Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 207



Chương 207: Cô nói cái gì?

Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn Lục Hoài Cẩn đang ở bên dưới, hơi ngẩn ra: “Tôi cứ nhảy xuống như thế sao?”

Bên trong nghĩa trang không có ánh đèn, tầm nhìn của hai người đều dựa vào ánh đèn đường chiếu vào.

Anh ngẩng đầu, ánh đèn vừa vặn chiếu lên khuôn mặt anh, Mộ Cẩm Vân có thể nhìn rõ mỗi một cái biểu cảm của anh.

Lục Hoài Cẩn nhướng mày: “Cô sợ gì, tôi sẽ không để cô ngã.”

“Xuống đi, mau, tôi tiếp cô.

Anh nói xong, hai chân mở ra làm một cái trung bình tấn, hai tay giang ra ý bảo cô nhảy đi

Gió đông này cực kỳ rộng, vù vù thổi rất dọa người.

Mộ Cẩm Vân cắn chặt răng, nhảy xuống thật.

Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ nghe thấy tiếng gió phần phật, nhưng rất nhanh, chẳng qua là một giây, người đã rơi vào trong lòng Lục Hoài Cẩn.

“Thế nào, tôi không lừa cô phải không?”

Anh còn đưa cô hướng lên trên, lúc Mộ Cẩm Vân đứng vững: “Lực cánh tay của cậu Cẩn rất tốt.”

“Cân nặng của cô, tôi chỉ một tay là nhấc được.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Cô biết đường không?”

Mộ Cẩm Vân thu lại ý cười trên mặt, gật đầu: “Biết.”

Nói xong, cô bước về phía trước.

Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn cô, sau đó không biết gì nữa.

Hai người cứ thế đi vào trong nghĩa trang, không có đèn, xung quanh đều tối đen như mực. Ánh trăng tối nay cũng không sáng.

Mộ Cẩm Vân biết đường, quấn chặt quần áo đi về phía trước,

Khoảng năm phút sau, cô vào chỗ một ngôi mộ.

Chỗ này thiên về râm mát, buổi tối nay gió lạnh thấu xương.

Lục Hoài Cẩn nhìn cô, vốn định hỏi cô có lạnh hay không, nhưng ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, cuối cùng vẫn không nói gì.

Mộ Cẩm Vân dừng lại, trong bóng đêm cô cũng không nhìn rõ bức ảnh của Tần Sanh Dung.

Cô cúi đầu nhìn bia mộ, mặt đá sẫm màu phản xạ ánh trắng, ánh sáng lạnh đến dọa người.

“Mẹ.”

Cô gọi một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Lục Hoài Cẩn vẫn luôn bên cạnh cô, chỉ là không nói nửa câu làm phiền cô.

Sắc trời càng ngày càng sắc, gió cũng càng ngày càng lạnh.

Mặc dù bên ngoài cô mặc một chiếc áo lông dày, nhưng chân và tay đều lạnh.

Mộ Cẩm Vân cũng không biết mình đã đứng đây bao lâu, cô chỉ biết mình đã lạnh đến hơi tê dại.

Hồi lâu sau, cô mới quay đầu nhìn Lục Hoài Cẩn ở bên cạnh: “Về thôi, cậu Cẩn.” Lúc cô nói câu này, cúi đầu, cằm và nửa khuôn mặt đều chôn trong cổ áo.

Anh không nhìn rõ biểu tình của cô, chỉ có thể nhìn đôi mắt đen lộ ra bên ngoài,

Ánh trăng thanh lạnh, đôi mắt cô cũng lạnh,

Lục Hoài Cẩn không nói gì, đi cùng đi trở về,

Đến dưới chân tường, hai người theo cách trước đi trèo ra,

Chiếc xe việt dã sẫm màu đỗ không xa ở bên cạnh nghĩa trang, xa xa nhìn lại, giống như một con báo đang ẩn núp trong đêm tối.

Mộ Cẩm Vân và Lục Hoài Cẩn lên xe, máy sưởi bên trong xe vừa bật, nhưng không có gió nên khuôn mặt cũng không có cảm giác bị dao cắt.

“Muốn đi đâu?”

Nghe thấy giọng nói của Lục Hoài Cẩn bên cạnh, Mộ Cẩm Vân mới quay đầu nhìn thời gian trên điện thoại, phát hiện lúc này đã là hơn mười hai giờ đêm rồi.

Cô cất điện thoại về, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Đưa tôi đến một khách sạn đi.”

Ở Hà Nội cô không có bất động sản, chỗ ở duy nhất là chỗ của Tống Lâm.

Nhưng tối nay, cô không muốn trở lại khu nhà đó.

“Được.”

Lục Hoài Cẩn đáp lại một tiếng, nhìn cô một chút sau đó cũng im lặng.

Hai mươi phút sau.

Chiếc xe dừng trước khách sạn. Mộ Cẩm Vân tháo dây an toàn: “Cảm ơn.”

“Tôi đưa cô vào.”

Anh nói xong, người đã xuống xe.

Mộ Cẩm Vân lặng đi một lát, đẩy cửa xe ra cũng xuống xe,

Lúc này, cửa khách sạn cũng không có mấy người, hai người tiếp đãi ngồi ở kia cũng hơi ỉu xìu.

Tối mùa đông, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt khó khăn .

Bận rộn cả ngày, thực ra Mộ Cẩm Vân đã mất hết sức lực rồi, sau khi đến phòng, cô tắm rửa rồi lên giường luôn.

Ngày hôm sau của cuộc họp thường niên cũng không phải ngày nghỉ, lúc tiếng chuông báo thức vang lên, Mộ Cẩm Vân vùng vẫy hồi lâu mới thức dậy.

Tối qua cô còn chưa thay quần áo, cho nên sáng nay phải dậy sớm trở về khu nhà thay quần áo.

May mà tối qua Lục Hoài Cẩn chọn cho cô khách gần khu nhà, đi xe khoảng mười phút là tới nơi. Sau khi Mộ Cẩm Vân ra khỏi phòng thì trực tiếp gọi xe về khu nhà.

Bảy giờ sáng mùa đông, sắc trời vẫn còn âm u, trên đường có mấy chiếc xe ít ỏi, cơ bản là không có mấy người.

Trước cửa thang máy không có một ai, một mình cô đi vào thang máy, nhớ ra chuyện lúc trước, tim đập rất nhanh.

“Ting” một cái, cửa thang máy mở ra, Mộ Cẩm Vân hơi ngạc nhiên rồi nhấc chân đi ra.

Đi trên hành lang yên tĩnh, giày cao gót của cô vang lên “cộc cộc cộc”, rõ ràng là cực kỳ nổi bật.

Trong phòng một mảnh thanh lạnh, sau khi vào phòng thì lên tầng hai.

Lúc nhìn thấy Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân giật mình,

Chắc là anh vừa tỉnh, đầu tóc hơi loạn, ngẩng đầu nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân phản ứng lại mím môi gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm.”

“Tối qua em đi đâu?”

Nghe thấy câu hỏi của anh, động tác của cô hơi ngừng lại, nhưng lại không dừng hẳn.

Mộ Cẩm Vân đi vào phòng quần áo, sau khi thay một bộ quần áo ở trong đấy mới đi ra ngồi xuống bàn trang điểm trả lời câu hỏi vừa nãy của anh: “Tối qua em đi nghĩa trang, ngày giỗ của mẹ em.”

Sau khi cô nói xong thì bắt đầu trang điểm.

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một lúc, cuối cùng lại không nói gì. Nhấc chân đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng đóng cửa của nhà tắm, Mộ Cẩm Vân vô thức nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Cô mím môi, thu hồi tầm mắt bắt đầu trang điểm.

Cô không biết Tống Lâm ở trong nhà, vừa nãy lúc đi lên, cô đã ăn sáng rồi.

Gần một tháng rồi cô không ngồi xe của Tống Lâm đến công ty. Sáng nay hiếm khi có xe để ngồi, nhưng cô lại phát hiện mình hơi không quen.

Chiếc xe dừng lại ở quán bán đồ ăn sáng, Mộ Cẩm Vân tự thấy là xe dừng để mua bữa sáng cho Tống Lâm.

Lúc lên xe, người đàn ông nhìn thấy một phần ăn sáng trên tay cô, hơi nhíu mày: “Em không ăn?”

“Vừa nãy trên đường trở về em đã ăn rồi.”

Cô nói xong, đưa bữa sáng qua: “Cửa hàng bán đồ ăn sáng nhà chị Anh đã đóng cửa rồi, cũng không biết anh có ăn quen cửa hàng này không.”

Nói xong, Mộ Cẩm Vân đặt bữa sáng ở đầu xe của anh.

Sau cuộc họp thường niên, sự tích cực trong công việc của mọi người hình như không cao lắm.

Mộ Cẩm Vân lại không ảnh hưởng gì, bởi vì đối với cô mà nói kỳ nghỉ tết cũng chỉ là ở nhà ngủ mà thôi.

Cô và đám người Mộ Đình Nam đã nháo thành cái dạng này rồi, đương nhiên là tết âm lịch cô không thể về nhà họ Mộ nữa.

Còn Tống Lâm

Cô phát hiện mình không hiểu anh tí nào. Không biết gia đình của anh, cho nên anh trải qua tết âm lịch thế nào rất nhiên là cô cũng không biết.

Cuộc họp thường niên tối qua rất thành công, hôm nay người trong công ty cơ bản đều đang nói về cơn mưa lì xì tối qua.

Mộ Cẩm Vân là tổng phụ trách, ngoài thở phào nhẹ nhõm ra thì cũng không có suy nghĩ gì.

Khối lượng công việc của cô ít đi khá nhiều, thời gian tan làm còn chưa tới, Mộ Cẩm Vân đã tắt máy tính rồi.

Cửa chính của phòng làm việc vẫn đóng chặt, Tống Lâm đang mở cuộc họp trực tuyến, sau khi cô thu dọn đồ đạc thì rời đi.

Lúc đi ra khỏi thang máy, cô bị Hạ Như Mộng gọi.

Mộ Cẩm Vân nhìn Hạ Như Mộng trước mặt, cô nhíu mày: “Cô Mộng.”

“Thư ký Vân, hôm nay tan làm sớm vậy?”

“Ừ.”

Cô không muốn nói nhiều, chỉ đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài,

Lúc này đang là thời điểm tan làm của công ty, trong đại sảnh toàn là nhân viên công ty tan làm.

Hạ Như Mộng được truyền là vị hôn thê của Tống Lâm, còn cô được truyền là người tình của Tống Lâm.

Hai người đụng nhau như này, những người xung quanh đều ôm tâm trạng xem nháo nhiệt nhìn hai người các cô.

Hạ Như Mộng lại không để ý: “Người ở công ty các cô thật nhiệt tình.”

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: “Tôi còn có việc, đi trước đây cô Mộng.”

“Được, gặp lại sau, thư ký Vân.”

Không có đối chọi gay gắt như trong dự đoán, bình tĩnh đến nỗi làm cho những người xung quanh hoài nghi là có phải là phần đoạn này sai ở đâu rồi không.

Nhưng chân chính cảm nhận, chắc cũng chỉ có hai đương sự Mộ Cẩm Vân và Hạ Như Mộng tự biết rõ.

“Mộ Cẩm Vân.”

Thời tiết hôm nay không đẹp, sáu giờ trời đã tối rồi.

Nghe thấy giọng của Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân vô thức nghiêng đầu nhìn sang.

Người đàn ông mặc một thân quần áo lịch sự đứng bên xe, khóe miệng ngậm nụ cười, đôi mắt đào hoa hơi câu lên mang theo mấy phần dí dỏm.

Mộ Cẩm Vân hơi giật mình, nhấc chân đi tới trước mặt anh: “Cậu Cẩn?”

“Tối nay cùng đi ăn cơm không?”

Cô nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được, nhưng tối nay tôi muốn ăn lẩu.”

Trời lạnh thế này, cũng chỉ có ăn lẩu mới dễ chịu nhất.

“Cái gì tôi cũng ăn được, lên xe đi.”

Mộ Cẩm Vân cười một cái, kéo tay vịn lên xe.

Cô thắt dây an toàn rồi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hai người Tống Lâm và Hạ Như Mộng đang đi ra từ công ty qua lớp kính xe.

Cô hơi ngây người, rất nhanh đã thu lại ánh mắt.

“Lâm à, anh nhìn xem kia có phải là xe của cậu Cẩn không?” Nghe thấy lời của Hạ Như Mộng, Tống Lâm ngẩng đầu nhìn qua.

Chiếc xe sẫm màu đã đi xa, nhưng vẫn có thể có thể nhìn được biển số xe.

Là xe của Lục Hoài Cẩn.

“Ừ.”

Anh không lạnh không nhạt đáp lại một tiếng, Hạ Như Mộng lại mỉm cười: “Vừa nãy em có gặp thư ký Vân, cô ấy đi rất vội, mới chào hỏi được một câu chưa nói được hai câu đã bảo có việc. Xem ra, thư ký Vân cũng không gạt em.”

Cô ta cứ thế tự biên tự nói, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi trong nét mặt Tống Lâm.

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô ra, nhíu mày: “Cô muốn nói gì?”

Con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào cô ta, Hạ Như Mộng ngẩn ra, thu mắt lại mỉm cười: “Không có gì, tôi chỉ nghĩ vừa nãy cô Vân đang qua quýt với em mà thôi.

Cô ta nói xong, chuyển đề tài.

Tống Lâm không nói chuyện, ánh mắt thâm trầm nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, nhíu nhíu mày nhưng không ai nhận ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.