Chương 20: Tôi không tha thứ cho ông
Lời Lương Thu Trà vẫn chưa nói xong, Mộ Cẩm Vân đã đi lên bậc thang.
Mộ Đình Nam đứng ở đó, nhìn thoáng qua Mộ Tinh Anh và Lương Thu Trà, cũng nhấc chân “lộc cộc lộc cộc” lên lâu.
Sau khi Mộ Cẩm Vân vào phòng liền trực tiếp đóng cửa phòng lại, đồ vật cô mang tới vốn không nhiều, lúc này thu dọn cũng rất nhanh.
Mộ Đình Nam đứng ở cửa ra vào, ông ta hiếm khi kìm nén tính tình của mình, từng câu một khuyên nhủ Mộ Cẩm Vân: “Cẩm Vân, ba biết đêm qua đúng là quá đáng! Ba xin lỗi con, hơn nữa bảo đảm sau này cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa”.
Mộ Đình Nam tính toán thật hay, ông ta biết Mộ Cẩm Vân đã vào Samsung, nhưng không xác định tổng giám đốc Lâm có thật sự coi trọng Mộ Cẩm Vân hay không.
Tối hôm qua ông ta một công đôi việc, vừa thăm dò tổng giám đốc Lâm cũng vừa lấy lòng tổng giám đốc Lâm.
Tổng giám đốc Lâm mới vừa lái xe đưa Mộ Cẩm Vân về, ông ta càng quyết tâm muốn giữ lấy Mộ Cẩm Vân.
Về phần sau này, ông ta cũng không cần làm chuyện như vậy nữa.
Mộ Cẩm Vân đã có lần đầu với tổng giám đốc Lâm, chẳng lẽ hai người còn có thể vạch rõ quan hệ? Chỉ sợ bản thân Mộ Cẩm Vân ngây thơ, không biết suy nghĩ của đàn ông.
Mà Cẩm Vân trong phòng lúc này, trực tiếp cầm quần áo cuộn thành một đống rồi nhét vào trong vali, trong phòng hễ là đồ cô mang tới, cô cũng sẽ không để lại cho Mộ Đình Nam.
Đương nhiên không phải của cô thì cô sẽ không mang đi.
Mười phút trôi qua, cô liền kéo vali rồi mở cửa phòng ra.
Mộ Đình Nam vẫn luôn có ý đồ thuyết phục Mộ Cẩm Vân bỗng sửng sốt, đưa tay muốn kéo vali trên tay cô qua thì lại bị Mộ Cẩm Vân nghiêng người né tránh.
Cô trực tiếp kéo vali từ trong phòng đi ra, muốn đi ra ngoài, lại bị Mộ Đình Nam ngăn cản: “Cẩm Vân, ba biết sai rồi, con..” “Thật ngại quá, tổng giám đốc Nam, tôi không tha thứ cho ông”.
Cô không phải kẻ ngu, Mộ Đình Nam co được giãn được như thế, đơn giản bởi vì cô có quan hệ với Tống Lâm.
Cô ở lại tiếp cũng chẳng qua là bị Mộ Đình Nam tiếp tục lợi dụng mà thôi.
Mộ Cẩm Vân nói xong thì dùng sức kéo vali một phát, nhấc chân đi xuống dưới lầu.
Mộ Đình Nam giơ tay lên, tức giận tới mức run rẩy: “Mày… Mày, cái đứa con gái bất hiếu này”.
Mộ Cẩm Vân không quay đầu lại, bắt đầu kể từ ngày Mộ Đình Nam đuổi cô khỏi nhà thì cô đã không có suy nghĩ muốn quay đầu lại.
Mới từ lầu ba xuống lầu hai, Mộ Cẩm Vân liền đụng phải hai mẹ con Mộ Tỉnh Anh và Lương Thu Trà.
Mộ Tỉnh Anh tiến lên trước một bước: “Sao nhanh vậy chị đã đi rồi, mới trở về chưa được bao nhiêu ngày mà?” Cô ta quái gở nói, Mộ Cẩm Vân cười lạnh một cái: “Không phải suốt ngày cô mong tôi đi sao? Bây giờ tôi đi rồi, cô hãy làm tốt đứa con gái của tổng giám đốc Nam đi nhé”.
Cô nói xong khẽ ngừng một chút, nghiêng đầu về phía cô ta, nhìn thẳng mặt cô ta cách khoảng năm xăng tỉ mét, châm chọc nói: “Cô hãy tắm rửa sạch sẽ, chờ người ba tốt của cô đưa cô lên giường đàn ông khác đi”.
Cô nói xong thì cười lạnh một tiếng, kéo vali xuống lầu.
Mộ Tinh Anh đưa tay hận không thể tát một phát vào mặt Mộ Cẩm Vân, nhưng cô ta không dám, bởi vì Mộ Đình Nam đã đuổi tới.
Xe Mộ Cẩm Vân gọi đã đến trước cửa biệt thự, cô kéo vali đi ra ngoài, tài xế liền giúp cô nâng vali bỏ vào sau xe.
Mộ Đình Nam đuổi theo ra ngoài, nhưng nhìn thấy có người ngoài ở đó thì không nói gì thêm, chỉ đành nghiêm mặt đứng một bên.