẽo chạy theo Tống Lâm.

Tống Lâm đang đưa Mộ Cẩm Vân ra khỏi khách sạn. Lúc ấy có một chiếc taxi đang đậu ở cửa khách sạn, Tống Lâm giơ tay vẫy taxi lại: “Vào trong đi.”

Anh mở cửa để cô trực tiếp lên xe.

Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, một lúc sau mới kịp phản ứng rồi bước lên xe.

Tống Lâm ngay sau đó đã theo cô lên xe, lúc này Ngô Chung Thành đã đuổi ra ngoài sảnh kịp hai người.

Ngô Dương đã tra được thông tin của Tống Lâm, không có nhiều thông tin của Tống Lâm trên google mà chỉ nói rằng Tống Lâm là chủ tịch công ty Kodak.

Lời giới thiệu này tuy thật ngắn gọn nhưng đã khiến Ngô Dương bị sốc sởn gai ốc.

Công ty Kodak thì có ai mà không biết chứ, chính là một trong những công ty điện tử hàng đầu ở Việt Nam mà.

Ngô Dương nghĩ đến những gì vừa nói trước mặt Tống Lâm, sắc mặt anh ta lập tức cứng đờ.

Lúc này, Ngô Chung Thành mới đuổi kịp Tống Lâm.

Tống Lâm chưa kịp đóng cửa ông ta đã vươn tay ra chặn cánh cửa, Tống Lâm buông ra, ngẩng đầu nhìn Ngô Chung Thành ở ngoài cửa: “Ông Thành?”

Biểu cảm tự hào của Ngô Chung Thành khi đang ngồi trên bàn ăn lúc nãy đi đâu mất, giờ chỉ còn vẻ mặt xám xịt lo lắng như người mất hồn: “Tống Lâm, cho tôi thời gian giải thích chuyện này với anh.”

Biểu cảm trên gương mặt Tống Lâm không thay đổi: “Thư ký của tôi theo tôi đi công tác, bây giờ lại bị đối xử như thế này dưới tay của cậu ấm nhà các người, chuyện này ông còn muốn nói gì với tôi nữa sao?”

Anh nói một cách thản nhiên, sắc mặt của Ngô Chung Thành còn tái nhợt hơn trước.

“Tổng giám đốc Lâm, xin anh khoan hồng độ lượng. Tôi thật sự sẽ giải thích chuyện này với anh và Thư ký Vân!”

Lông mày của Tống Lâm khẽ nhúc nhích: “Tôi không nghĩ rằng ông Thành đủ tư cách chân thành để hợp tác cùng chúng tôi. Chuyện hợp tác lần này nên bỏ qua thôi.”

Nếu trước đây Ngô Chung Thành đã tự hào bao nhiêu thì bây giờ ông ta càng hối tiếc bấy nhiêu.

Ông ta không ngờ con trai mình là Ngô Dương lại hành xử tệ gây hậu quả ra nông nỗi này, điều mà ông ta không ngờ là Tống Lâm thẳng tay huỷ hợp đồng trị giá mấy trăm triệu đô chỉ vì một thư ký.

Lời vừa rồi của Tống Lâm không hề chừa đường cho ông ta phản bác chút nào, ai mà không biết trên bàn ăn của Tống Lâm không được bày rượu. Vậy thì tốt rồi, ông ta còn định cố ý để dành mấy thứ đó tiếp đãi Tống Lâm.

Vốn dĩ những chuyện này còn chưa được bàn bạc công khai trên bàn tiệc, Tống Lâm càng có cớ đuổi ông ta đi cho dù ông tacó muốn đuổi theo anh hay không, nhưng bây giờ Ngô Dương đã gây ra chuyện như vậy, Ngô Chung Thành không biết phải làm thế nào để giữ chân Tống Lâm.

“Tổng giám đốc Lâm, anh xem, chúng ta sẽ tái ký hợp đồng chứ. Để thể hiện thành ý của tôi, tôi sẽ giảm thêm chín phẩy chín lăm phần trăm dựa trên giá bán công ty cho anh, có được không?”

Mộ Cẩm Vân nghe xong, không khỏi nhếch mép: “Ông Thành, ông nghĩ sao vậy. Ông muốn dùng chiết khấu như vậy để mua chuộc Tống Lâm sao? Ông cho rằng anh Tống Lâm thiếu tiền sao?”

Phải, số tiền đó Tống Lâm đâu có thiếu chứ?

Tài sản của Tống Lâm đủ để mua hàng chục công ty như công ty ông ta, màn kì kèo trao đổi này thật đáng xấu hổ quá rồi.

Nhưng Ngô Chung Thành không muốn đánh mất cơ hội này, người duy nhất sẵn sàng trả hơn bảy ngàn tỷ để mua công ty là Tống Lâm, nếu không bán công ty cho Tống Lâm thì chỉ còn nước tuyên bố phá sản, thanh lý hết tài sản cũng chỉ thu được cùng lắm là hai hay ba tỷ thôi.

“Tổng giám đốc Lâm, khu đất ở phía tây thành phố ngày mốt sẽ được bán trên sàn đấu giá. Chúng ta không có nhiều thời gian ở lại đây đâu.”

Mộ Cẩm Vân đã ở bên Tống Lâm lâu như vậy, ít nhiều cũng học được cách nói dối không chớp mắt rồi.

Nếu vừa rồi cô không thông minh thì đã sớm bị Ngô Dương lôi vào phòng rồi, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Ngô Chung Thành không thể trách ai khác, muốn trách thì cứ trách đứa con ngỗ ngược của ông ta thôi!

“Chốt bảy nghìn tỷ. Ông Thành, nếu ông cảm thấy đồng ý với cái giá này, chúng ta sẽ ký hợp đồng vào sáng ngày mai, còn không thì bỏ đi.”

Anh vừa nói vừa nhìn Ngô Chung Thành.

Ngô Chung Thành lắc lắc bàn tay, toàn thân giật mình sợ hãi ánh mắt đen sâu thẳm đó của Tống Lâm. Ông ta nhanh chóng buông đôi bàn tay đang nắm chặt cửa xe ra.

Mộ Cẩm Vân ngay lập tức ra hiệu cho tài xế: “Đi thôi!”

Chiếc xe taxi từ từ chạy đi, Ngô Chung Thành ngồi trên mặt đất không thể tin được.

Cái giá mà Tống Lâm đưa ra thực sự rất hời cho ông ta rồi, và anh cũng không thèm lợi dụng chuyện kia để ép giảm nửa giá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.