Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 187



Chương 187: Tôi không dám.

Gió thổi qua, lạnh đến khiến người phát run, Mộ Cẩm Vân cắn răng đi đến bãi đỗ xe.

Tuy cô là một người cực kỳ sợ lạnh, nhưng cô sẽ không run.

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, liếc mắt một cái: “Em không lạnh?”

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh, cắn răng: “Lạnh.”

“Đi lên…”

“Nhưng mà bên trong như thế này sẽ không lạnh.”

Anh chưa nói xong, Mộ Cẩm Vân xen mồm nói trước anh.

Tống Lâm nhìn cô, sắc mặt không được tốt lắm.

Mộ Cẩm Vân di chuyển tầm mắt: “Tổng giám đốc Lâm, mở cửa xe ra đi.”

Anh lấy điều khiển từ xa ra, mở khóa.

Mộ Cẩm Vân vội vàng ngồi lên chỗ ghế phụ, Tống Lâm cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe.

Tống Lâm vừa mới từ bên ngoài về, hệ thống sưởi mới tắt cách đây không lâu.

Từ lúc ra ngoài cho đến lúc ngồi trên xe, Mộ Cẩm Vân vẫn chưa thả lỏng tay của mình ra, váy của cô mặc mà như không mặc, ban đầu cô vốn dĩ không muốn mặc như vậy. Chỉ không biết vì sao từ lúc tỉnh dậy có cảm giác gì, cô từ tủ quần áo chọn trúng nó nữa.

Dọc theo đường đi hai người ai nấy đều không mở miệng nói chuyện, xe rất nhanh ngừng lại tại một khách sạn có tiếng tăm.

Tống Lâm đến nơi này không phải chỉ một hai lần, người bảo vệ đã sớm nhận ra xe của anh. Huống chi cả thành phố Hà Nội này, người xài biển số xe đó, chỉ có mỗi Tống Lâm anh thôi.

Mộ Cẩm Vân sợ lạnh, sau khi xuống xe liền chủ động khoác lấy cánh tay anh.

Anh mặc áo khoác dày, người đứng chỗ đó, thân thể thẳng tắp như tùng. Cho dù anh không phải là Tống Lâm, bằng khuôn mặt và khí chất này, cũng đủ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Cửa khách sạn đặt một cái biển lớn, bên trên viết tên của Trương Đại Bình và Mộ Tinh Anh.

Tuổi của Trương Đại Bình có thể sánh ngang với bố Mộ Tinh Anh, nhưng trên ảnh chụp cô ta nở nụ cười tươi sáng lạn, nhìn không có có chút oan ức nào khi phải gả cho một người đáng tuổi cha chú mình.

Trên phương diện này, Mộ Cẩm Vân cô không thể không bội phục Mộ Tinh Anh.

Cô thu hồi suy nghĩ, đi cùng Tống Lâm lên trên lầu hai.

Tiệc cưới cử hành tại lầu hai, thảm đỏ trải dài từ cửa đến bên trong lối đi.

Hai người vừa vào đến cửa lầu hai thì thấy Mộ Tinh Anh mặc lễ phục cùng với Trương Đại Bình đang chào đón khách. Thời gian vừa kịp lúc, Mộ Tinh Anh nghĩ Mộ Cẩm Vân không dám đến, thời điểm thấy cô đến, tươi cười trên mặt càng thêm âm trầm, trực tiếp đi lên đón: “Chị à, em còn nghĩ chị không đến cơ.”

Mộ Cẩm Vân miệng cười nhưng lòng không cười, nhếch môi: “Cô đã có lòng mời, tôi nào dám không tuân lệnh.”

Mộ Tinh Anh còn muốn nói cái gì đó, Trương Đại Bình đứng bên cạnh đã tiến đến: “Tổng giám đốc Lâm, nghe danh đã lâu, hân hạnh hân hạnh!”

Trương Đại Bình đến cả tư cách cũng không có để mà gặp được Tống Lâm, chỉ là Tống Lâm vừa vặn đến hôm nay, không ngờ Tống Lâm còn tham gia hôn lễ của mình, ông ta tự nhiên sẽ không bỏ phí cơ hội tốt này.

Tống Lâm chỉ thản nhiên nhìn ông ta một cái: “Ông là ai?”

Trương Đại Bình cũng không giận: “Tổng giám đốc Lâm, tôi là Trương Đại Bình, chồng của Tinh Anh, không nghĩ là hôm nay ngài sẽ tham dự hôn lễ của tôi, tôi thật sự vô cùng may mắn!”

Mộ Tinh Anh không muốn Mộ Cẩm Vân hôm nay nổi bật hơn so với mình, càng không muốn Trương Đại Bình chỉ lo làm quen với người có tiếng trong giới mà ngay cả người vợ như cô cũng bỏ sang một bên.

Mộ Cẩm Vân nhếch môi nhướng mi, tầm mắt nhìn Mộ Tinh Anh bên cạnh: “Chúng tôi không quấy rầy hai vị tiếp khách nữa, chúng tôi đi trước.”

Cô nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tống Lâm bên cạnh một cái.

May mắn Tống Lâm lúc này cũng cho cô chút mặt mũi cơ bản, nắm tay cô hướng bên trong đi vào.

Người hôm nay đến cơ bản là thuộc tầng lớp của Mộ Đình Nam và Trương Đại Bình, Mộ Cẩm Vân sợ anh bị quấy rầy, cố ý chọn chỗ xa sân khấu nằm sát trong góc ít ai để ý.

Hội trường bên trong ngày càng nhiều người, hệ thống sưởi cũng hoạt động hết công suất, cô trực tiếp cởi áo khoác ra, khoát lên một bên.

Trước đó cô mang áo khoác, Tống Lâm không hề phát hiện sau lưng cô lộ một mảng lớn như thế.

Hiện giờ thấy được, anh trực tiếp đem áo khoác cô vừa cởi ra đưa tới trước mặt cô: “Mặc vào.”

Mộ Cẩm Vân tiếp nhận áo khoác, nhíu nhíu mi: “Nhưng mà hiện tại em thấy nóng quá Tổng giám đốc Lâm.”

Cô nói xong, nở nụ cười, không có nhìn anh nữa, tự mình nhấp một ngụm nước trái cây.

Tống Lâm nhìn cô, mặt có chút trầm.

Nếu là như bình thường, cô đã sớm nghe lời nhanh chóng mặc áo khoác vào, chỉ là tối hôm nay, giống như là cô không thèm để ý sắc mặt của anh, hoặc là nên nói, cô đã quên hiện tại cô là người của anh.

Cô cầm ly nước chanh lên cao, tựa lưng vào ghế ngồi, đùi phải gác chéo lên bên trên chân trái, lộ ra một mảng da thịt trơn bóng.

Làn da của Mộ Cẩm Vân vốn rất trắng, lại mặt chiếc váy thẫm màu, mang lại hiệu quả kích thích thị giác cực mạnh.

Tuy rằng hai người ngồi ở vị trí ít người đến, nhưng không có nghĩa là không ai không chú ý bên này.

Áo khoác của Mộ Cẩm Vân vừa mới cởi ra, phía sau lưng lộ một tảng lớn, hấp dẫn không ít ánh mắt của các người đàn ông khác.

Hôm nay cô trang điểm tinh xảo, đôi mắt lạnh lùng, trong chiếc ly cao cấp tuy chỉ là nước chanh, nhưng nhìn bộ dáng hôm nay của cô, giống như là đang chìm đắm trong men rượu vậy.

Trương Đại Bình không phải là người thuộc tầng lớp thượng lưu, ông ta chỉ là kẻ có tiền thôi.

Người hôm nay đến dự đương nhiên cũng sẽ không có nhân vật tiếng tăm gì, nếu là bạn bè người thân được nói đến, thì đã có mặt trong đại sảnh rồi, chỉ là Mộ Cẩm Vân lại ngồi ở bên ngoài, không ít người nhận định là cô chỉ thấy người sang bắt quàng làm họ thôi.

Dần dần có người kiềm chế không được, trực tiếp ngồi ở vị trí bên phải của Mộ Cẩm Vân.

Người đàn ông mới ngồi xuống cũng xem như là tuấn tú lịch sự, nhã nhặn hiền hòa, cặp kính cận trên sống mũi, bên trong mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng, phía dưới là quần tây màu nâu nhạt và giày da giản dị, nhìn vô cùng sạch sẽ, cũng không khiến người khác chán ghét.

Sau khi anh ta ngồi xuống, cũng dùng chiếc ly cao cấp rót vào chút nước chanh, nhấp một ngụm rồi nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: “Xem ra dùng ly cao cấp để uống nước chanh cũng không tệ lắm.”

Anh ta giữ khoảng cách rất khá, mặc dù anh ta hơi nghiêng người để thu hút sự chú ý của cô, nhưng vẫn duy trì khoảng cách cách xa cô khoảng ba mươi cm.

Mộ Cẩm Vân cười cười, vung nhẹ ly rượu chứa nước trái cây bên trong: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“Thời Tranh.”

Người đàn ông vươn tay, dịu dàng nở một nụ cười.

Tay anh không chỉ to lớn, móng tay còn được cắt tỉa gọn gàng, anh có vẻ là một người đàn ông quan tâm đến chất lượng cuộc sống.

Từ khi trở về nước, Mộ Cẩm Vân còn chưa kết bạn được với ai cả, nếu ở hôn lễ của Mộ Tinh Anh làm quen được một vài người, không chừng còn có thể chọc tức Mộ Tinh Anh.

Cô nghĩ như vậy, nâng tay lên chuẩn bị bắt tay, bỗng dưng Tống Lâm đang ngồi bên cạnh đứng dậy chắn ngang.

Mộ Cẩm Vân sợ run một chút, quay đầu lại nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm?”

Khi tranh nhìn thấy hai người, cau mày, nhưng cuối cùng vẫn chủ động rời đi.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Nhưng nếu đã là hoa đã có chủ, thì anh sẽ không tiến đến đập chậu cướp bông.

“Mộ Cẩm Vân, em đang bày trò gì vậy?”

Thời điểm anh nói lời này, âm thanh vẫn như ngày thường không nhanh không chậm, chỉ là bên trong con ngươi đen kia là một mảnh âm u lạnh lẽo khiến người rùng mình.

Mộ Cẩm Vân run rẩy một chút, nâng tay lên né tránh: “Em về nước gần được một năm rồi, vẫn chưa xã giao bạn bè gì nhiều. Em chỉ đang cố gắng kết bạn thôi, Tổng giám đốc Lâm cảm thấy việc đó có vấn đề sao?”

Cô nói xong, thẳng tắp nhìn vào mắt anh.

Rốt cuộc Tống Lâm đã biết Mộ Cẩm Vân lạ ở chỗ nào, cô thay đổi rồi. Cô giống như là không sợ anh như trước nữa, trong lúc đó, cô đột nhiên cũng không lo lắng là liệu anh có tức giận không.

Chuyển biến nhanh như vậy khiến anh không thể thích ứng ngay được, anh nhíu nhíu mi: “Em muốn ngoại tình?”

“Ngoại tình…?”

Cô hừ một tiếng, nở nụ cười, tươi cười trên mặt có chút châm chọc: “Tổng giám đốc Lâm, mối quan hệ hiện tại của chúng ta có thể dùng hai chữ này sao?”

Cô nhìn thẳng anh, không lùi bước.

“Mộ Cẩm Vân, tôi nói rồi, nếu em dám….”

“Em không dám.”

Anh còn chưa nói xong, cô đã lên tiếng chặn lời anh lại.

“Em cũng sẽ không làm cho nên Tổng giám đốc Lâm à, anh có thể yên tâm.”

Cô nói xong, đưa tay gỡ ra bàn tay anh đặt đang trên người mình: “Hôn lễ bắt đầu rồi, Tổng giám đốc Lâm à, hiện tại anh có thể nói anh đã chuẩn bị quà gì không?”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, tươi cười trên mặt có chút chói mắt.

Tống Lâm nhìn cô, sau một lúc lâu, anh khôi phục khuôn mặt không chút thay đổi như thường ngày, thu hồi tầm mắt: “Chờ đi.”

Anh thản nhiên ném ra hai chữ này rồi không có mở miệng nữa, Mộ Cẩm Vân cũng không nói nữa, tầm mắt rơi xuống bên trên sân khấu.

Bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên cô không nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt Mộ Tinh Anh cho lắm. Nhưng mà cho dù không nhìn rõ, cô cũng biết hôm nay vẻ mặt Mộ Tinh Anh đắc ý như thế nào.

Mà phía sau, Mộ Tinh Anh nhìn khắp khán đài tìm Mộ Cẩm Vân mà không thấy cô đâu.

Cô ta có chút căm giận, cô ta thấy giữa nhiều người như vậy bản thân không thể bộc lộ quá rõ, chỉ thầm an ủi bản thân là Mộ Cẩm Vân sợ nhìn thấy lúc cô vinh quang chói lòi, sợ không dám nhìn cho nên chỉ có thể trốn trong góc mà thầm hâm mộ.

Tống Lâm có năng lực thì như thế nào?

Tống Lâm có thể cưới cô sao?

Đừng mơ mộng viển vông, người đàn ông ưu tú như Tống Lâm, có cưới cũng chẳng cưới người như Mộ Cẩm Vân đâu.

Nói đến chuyện này, cô ta vẫn cảm thấy mình cao tay hơn Mộ Cẩm Vân nhiều, có thể gả cho người chồng chiều chuộng thuận theo ý mình.

Người lớn tuổi thì sao, có tiền là được, đối tốt với mình là được, những chuyện khác, đều là giả tạo hết.

Nếu Mộ Cẩm Vân biết được ý nghĩ của Mộ Tinh Anh, tuy cô không dám tán thành hai tay hai chân, nhưng cũng không thể không đồng ý là cô ta có mắt nhìn thật.

Người vô tâm vô tình như Mộ Tinh Anh mới không dễ dàng bị tình cảm làm cho tổn thương.

Trên đài người điều khiển chương trình đang khuấy động không khí, Mộ Tinh Anh phát biểu đống lời buồn nôn ghê rợn của cô ta xong, hai người chuẩn bị trao nhẫn cho nhau.

Mộ Cẩm Vân không nghĩ là cô có thể tiếp tục ngồi đây, cô phát hiện hôn lễ này thật sự nhàm chán.

Mặt mũi cũng chẳng làm ăn được, Mộ Tinh Anh muốn cười thì cứ cười đi, cô nhìn không nổi nữa rồi.

Tống Lâm ở bên cạnh sau câu nói đó thì không mở miệng nữa, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh một cái, anh ngồi chỗ đó, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cả người nồng nặc hơi thở người lạ chớ lại gần.

“Tôi tuyên bố, cô Mộ Tinh Anh cùng ông Trương Đại Bình, hôm nay chính thức trở thành…”

“Tôi phản đối!”

Mộ Cẩm Vân vốn đang do dự có nên rời đi hay không, thình lình nghe được một giọng nói của người đàn ông ngay sau hội trường mới mở ra.

Cô sửng sốt một chút, cô phát hiện có một người đàn ông quay người chạy lên sân khấu, giật micro của MC: “Tôi phản đối, tôi không thể để con của mình gọi người khác là ba được!”

Từ từ gằn giọng của người đàn ông vang khắp hội trường, ngay cả Mộ Cẩm Vân cũng ngạc nhiên vô cùng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.