Chương 201: Em không sợ Tống Lâm
Ăn xong cơm tối đã là hơn chính giờ. Chiếc xe chạy ra khỏi ngõ cũ, ngày Tết bên này càng vắng lặng hơn.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thì thào một câu: “Lại qua một năm rồi.”
“Thời gian hiện tại cứ trôi qua làm con người trở tay không kịp.”
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh một cái không khỏi nở nụ cười: “Cậu Cẩn cũng sẽ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh sao?”
“Vì sao lại sẽ không?”
Cô lặng đi một hồi: “Cũng phải.”
Chiếc xe dần dần lên tốc độ cao, Lục Hoài Cẩn hỏi cô: “Tối nay cô vẫn về chung cư sao?”
“Ừ.”
Cô cũng chỉ có thể về đó thôi.
“Chân cô bất tiện.”
“Không sao, tôi trở về tắm một cái xong đi ngủ luôn.”
Sáng mai còn phải đi bệnh viện, hôm nay cô về cũng không đủ thời gian để làm gì.
Một ngày nghỉ tốt đẹp cứ thế bị Hạ Như Mộng phá hủy.
Nghe cô nói như vậy, anh không nói thêm gì nữa.
Một đường kế tiếp đều im lặng, trong lúc đó điện thoại của Lục Hoài Cẩn có vang lên một lần, anh liếc mắt một cái rồi ấn tắt điện thoại, sau đó cuộc gọi cũng không gọi lại nữa.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng dưới tầng khu nhà.
“Cô ngồi yên đừng động đậy, tôi bế cô xuống xe.”
Cô còn chưa mở cửa xe, Lục Hoài Cẩn bên cạnh đã nói trước.
Mộ Cẩm Vân đành phải thu tay, đợi anh bế mình xuống xe.
“Làm phiền anh rồi, cậu Cẩn. Tôi tự lên cũng được.”
“Cô nhìn xem có bao nhiêu người đứng trước thang máy. Cô tự đi lên với cái chân này, bị người ta chen một cái, đoán chừng tối nay không cần ngủ nữa.”
Anh vừa nói vừa bế cô đi, cũng không có ý thả tay.
Đúng là trước cửa thang máy đang có rất nhiều người đứng. Cô cũng không tiện vùng vậy, miễn để cho người khác chê cười.
Lục Hoài Cẩn có vẻ ngoài xuất chúng, hôm nay lại ăn mặc đẹp trai, bế cô đi vào như này, không ít người đều nhìn sang bọn họ.
Mộ Cẩm Vân sợ đụng phải người quen, dứt khoát đưa tay đội mũ áo lông lên sau đó xoay mặt. Chỉ để lại cái gáy đang đội mũ cho mọi người nhìn.
Thang máy đi gần hai phút mới dừng ở tầng mà cô ở.
Lục Hoài Cẩn ôm cô đi ra thang máy, đi đến trước cửa: “Mật khẩu?”
Mộ Cẩm Vân đọc một dãy số, Lục Hoài Cẩn lại không nhúc nhích: “Tôi muốn ấn nhưng tôi chỉ có hai cái tay.”
Lúc này cô mới phản ứng kịp, tháo mũ trên đầu mình xuống: “Cậu cẩn, anh thả tôi xuống đi.”
Lục Hoài Cẩn không bế cô nữa, thả cô xuống.
Mộ Cẩm Vân ấn mật khẩu, đẩy cửa ra sau đó mới quay đầu nhìn anh: “Cậu Cẩn, anh có muốn vào phòng ngồi không?”
Anh nhướng mi: “Cô không sợ Tống Lâm à.”
Nghe anh nhắc đến hai chữ “Tống Lâm”, hai mắt Mộ Cẩm Vân tối sầm lại, hơi cúi thấp mặt: “Hôm nay đã làm phiền anh rồi, cậu Cẩn.”
“Không, tôi không có ý gì.”
“Tôi biết.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười, chỉ là nụ cười hơi miễn cưỡng.
Lục Hoài Cẩn thấy cô dáng vẻ cô như vậy, cũng không nói gì nữa: “Được rồi, cô vào đi. Ngày mai tôi qua đón cô đi bệnh viện.”
“Cậu Cẩn, ngày mai tôi…”
“Cô lại khách khí với tôi nữa à?”
Mặt anh hơi lạnh, cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần chế giễu.
Mộ Cẩm Vân hơi bất lực: “Hiếm khi được nghỉ, cậu Cẩn, nếu không phải là chân tôi như này. Tôi sao mà trở về từ biệt thự được.”
Lục Hoài Cẩn nghe thấy lời cô nói, vui vẻ nở nụ cười: “Cô nghĩ ngày nghỉ của tôi ít hơn cô à? Cô cứ lo cho mình đi, nếu tối nay không ngủ được, cô lấy nước ấm xoa, bệnh viện đã chườm đá rồi, tối nay cô có thể chườm nóng.”
“Được, thế tôi vào trước đây.”
Cô thực sự mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần, không muốn tiếp tục tranh chấp với Lục Hoài Cẩn về chuyện sáng mai đi bệnh viện nữa.
“Cô vào đi.”
Từ đầu đến cuối Lục Hoài Cẩn đều không vào cửa, Mộ Cẩm Vân đóng cửa, bên trong ngôi nhà lạnh như băng.
Cô đi tới cầu thang, sau đó vịn lan can khó khăn nhảy từng bước lên trên.
Khó khăn lắm mới nhảy được vào phòng, người cô đã đầy mồ hôi, cả người mệt mỏi đến thở hổn hển. Cô ngồi trên sô pha mở hệ thống sưởi ấm, sau đó người chẳng muốn động đậy nữa.
Nghỉ ngơi một lát, cô mới nhảy xuống cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Bởi vì mặc quần bó nên lúc cởi cực kỳ khổ sở.
Mắt cá chân sưng to, nhìn qua đã thấy sợ. Cho dù cô không cử động, chỗ đó vẫn đau buốt.
Loại đau đớn này khiến Mộ Cẩm Vân rất bất tiện, người cũng không thể động đậy, chỉ có thể duy trì tư thế nằm thẳng ở trên giường.
Tối nay của cô đặc biệt gian nan, mãi cho đến rạng ba bốn giờ sáng, cô buồn ngủ quá rồi mới ngủ được.
Đồng hồ báo thức buổi sáng vang lên, cô híp đôi mắt cực kỳ buồn ngủ, vươn tay sờ tới điện thoại tắt đi.
Chuông cửa vang lên mấy lần, Mộ Cẩm Vân mới nhớ ra chuyện hôm nay phải đi bệnh viện.
Cô vội vàng ngồi dậy từ trên giường, lại không cẩn thận đụng vào mắt cá chân, đau đến nỗi hít vào một hơi.
Điện thoại bên cạnh có ba cuộc gọi nhớ, tất cả đều là của Lục Hoài Cẩn.
Cô vội vàng gọi lại, đối phương bắt máy rất nhanh: “Cô vừa tỉnh à?”
“Xin lỗi, sáng nay tôi đã tắt đồng hồ báo thức.”
Cô chỉnh đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, nhưng giờ đã hơn tám giờ gần chín giờ rồi.
“Không sao, cô đừng vội. Tôi đợi cô ở cửa.”
Anh nói xong thì cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân vốn muốn để anh đi vào rồi đợi. Kết quả anh cứ thế cúp máy. Sau đó cô vội vàng đi rửa mặt.
Chân bị thương thật là rất bất tiện, Mộ Cẩm Vân mất gần hai mươi phút mới vệ sinh cá nhân xong.
“Cậu Cẩn.”
Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy Mộ Hoài Cẩn đang dựa bên cạnh cửa.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, tay cầm bữa sáng: “Đã nguội mất rồi.”
Anh nói xong, cúi đầu nhìn bữa sáng trên tay.
Mộ Cẩm Vân cũng nhìn theo ánh mắt anh: “Không sao, tôi đi hâm lại một chút.”
“Đừng phiền toái vậy, bệnh viện đông người, chúng ta đi trước đi. Đi qua quán bán đồ ăn sáng lại mua cho cô.”
Anh nói xong, ném bữa sáng đã nguội vào chiếc thùng rác bên cạnh. Sau đó quay đầu nhìn cô, giang tay: “Nào.”
Mộ Cẩm Vẫn vẫn chưa quen mình và một nam giới gần gũi như vậy, cô hơi xấu hổ nhìn anh: “Cậu Cẩn, tôi có thể nhảy.”
“Cô nghĩ cô là Super Mario à?”
Nói xong, anh trực tiếp đi qua bế cô lên: “Đừng nghĩ nhiều thế, chân cô bất tiện, tôi cũng không thể nhìn cô nhảy một chân, nếu để người khác nhìn vào thì không phải là tôi sẽ bị mắng chết sao?”
Cô không phản bác được, đành phải tùy ý để anh ôm.
May mà thang máy buổi sáng không có ai, nếu không cô được Lục Hoài Cẩn ôm như này, lại bị người xung quanh nhìn.
Lục Hoài Cẩn nói đúng. Bệnh viện đúng là đông người, may mà tối qua cô đã hẹn trước rồi. Hai người cũng không phải đợi lâu đã tới Mộ Cẩm Vân.
Để tiện cho kiểm tra, hôm nay Mộ Cẩm Vân cố ý mặc một cái váy.
Mắt cá chân hình như còn sưng hơn hôm qua. Bác sĩ nhìn một cái là kê đơn bảo cô đi chụp X – quang.
Số người xếp hàng chụp X-quang đông đến nỗi nhìn không thấy đầu cuối. Lục Hoài Cẩn đỡ cô ra băng ghế bên ngoài khoa ngồi xuống. Tránh để người ta đụng vào lại trẹo một cái nữa thì thảm.
Hai người đợi một tiếng đồng hồ rốt cuộc mới gọi đến tên Mộ Cẩm Vân. Sau đó lại đợi mười năm phút nữa mới lấy được kết quả kiểm tra.
Sau khi lấy được kết quả, hai người lại quay lại phòng bên kia. Bệnh viện đông người, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể để Lục Hoài Cẩn bế.
Chân cô còn chưa băng bó, người khác cũng không nhìn ra chân cô bị thương, hai người lại trai xinh gái đẹp, mọi người đều tưởng hai người là người yêu, đến khoe ân ái.
Mộ Cẩm Vân cũng coi như là may mắn, không có tổn thương đến xương cốt, nhưng tổn thương đến gân. Thương gân động xương một trăm ngày, cái chân này của cô có một tuần thì không thể tiêu đau.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện đã hơn mười hai giờ. Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cực kỳ áy náy: “Cậu Cẩn, tôi mời cậu ăn cơm trưa nhá, chuyện hôm nay đã làm phiền anh rồi.”
Lục Hoài Cẩn đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô một cái, hơi nhíu mi: “Được, cô muốn ăn gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.”
Vừa vặn phía trước có đèn đỏ, chiếc xe dừng lại. Mộ Hoài Cẩn nghiêng đầu cong môi cười: “Thế thì được, đến lúc đó đắt thì đừng trách tôi.”
Cuối cùng Lục Hoài Cẩn dẫn cô đi tới một nhà hàng Thái, trang trí rất độc đáo và rộng rãi, bên trong cũng không nhiều người lắm, bầu không khí cũng khá ổn.
“Ăn được không?”
Trước khi vào, anh hỏi cô một chút.
“Được a.”
“Thế tôi bế cô vào nha.”
Chân cô đã được băng bó, một tuần sau còn phải đi đổi thuốc một lần.
“Tôi cầm gậy là được rồi.”
“Đường có vài bước, cô đừng thể hiện nữa.” Anh nói xong, đã đưa tay qua rồi.
Mộ Cẩm Vân đang ngồi trên xe, đành phải vươn tay ôm cổ anh.
Hai người vừa bước vào đã hấp dẫn khá nhiều ánh mắt, Mộ Cẩm Vân hơi đỏ mặt, Lục Hoài Cẩn lại chẳng vấn đề gì, thoải mái bế cô vào chỗ ngồi.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi lên đưa thực đơn, Mộ Cẩm Vân giở thực đơn ra không khỏi giật mình một cái.
Nhà hàng này trang trí khá đẹp nhưng giá cả lại rất thực tế.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, chú ý thấy ánh mắt của cô, Lục Hoài Cẩn hơi nhíu mày: “Không hợp khẩu vị?”
“Không phải.”
Cô đung đưa cái đầu, nửa đùa hỏi: “Không phải cậu Cẩn nói là bữa này sẽ chặt chém tôi sao?”
“Được rồi, chỉ với số tiền lương ít ỏi của cô à.”
Lục Hoài Cẩn trái lại thẳng thắn, Mộ Cẩm Vân nghĩ nghĩ, cô nhận ra là anh nói rất đúng.
Số tiền lương ít ỏi của mình có khi không đủ cho Lục Hoài Cẩn mở một chai rượu.
Mặc dù nhà hàng này giá cả phải chăng nhưng ăn khá ngon.
Đây không phải lần đầu Mộ Cẩm Vân ăn đồ Thái, trước kia cô có một người bạn là người Thái. Có một lần bạn học sinh nhật, cô cũng đang rảnh nên cũng đi tới góp vui. Vừa vặn đã ăn một lần đồ Thái chính tông.
Nhà hàng này sử dụng nguyên liệu đồ ăn Thái là chính, hải sản ăn vào cũng thấy là đồ tươi sống.
Sau khi ăn xong, cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Được rồi, tính tiền thôi cô Vân.”
Anh nói được làm được, nói để cô mời cơm thì sẽ để cô mời.
Lục Hoài Cẩn gọi nhân viên tới đây: “Phiền cô tính tiền.”
“Vâng, thưa anh tổng cộng là tám trăm hai mươi hai nghìn đồng.”
“Cô ấy trả tiền.”
Nhân viên phục vụ sững sờ, Mộ Cẩm Vân vội vàng đưa tiền qua: “Đủ đây, cô đếm đi.”
“Đủ rồi, cảm ơn cô. Hoan nghênh cô lần sau lại tới.”
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Hoài Cẩn đưa về nhà.
Chân của Mộ Cẩm Vân đã bôi thuốc, mắt cá chân đã đau hơn mười tiếng cuối cùng không quá khó chịu nữa.”