Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 186



Chương 186: Cô không khống chế được bản thân mình

Không ngờ em lại mong manh như vậy.”

Mộ Cẩm Vân không ngờ là Tống Lâm sẽ nói như vậy, hiện tại thì cô hối hận đến mức muốn đập đầu vào bàn mà tự sát.

Dựa vào lời nói của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân quyết định sau này cô sẽ không xen vào chuyện của người khác nữa.

Cho nên thời điểm thức ăn đem lên, cô chỉ quan tâm bản thân mình, người đàn ông đối diện như thế nào, ra làm sao, cô cũng không hề liếc mắt một cái.

Trong cả quá trình dùng bữa, hai người không hề trao đổi dù chỉ một câu, giống như hai người xa lạ đang ngồi cùng bàn ăn chung với nhau.

Mãi đến lúc lên xe, Tống Lâm lái xe, đóng cửa lại, ngồi ở chỗ ghế lái nghiêng đầu nhìn cô.

Anh không lái xe, ánh mắt đảo qua, bên trong con ngươi đen một mảnh nặng nề.

Không hiểu sao Mộ Cẩm Vân có chút chột dạ, cô thật cẩn thận mở miệng gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Gần đây tính tình em không được tốt lắm nhỉ?”

Thời điểm Tống Lâm nói chuyện vẻ không quan tâm gì nhiều, nhưng khi ánh mắt anh quét lại đây, không hiểu sao lòng của Mộ Cẩm Vân lại run lên: “Em xin lỗi.”

Cô quả thật có chút được đằng chân lân đằng đầu, anh chỉ nói có một câu thôi, không ngờ cô lại hờn dỗi.

Mộ Cẩm Vân cô đây chẳng có ưu điểm gì nhiều, ưu điểm duy nhất của cô, đó là sai thì phải sửa.

Cô sai rồi, cho nên phải giải thích.

Anh không nói gì nữa, chậm rãi khởi động lái xe đi.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, cũng không biết rốt cuộc anh có giận hay không.

Không khí trong xe vô cùng nặng nề, Mộ Cẩm Vân chuyển tầm mắt đi, cô xoay người nhìn phong cảnh bên ngoài, mặt trời bên ngoài vô cùng sáng lạn, chỉ là không biết sao cô lại cảm thấy có chút đen tối.

Cô không biết con đường này rốt cuộc phải đi bao lâu, giống như không có điểm cuối cùng, lại giống như lúc nào cũng có thể đến nơi.

Mười lăm phút sau, xe dừng ở căn hộ dưới lầu, mà không phải ở bãi đỗ xe.

Tống Lâm bên cạnh rốt cục mở miệng: “Tôi còn có việc, em lên trước đi.”

Sắc mặt anh có chút lạnh lùng, Mộ Cẩm Vân đang muốn hỏi anh là buổi tối còn có thể bồi cô đi dự tiệc đám cưới của Mộ Tinh Anh nữa không, nhưng mà khi tầm mắt của cô rơi xuống khuôn mặt của anh, mọi lời cô muốn nói đều bị chặn lại, cuối cùng chỉ im lặng.

“Vâng.”

Cô cúi đầu, nhẹ giọng đồng ý một tiếng, sau đó đẩy cửa xe đi xuống.

Buổi trưa có rất nhiều người đi lại, một số người đang đợi ở thang máy.

Mộ Cẩm Vân đứng ở giữa, biểu tình cô có chút đờ đẫn, khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt của cô.

Tống Lâm nhìn trong chốc lát, thẳng đến lúc cô vào thang máy, anh mới quay xe rời đi.

Một căn hộ to như vậy nhưng bên trong đến một người cũng không có, im lặng đến mức khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Mộ Cẩm Vân trở về phòng, trực tiếp mở hệ thống sưởi, sau đó đặt đồng hồ báo thức, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi cô đi ngủ trưa.

Nhưng khi cô nằm trên giường, không biết vì sao mà ngủ không được.

Đêm qua Tống Lâm gọi cuộc điện thoại kia, thật sự cô đã nghe được.

Cô đi theo anh đã được tám tháng, nói thật thì cô rất rõ tính anh, việc nhỏ như lúc nãy, cô không nên tức giận hờn dỗi với anh làm gì.

Trên phương diện công tác, anh là sếp của cô, ở phương diện riêng tư, anh cũng là cấp trên của cô.

Cô cùng Tống Lâm, trong lúc đó khi bắt đầu từ ngày đầu tiên, cô đã định sẵn là người phải nhún nhường nhẫn nhịn.

Tựa như vừa rồi, người khởi đầu mọi chuyện không đúng cũng là cô, người thỏa hiệp cũng là có.

Nhưng những điều này đều không có liên quan gì hết, điều là cô chân chính để tâm, chính là câu nói kia của anh…

“Vui chơi qua đường chút mà thôi, làm sao có thể xem là thật được? Người này sao mà nghĩ nhiều thế, chỉ là lâu lắm rồi mới có người nhìn vừa mắt thôi.”

Âm thanh của anh không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, có lẽ là chắc chắn cô đang ngủ nên không nghe được.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô ước rằng mình sẽ không đi xuống lầu ngay tại lúc đó, hoặc là sớm một chút, hoặc là muộn một chút, không cần cố tình ngay tại thời điểm anh nói câu nói kia mà xuống.

Chỉ là không có nếu, cô nghe được, nhưng định mệnh dẫn dắt vậy, cô nghe được.

Cô cũng không biết chính mình làm sao, rõ ràng biết khi ở trong mối quan hệ này thì nhất định không được lún sâu, cô cũng nghĩ bản thân mình đã khống chế rất tốt.

Chỉ là không biết điều gì đã xảy ra đánh vỡ thế cân bằng giữa hai người, làm cho sự ngụy trang giả tạo của cô bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn.

Cô không khống chế được chính mình.

Tống Lâm là một người đàn ông ưu tú xuất sắc, ngoại trừ danh phận, cái gì anh cũng cho cô rồi.

Tình cảm ngọt ngào, nuông chiều bao che, anh đều cho hết rồi.

Khi tâm trạng tốt anh có thể giúp cô rửa bát, chuẩn bị bữa ăn, thỉnh thoảng còn kêu Lý Minh Việt chuẩn bị quà cho cô.

Hai người đã ở chung với nhau được bảy tháng vào tháng tám sắp đến đây.

Nhìn anh có vẻ đáng sợ, nhưng mà sáng chiều ở chung, cô nhận ra anh không phải là người lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa anh còn chói mắt như thế.

Người trước ngã xuống, sau đó có nhiều phụ nữ hơn tiến lại gần chỉ là trong số đó, anh chỉ chọn mỗi cô. Đôi khi, trong lòng cô cũng âm thầm đắc ý, mừng thầm.

Viên đạn bọc đường này, ban đầu cô không tình nguyện nuốt xuống, thời điểm trở về vị trí cũ ở hiện tại cũng vui vẻ ăn.

Khi nước mắt tí tách rơi trên gò má, Mộ Cẩm Vân mới tỉnh táo trở lại.

Cô không bao giờ biết rằng, bình thường cô ngoan ngoan nghe lời như vậy, sâu trong thâm tâm cô lại có tham vọng to lớn đến thế.

Đột nhiên cô cảm thấy khủng hoảng, mà so với khủng hoảng tồn tại, càng đau khổ hơn là cô có chút may mắn đó.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, sự yên tĩnh của căn phòng bị cắt đứt.

Cô sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua di động bên cạnh.

Mộ Cẩm Vân tưởng Tống Lâm gọi cho mình, một tay gạt nước mắt, một tay cầm điện thoại lên.

Nhìn đến số điện thoại hiện trên màn hình, cô nhíu mày một chút nhưng vẫn điều chỉnh tâm trạng rồi nhấn nút nghe: “Chuyện gì?”

Cô hít sâu một hơi, sự nghẹn ngào trong giọng nói đã phai nhạt rất nhiều.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Mộ Tinh Anh nở nụ cười: “Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở chị gái thân yêu của tôi, hôn lễ tối nay của tôi, chị nhớ tham gia nha!”

“Cô yên tâm. Tôi nói được làm được, tôi còn có chuyện phải làm, cúp máy đây.”

Nói xong, cô trực tiếp tắt điện thoại của Mộ Tinh Anh.

Trong phòng khôi phục sự im lặng, căn phòng rộng bốn mươi mét vuông đột nhiên im phăng phắc, có điểm kinh dị.

Mộ Cẩm Vân ngủ không được nên quấn chăn bước đến ghế sofa ngoài hành lang nhỏ ngồi xuống.

Cô không biết bản thân phải làm gì để vượt qua bốn giờ kế tiếp, cô hiện tại chẳng muốn làm gì cả.

Cô không phải là người sợ hãi cô độc, năm cô mười bảy tuổi đã được Mộ Đình Nam cho đi nước ngoài du học, cô ở một mình mãi cho đến khi trở về nước vào tháng bốn năm nay.

Nhưng mà hiện tại, không ngờ là cô sợ một thân một mình khi ở đây.

Có một hộp thuốc lá nằm ngay ngắn trên bàn, bên cạnh còn có một cái bật lửa.

Ánh mắt cô dừng lại trên đó, nửa ngày sau, cô đưa tay cầm lấy bao thuốc lá trên bàn.

Mở hộp ra, bên trong chỉ còn lại bảy điếu.

Hộp thiết kế vô cùng ngắn gọn, cô không biết của nhãn hiệu nào.

Tống Lâm rất ít khi hút thuốc trước mặt cô, cô chỉ gặp đúng hai lần anh ngồi trên sofa trong nằm hút thuốc lúc nửa đêm.

Mộ Cẩm Vân không biết thuốc lá có sức hấp dẫn gì, có thể làm cho người ta nửa đêm không ngủ mà dậy hút thuốc.

Có người nói nicotine có thể ngăn chặn đau khổ, lúc hút thuốc sẽ làm cho não không suy nghĩ được, cái gì cũng không biết nữa.

Nếu thực tế là như vậy, cô sẽ cần một điếu thuốc.

Mà trên thực tế, cô cũng lấy điếu thuốc ra, học bộ dáng kẹp thuốc ở hai đầu ngón tay của Tống Lâm, bỏ hộp xuống dưới, cô dùng tay còn lại cầm chiếc bật lửa lên.

Mộ Cẩm Vân nhớ lại bộ dáng hút thuốc của Tống Lâm, bọn họ ở cùng nhau đã tám tháng nhưng cô hiếm khi nhìn thấy hình ảnh anh ngồi hút thuốc.

Cô học anh cúi xuống người xuống, đưa tàn thuốc vào miệng, một bàn tay trống rỗng che lại, một bàn tay kia thì quẹt bật lửa.

Một ánh lửa màu xanh tím bùng lên, điếu thuốc rất nhanh đã được châm.

Mộ Cẩm Vân chưa từng hút thuốc bao giờ, nicotine khiến cô bị sặc, ho khù khụ, hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Cô vội vàng cất điếu thuốc đi, sương khói của tàn thuốc kia vấn vương xung quanh. Cô nhìn, sau khi bình ổn hô hấp, một lần nữa cầm điếu thuốc hít một hơi dài.

Lúc này đây, rốt cuộc cô cũng không bị sặc nữa.

Mùi thuốc không thơm như đã nghe qua, hương vị cũng không ngon, chỉ là cô không hề dừng lại.

Vừa rồi bị sặc đến chảy nước mắt, cô không để ý nhiều. Hiện giờ nước mắt trực tiếp chảy ra, cô ngơ ngác ngồi ngay ở đó, thẫn thờ nhìn điếu thuốc trên tay lụi dần.

Cuối cùng, đột nhiên cô nở nụ cười, bỏ điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đứng dậy đi về giường.

Lúc này cô ngủ thẳng giấc cho đến khi đồng hồ báo thức reo lên.

Mộ Cẩm Vân điều chỉnh báo thức lúc năm giờ chiều, cô định trang điểm thật tốt sau đó tìm cách đối phó Mộ Tinh Anh.

Bên trong tủ quần áo có một chiếc váy dài thẫm màu, hở ngang đến thắt lưng, trước đây cô chưa từng mặt, hôm nay quyết định chọn nó.

Trời lạnh như thế, bên ngoài cô mang thêm một chiếc áo khoác màu xanh khói, dưới chân là đôi giày cao gót nhọn, lộ ra mắt cá chân sáng bóng.

Vừa mới cài nút giày cao gót xong, cửa liền mở ra.

Tống Lâm đứng ở cửa, chống tay lên cánh cửa, cúi đầu nhìn cô, mày nhíu lại một chút.

Thời điểm Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn thấy anh thì lo lắng vô cùng, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô vươn tay vén lọn tóc ra phía sau, đứng dậy nhìn anh nở nụ cười: “Em cứ nghĩ quý ngài Lâm đây sẽ không giúp em cơ.”

Cô khoác lên mình một bộ trang phục vô cùng lộng lẫy, ánh mắt màu đậm pha khói, kẻ mắt hơi xếch lên, đuôi mắt kéo dài cong vút sáng ngời, nhìn quyến rũ vô cùng.

Ngoài ra, mái tóc cũng đã được làm qua. Mái tóc dài chỉ uốn xoăn nhẹ lúc đó đã biến thành những lọn tóc xoăn gợn sóng, đi kèm với màu son đỏ đậm cổ điển, với chiếc váy đen dài cổ tim khoét sâu và giày cao gót. Khi cô đi đến hội trường, chắc chắn sẽ là trung tâm của sự chú ý.

Tống Lâm nhíu nhíu mi: “Em không lạnh?”

“Không sao đâu.”

Cô nói xong, nở nụ cười: “Tổng giám đốc Lâm này, anh có đi cùng em hay không?”

Tống Lâm nhìn cô, sự lạnh lùng hiện rõ ràng trong đôi mắt anh.

Chỉ là hiện tại cô giống như không hề phát hiện ra, còn nhìn thoáng qua di động của mình: “Bảy giờ rồi, nếu em không giữ lời hứa tham dự hôn lễ, chỉ sợ là Mộ Tinh Anh sẽ nghĩ là em e ngại cô ta.”

“Chờ một chút.”

Giữa trưa xuất phát anh chỉ mang một bộ đồ giản dị, cô ăn mặc long trọng như vậy, nếu anh mang bộ đồ này đi cùng, hai người sẽ đối lập nhau rõ ràng, như người của hai thế giới vậy.

Động tác của Tống Lâm rất nhanh, anh thay đổi một bộ vest màu trắng rồi đi xuống dưới.

Anh rất hiếm khi mang vest trắng, hôm nay xem như là xã thân làm việc tốt giúp người rồi.

Thời điểm Mộ Cẩm Vân nhìn anh thì sửng sốt một chút, sau đó cười cười, chủ động khoác lấy tay anh: “Cám ơn Tổng giám đốc Lâm.”

Tống Lâm cảm thấy cô vô cùng kỳ quái, chỉ là anh không biết không đúng ở điểm nào.

Hai người vào thang máy, bên trong có ba người, Mộ Cẩm Vân đi vào, ánh mắt đều dừng ở trên người cô.

Tống Lâm cau mày, thân thể chắn trước mặt cô, che đi tầm mắt nóng rực của ba người đàn ông kia.

Thang máy rất nhanh đã đến lầu một, xe anh không gửi tại bãi đỗ xe, mà trực tiếp đậu ở bên ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.