Chương 191: Không ngờ thư ký Vân lại là một người đẹp
Vị trí của căn hộ này tốt thì tốt, nhưng đối với Mộ Cẩm Vân thì có chút khó khăn.
Từ chỗ này không có xe buýt đi trực tiếp đến công ty, trên thực tế, công ty cách nơi này không xa.
Cũng may mắn là hôm nay cô có đủ thời gian, đợi khoảng mười phút sau, cô bắt được một chiếc taxi.
Lúc này mới tám giờ hai mươi phút, vẫn chưa tới giờ cao điểm, trên đường vẫn chưa quá kẹt xe.
Xe dừng trước công lúc tám giờ bốn mươi lăm phút, Mộ Cẩm Vân đến quán cà phê bên cạnh gọi một phần đồ ăn sáng rồi mới đi lên.
Hôm nay cô đến sớm, tới hiện tại, Triệu Nguyệt Anh và những người khác vẫn chưa đến.
Mộ Cẩm Vân bật máy tính, vừa ăn sáng vừa đọc email của mình.
Tống Lâm đến văn phòng lúc mười giờ, trong tay Mộ Cẩm Vân có hai phần văn kiện cần phải ký.
Nhìn thấy anh bước vào văn phòng, cô đợi mười phút sau mới đứng dậy gõ cửa.
“Mời vào.”
“Tổng giám đốc Lâm, đây là hai phần tài liệu cần xin chữ ký của anh.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ thù địch trên mặt đã giảm đi rất nhiều so với ngày hôm qua, nhưng ánh mắt lại không mấy thân thiện.
“Khi nào thì cần?”
Anh nói chuyện, giọng nói không chút cảm tình, Mộ Cẩm Vân cũng không có phản ứng gì: “Trong ngày hôm nay.”
“Tôi đã biết.”
“Tôi đi ra ngoài trước, Tổng giám đốc Lâm.”
Cô hạ thấp lông mày xuống, ánh mắt hài lòng, bộ dàng hoàn toàn là đang làm việc công không để ý việc tư.
Tống Lâm nhìn cô một lúc, rồi vẫy tay.
Mộ Cẩm Vân không hề lo lắng rằng Tống Lâm phát tác cảm xúc cá nhân của mình trong giờ làm việc. Đi theo anh tám tháng, Mộ Cẩm Vân biết rằng cô vẫn khá hiểu anh.
Người đàn ông máu lạnh vô tình, công việc và thời gian cá nhân được phân biệt rõ ràng.
Anh ấy không nói chuyện cá nhân khi đang làm việc, cũng không thích nói chuyện công việc trong thời gian riêng tư.
Sau khi bước ra khỏi văn phòng, Mộ Cẩm Vân khẽ mím môi.
Như vậy là cũng tốt, ít nhất cô không cần tìm một công việc khác.
Phải thừa nhận rằng, đoạn thời gian này được Tống Lâm dẫn dắt, cô đúng là đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô đi theo anh, từ một người tốt nghiệp cái gì cũng không biết đến trình độ hiện tại, tất cả đều không thể tách khỏi sự bồi dưỡng của Tống Lâm.
Đối với cô mà nói, Tống Lâm không chỉ là bao dưỡng cô, mà còn là người thầy của cô.
Cho nên cô cũng sẽ không đem cảm xúc cá nhân vào công việc, anh làm được, cô đương nhiên không thể không làm được.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Mộ Cẩm Vân liên lạc với thư ký của Tổng giám đốc Hùng, sau khi xác nhận rằng bữa trưa hôm nay không có vấn đề gì, cô mới tiếp tục sắp xếp bản tổng kết hàng tháng và hàng năm.
Mười một giờ, Triệu Nguyệt Anh gọi cô: “Chị Cẩm Vân.”
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn cô, không nghĩ tới bữa tiệc nữa: “Sao vậy?”
“Tổng giám đốc Lâm đã có hẹn với Tổng giám đốc Hùng lúc mười hai giờ hôm nay.”
Khi Triệu Nguyệt Anh nhắc nhở, cô mới nhớ ra.
Mộ Cẩm Vân ấn huyệt thái dương: “Cảm ơn em, Nguyệt Anh.”
Cô bận rộn đến mức suýt quên mất một việc quan trọng như vậy.
Cô nhanh chóng lưu bảng tổng kết vào máy tính, sau đó tắt máy, đứng dậy đi đến trước cửa văn phòng: “Tổng giám đốc Lâm?”
“Vào đi.”
Khi Mộ Cẩm Vân mở cửa đi vào, Tống Lâm đang đứng trước cửa sổ trả lời điện thoại.
Cô hơi khựng lại, nhưng vẫn nhấc chân bước tới, đứng ở bàn làm việc đợi anh.
Hai phút sau, Tống Lâm cúp điện thoại, quay lại nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh có hẹn với Tổng giám đốc Hùng đi ăn lúc mười hai giờ.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi ra ngoài trước, Tổng giám đốc Lâm.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt của Tống Lâm rơi vào trên khuôn mặt của cô, qua một hồi, anh đột nhiên cong môi cười: “Mộ Cẩm Vân, tôi thật sự đã đánh giá thấp em.”
Những lời này tuy nhẹ bẫng, nhưng lại khiến trái tim cô run lên.
Mộ Cẩm Vân mím môi, không có trả lời.
“Cút ra ngoài.”
Anh nghiêm khắc đuổi cô ra, cô gật đầu và kính cẩn lui ra.
Mười một giờ ba mươi phút, Tống Lâm mới bước ra khỏi văn phòng, Mộ Cẩm Vân liền cầm áo khoác sau ghế mặc vào, đi theo anh vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người, cô đứng ở góc bên trái, anh đứng giữa, hai người cách nhau một mét.
Trong không gian chật hẹp, bầu không khí thật căng thẳng.
May mắn thay, không mất nhiều thời gian, thang máy đã đến bãi đậu xe.
Cơn lạnh ập đến, cô không ý thức được mà siết chặt áo khoác.
Tống Lâm ở phía trước bước rất nhanh, cô đi giày cao gót đi theo sau anh có chút khó khăn.
Không biết có viên đá từ chỗ nào, Mộ Cẩm Vân trực tiếp bị vấp ngã.
Cả người không bị ngã xuống, nhưng chân của cô có chút chới với.
Nhưng Tống Lâm đi ở phía trước cũng không có quay đầu lại nhìn cô, cô mím môi, lắc chân một cái, không thấy sưng, liền nhấc chân chạy ra xe.
Cô đưa tay kéo cửa xe, phát hiện khóa xe vẫn chưa được mở.
Mộ Cẩm Vân gõ cửa kính xe và nói với anh ta: “Tổng giám đốc Lâm, làm ơn mở cửa.”
Thái độ của cô không có gì sai, nhưng không biết tại sao, Tống Lâm đột nhiên nhớ tới lúc trước cách cô vẫn gọi anh.
Khi đó, ánh mắt cô không được bình tĩnh như vậy.
Nhưng kể từ đêm đó, mỗi lần đối mặt với anh, cô đều bình tĩnh như vậy, lễ phép xa cách.
Trong lòng anh có chút cáu kỉnh không biết tại sao, anh chỉ cảm thấy mình đã bị thiếu tôn trọng, rất muốn xem thái độ của cô, nhưng anh lại không xem ra được điều gì.
Mộ Cẩm Vân đứng gần hai phút trước Tống Lâm mới mở khóa x era.
Cô vừa lên xe, còn chưa kịp thắt dây an toàn, xe đã được lái ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân mím môi, thắt dây an toàn rồi ngồi đó nhìn thẳng về phía trước.
Hai người ở trong xe đều không nói chuyện, nhìn từ xa, vẻ mặt của hai người hoàn toàn giống như một khuôn, đều không có chút biểu tình.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước khách sạn.
Lúc này, Mộ Cẩm Vân mới nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Tống gia đã cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa bước xuống xe.
Cô nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe, đi theo sau lưng Tống Lâm đến tận cửa phòng đặt.
Người phục vụ giúp họ mở cửa, bên trong là ba nam một nữ.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại, trên mặt nở nụ cười.
“Tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp, Tổng giám đốc Hùng.”
Tống Lâm nói xong lập tức ngồi xuống, Mộ Cẩm Vân đứng phía sau anh, nhìn bàn tay đang đưa ra của Tổng giám đốc Hùng, nhanh chóng đưa tay lên bắt một cái: “Tổng giám đốc Hùng, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Lâm, Mộ Cẩm Vân.”
“Thư ký Vân, ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ thư ký Vân lại là một người đẹp như vậy.”
Lời nói của người đàn ông không tính là xúc phạm, nhưng cô ở bên cạnh Tống Lâm lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám đối mặt với cô nói ra lời này.
Nhưng bữa ăn hôm nay là nói về dự án hợp tác năm sau, Mộ Cẩm Vân không dám làm phật ý Tổng giám đốc Hùng nên cười giả dối: “Tổng giám đốc Hùng quá khen rồi.”
Sau khi nói xong, cô ngồi vào vị trí bên cạnh Tống Lâm.
Cô vừa ngồi xuống, người phụ nữ bên cạnh Tổng giám đốc Hùng liếc nhìn cô một cái.
Người phụ nữ đó cũng mặc một bộ đồ công sở, nhưng chiếc áo sơ mi ở phần trên của cô ta quá chật, dáng người đầy đặn, khiến những điểm xinh đẹp trở nên khác biệt.
Mộ Cẩm Vân thu hồi ánh mắt, sau vài câu chào hỏi, cô mới biết người phụ nữ bên cạnh Tổng giám đốc Hùng cũng là thư ký.
Cô khẽ cúi đầu, đôi mắt hơi lim dim, rốt cuộc cô cũng biết tại sao vừa rồi Tổng giám đốc Hùng lại dám trắng trợn nói những lời đùa giỡn như vậy.
Tổng giám đốc Hùng này, có lẽ cho rằng cô và Tống Lâm, cũng giống như ông ta và người phụ nữ kia.
Nhưng ông ta cũng không có nghĩ sai, cô đúng là người phụ nữ của Tống Lâm, đồng thời cũng là thư ký của anh.
Nghĩ đến đây, Mộ Cẩm Vân cong môi chế nhạo.
“Tổng giám đốc Lâm, thời tiết này thật là lạnh.”
Tống Lâm liếc nhìn ông ta và không nói gì.
Thức ăn đã được gọi sẵn, trong lúc trò chuyện, thức ăn nhanh chóng được đưa lên.
Trên bàn ăn của Tống Lâm không có rượu, căn bản tất cả mọi người ở thành phố Hà Nội đều biết.
Tổng giám đốc Hùng này đã hợp tác với công ty bọn họ hai năm, không thể không biết.
Tuy nhiên, nghe nói năm nay Tổng giám đốc Hùng đã kiếm được rất nhiều tiền từ đầu tư, cho nên ông ta có chút hơi bốc đồng.
Ông ta nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, tôi muốn uống chút rượu, không biết anh có phiền không?”
Nghe được lời nói của ông ta, đôi mắt đen của Tống Lâm hơi chuyển động: “Tổng giám đốc Hùng tùy ý.”
Khi nói câu này, mặt anh ta không chút biểu cảm, đổi lại là người khác, tự nhiên sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng Tổng giám đốc Hùng đã vẫy người phục vụ đưa rượu lên, khi người phục vụ đặt ly rượu lên thì anh ta ngăn lại: “Tổng giám đốc Lâm không uống rượu, các cậu cầm ly rượu xuống đi.”
Khi Ngô Vĩ Hùng nói điều này, Mộ Cẩm Vân vô thức nhìn Tống Lâm.
Hôm nay thái độ của Ngô Vĩ Hùng này thực sự quá kiêu ngạo, Mộ Cẩm Vân nhíu mày, trong tiềm thức nghĩ rằng có lẽ ông ta tìm được nhà khác rồi.
Chỉ là công ty của bọn họ là một trong những công ty đứng đầu ngành này ở Việt Nam, với miếng bánh lớn như vậy thì rất nhiều người muốn được chia miếng, Ngô Vĩ Hùng không thể ngu ngốc như vậy, có tiền nhưng không muốn kiếm, lại còn cố tình xúc phạm Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân đã sàng lọc một số công ty trong nước, nhưng không tìm ra công ty nào đang đào tường.
Đối với bữa ăn hôm nay, Ngô Vĩ Hùng lẽ ra phải tôn trọng họ, nhưng kể từ khi bước vào đến bây giờ, Ngô Vĩ Hùng đã không hề có ý tôn trọng họ.
Mộ Cẩm Vân nhìn Tống Lâm một lúc, nghĩ ngợi rồi cuối cùng nói: “Tổng giám đốc Lâm, Tổng giám đốc Trương của Trường Hoành đã hẹn với anh lúc hai giờ chiều. Anh xem…”
“Ồ? Tổng giám đốc Trương cũng hẹn Tổng giám đốc Lâm sao, thật là trùng hợp.”
Ngô Vĩ Hùng không hề hoảng sợ khi nghe tên đối thủ của mình.
Còn Tống Lâm thì nét mặt không thể nói lên là vui hay là giận.
Anh chỉ quay đầu lại nhìn cô một chút khi cô vừa nói xong, nhưng cũng không nói gì.
Ngược lại, Ngô Vĩ Hùng lại tự mình nói: “Bây giờ vẫn còn quá sớm. Dù sao thì Tổng giám đốc Lâm cũng có hẹn với Tổng giám đốc Trương, nên có vẻ như chúng ta không cần nói về chuyện này nữa.”
Mộ Cẩm Vân cau mày, muốn mở miệng nói, nhưng Tống Lâm vẫn luôn bình tĩnh không nói, cô tự nhiên cũng sẽ không nói chuyện khi chưa được phép.
“Tổng giám đốc Lâm, công ty của chúng tôi cũng đã hợp tác với công ty của anh được hai năm. Dùng đạo lý mà nói thì làm với người mới không bằng làm với người quen. Năm sau, chúng tôi đương nhiên cũng muốn hợp tác với công ty anh, có điều…”
Ông ta vừa nói, ông ta đột nhiên nhìn lên cửa phòng: “Tổng giám đốc Dương, anh rốt cuộc cũng đến rồi!”
Nghe được lời nói của ông ta, Mộ Cẩm Vân vô thức nhìn về phía cửa.
Điều bước vào là một người đàn ông trẻ tuổi trạc tuổi Tống Lâm, nhưng khí chất trên người anh ta hoàn toàn khác hẳn Tống Lâm.
Lương Lập Dương chú ý tới ánh mắt của Mộ Cẩm Vân, liếc cô một cái: “Thư ký Vân, ngưỡng mộ đã lâu.”
Anh ta nói xong, đột nhiên đưa tay về phía cô.
Mộ Cẩm Vân cau mày: “Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Dương, tôi không biết anh.”
“Lương Lập Dương, bây giờ hai người không phải đã biết nhau sao?”
Mộ Cẩm Vân sắc mặt lạnh lùng, cũng không có giơ tay cầm lấy.
Anh nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, nâng chân lên ngồi xuống chỗ Ngô Vĩ Hùng giúp anh kéo ghế đi, ánh mắt rơi vào trên người Tống Lâm: “Anh, đã lâu không gặp.”