Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 208



Chương 208: Mộ Cẩm Vân, em đang ghen à

Cô khá là hào phóng đấy.”

Đèn đỏ trước mặt, Lục Hoài Cẩn bất chợt quay đầu nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân đang tựa vào cửa kính xe hơi giật mình, không hiểu chuyện gì: “Hửm?”

“Vừa nãy tôi nhìn thấy Hạ Như Mộng.”

Nghe thấy câu này của anh, Mộ Cẩm Vân mới phản ứng lại là anh có ý gì, cô mỉm cười: “Sau khi về nước, tôi phát hiện có rất nhiều chuyện đều phải qua loa một chút.”

Trước khi cô về nước, cũng không phải là chưa từng nghĩ tới ở chung với mẹ kế và em kế, nhưng là bọn họ bất nhân bất nghĩa trước, đến ngay cả Mộ Đình Nam, ba đẻ của cô đều có thể mang cô ra làm vật hi sinh, mắt lạnh nhìn mẹ con Lương Thu Trà bỏ thuốc hãm hại cô.

Mộ Cẩm Vân phát hiện, hình như mình đã không còn hy vọng gì với mấy cái ấm áp nữa rồi.

“Hình thái này của cô…”

Anh nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một cậu cũng không nói ra.

Phía trước vừa đúng lúc chuyển sang đèn xanh, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh cười: “Đèn xanh rồi, cậu Cẩn.”

Lúc trước Mộ Cẩm Vân cảm thấy công tử như Lục Hoài Cẩn chỉ nên kính nhi viễn chi* (kính trọng như không thể gần), nhưng tiếp xúc rồi lại cảm thấy cũng được.

Huống hồ anh còn biết cảm thụ cuộc sống hơn rất nhiều người, dường như kiếm tiền đối với anh chỉ là việc phụ, chứ không phải việc chính.

Cô muốn ăn gì, anh đều có thể đưa cô đến nơi tốt nhất ăn ngon nhất.

Lúc xe dừng lại, Mộ Cẩm Vân phát hiện lại là một nơi mà mình chưa bao giờ đến.

“Đây là chỗ nào?”

Co nhìn căn phòng trước mặt, hơi nghĩ là nhà ở, nhưng hình như cũng không phải.

Lục Hoài Cẩn giới thiệu: “Đây là vườn khoa học kỹ thuật, bên trong đều là công ty, cũng có vài cửa hàng, trong đó có một nhà lẩu tứ xuyên ăn rất ngon.”

Ban đêm hơi tối, trên đường hơi đìu hiu, cây cối hai bên đường đã khô rồi, còn lại cành cây trụi lủi ở đằng kia, gió thổi qua vang lên “bùm bùm”

Mộ Cẩm Vân thu ánh mắt lại, cùng anh đi vào trong tiệm.

Đi vào mới phát hiện trong tiệm và bên ngoài khác nhau hoàn toàn, bên trong tiệm đã gần hết chỗ, sục sôi ngất trời, toàn bộ đều là mùi vị của lẩu.

Khoảng thời gian trước bị cảm mạo cô toàn ăn những đồ thanh đạm, bây giờ ngửi được hương vị ớt cay, Mộ Cẩm Vân lập tức thèm ăn.

Hai người đi ra khỏi quán lẩu đã là chuyện sau chín giờ. Bên ngoài khách với trong cửa hàng, có hệ thống sưởi còn có lẩu nóng bỏng, người vừa đi vào đã thấy ấm áp. Gió đêm bên ngoài thổi, cô vô thức khép chặt áo khoác của mình, vùi vào khăn quàng cổ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Hai người đều không nói chuyện, thỏa mãn sau khi ăn xong làm cho Mộ Cẩm Vân chỉ muốn yên tĩnh,

Cô dẫm lên bóng mình dưới đèn đường, nhìn bóng mình từ dài biến thành ngắn rồi lại biến thành dài, quay đầu nhìn lại, không khỏi nở nụ cười.

“Cô cười gì vậy?”

Nghe thấy giọng của Lục Hoài Cẩn, cô ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy đi sát đèn đường quá cũng không tốt, phía dưới đèn đến cả chính mình cũng không thấy.”

“Đây chỉ là một cái bóng, sao cô còn có thể nghĩ ra chuyện như thế vậy.”

“Nhàm chán thôi.”

Hai người trò chuyện câu được câu không, gió tuy lạnh, nhưng Lục Hoài Cẩn lại muốn con đường này dài hơn một tí.

Xe đỗ không xe, đi hai phút đồng hồ là tới rồi.

Sau khi lên xe, Mộ Cẩm Vân để hai cái tay bị lạnh cứng xuống dưới chân.

Lục Hoài Cẩn vừa thắt xong dây an toàn thì ngẩng đầu nhìn cô: “Lạnh tay?”

Cô hơi xấu hổ: “Mùa đông tay chân tôi ở bên ngoài đều lạnh.”

“Cô thiếu máu à?”

‘Không biết, chưa có kiểm tra tỉ mỉ.”

Chiếc xe khởi động, Lục Hoài Cẩn cũng không nói gì nữa.

Không khí trong xe dần dần ấm lên, rất ấm áp.

Mộ Cẩm Vân tựa vào cửa xe, hơn buồn ngủ muốn ngủ.

Tối qua, một giờ sáng cô mới ngủ, kết quả hơn sáu giờ sáng đã tỉnh, buổi trưa lại không ngủ trưa, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.

Chiếc xe dừng ở đèn đỏ, Lục Hoài Cẩn quay đầu nhìn cô: “Tết âm lịch các cô được nghỉ mấy ngày?”

Bây giờ đã là cuối tháng một rồi, mấy ngày nữa là đến tết.

Bùi Hoài Cẩn không nghe thấy tiếng trả lời, anh nghiêng đầu, vươn tay đẩy sợi tóc đang che mặt cô ra, lúc này mới nhìn thấy Mộ Cẩm Vân thế mà đã ngủ rồi.

Trong xe rất yên tĩnh, mặt đường bên ngoài cũng ít xe hơn so với ngày thường,

Lục Hoài Cẩn thu tay, cứ thế nhìn cô, mãi cho đến khi đèn xanh ở đằng trước sáng lên, anh mới từ từ khởi động xe.

Lúc chiếc xe đến dưới khu nhà, Mộ Cẩm Vân vẫn đang ngủ,

Bây giờ là mùa đông, bên ngoài tòa nhà không có một ai.

Lục Hoài Cẩn nhìn đồng hồ một chút, phát hiện mới có hơn chính giờ.

Anh mở cửa sổ ra một chút, gió thổi vào hơi lạnh, Mộ Cẩm Vân hơi rụt lại.

Anh nghĩ cô sắp tỉnh rồi, kết quả cô chỉ vươn tay ôm mình càng chặt.

Mộ Cẩm Vân bị tiếng còi xe đánh thức, bất chợt một tiếng loa vang lên, cô kinh ngạc vội vàng mở mắt.

Người động đậy một cái, một hồi lâu cô mới hơi nhận ra là mình đang ở trong xe.

Cô nâng tay lên vuốt mắt, nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói: “Thức dậy rồi à?”

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn bên cạnh, nửa ngày mới phản ứng kịp: “Ngại quá, tôi ngủ quên.”

“Đến rồi, cô lên đi.”

Anh không nói gì, chỉ nhắc cô một câu.

Mộ Cẩm Vân nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện không biết chiếc xe đã dừng dưới khu nhà từ lúc nào.

“Thế tôi về trước đây, cậu Cẩn.”

“Về đi.”

Anh nhướng mày cười một cái, ngồi ở bên kia đóng cửa sổ lại.

Lục Hoài Cẩn ngồi trên xe, nhìn cô dần đi xa, một lúc lâu sau anh mới tìm một điếu thuốc rồi châm lửa.

Nhìn thấy cô bất ngờ quay đầu vẫy tay với mình, anh hơi chột dạ giấu điếu thuốc xuống, cũng vẫy tay lại.

Mộ Cẩm Vân đẩy cửa xe xuống xe, cô đi vào trong đại sảnh khu nhà, vô thức quay đầu nhìn anh một cái, thấy anh vẫn còn chưa động đậy, giơ tay vẫy vẫy.

Thang máy không có người, chẳng mấy chốc đã xuống rồi.

Mộ Cẩm Vân đi vào thang máy, mới nhớ ra một chuyện,

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ không khỏi kinh ngạc.

Tám giờ bọn họ đã ra khỏi quán lẩu, viện khoa học kỹ thuật trở về thế nào cũng không đến một tiếng, nhưng bây giờ đã là mười rưỡi rồi.

Có thể nghĩ được, cô đã ở trên xe ngủ bao lâu.

Lục Hoài Cẩn cũng không gọi cô dậy, cứ thế tốn thời gian ở bên ngoài với cô lâu như vậy.

Nghĩ tới đây, Mộ Cẩm Vân hơi thất thần.

Cửa thang máy lên tiếng mở ra, cô giật mình một cái, hai giây sau mới phản ứng kịp đi vào.

Trong phòng rất lạnh, ngoài việc không có gió ra thì không ấm hơn bên ngoài là bao.

Mộ Cẩm Vân đi thẳng lên tầng hai, sau khi đóng cửa mở điều hòa thì tìm đồ đi tắm,

Sau khi xong xuôi thì đã mơi mười một giờ. Mười phút trước Lục Hoài Cẩn gửi cho cô một tin nhắn, chỉ có hai chữ: Ngủ ngon.

Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, nghĩ nghĩ, cũng trả lời lại một tin “Mơ đẹp.”

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô cầm điện thoại bật chế độ miễn làm phiền, sau đó chuẩn bị đi ngủ.

Tối qua ngủ không ngon, mặc dù vừa nãy có ngủ một giấc trên xe nhưng cô vẫn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Nửa đêm Tống Lâm mới về, cô ngủ đến mơ mơ màng màng, trên người bất ngờ bị người đè xuống, Mộ Cẩm Vân bị dọa cho tỉnh.

Mở mắt ra phát hiện trong phòng tối đen như mực, cô vô thức đưa tay bật đèn nhưng tay còn chưa đụng vào công tắc trên đỉnh đầu đã bị Tống vươn tay chụp xuống.

Trong phòng rất tối, cô gần như là không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể cảm nhận được anh dựa sát.

Mộ Cẩm Vân nghiêng sang bên cạnh, nụ hôn của anh rơi vào má cô.

Cái hôn lạnh mỏng làm cho mấy phần buồn ngủ còn sót lại của cô tan thành mây khói, Mộ Cẩm Vân đưa tay che ở trước người anh, gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Ừ.”

Anh đáp lại một tiếng, bất chợt thả lỏng ra.

Mộ Cẩm Vân nhân cơ hội này bật đèn, căn phòng sáng choang ánh đèn, cô nhìn người đàn ông tựa vào đầu giường, độ ấm trong mắt dần lạnh xuống.

“Tổng giám đốc Lâm qua đây vào giờ này, cũng không sợ cô Mộng biết sao?”

Nghe thấy lời của cô, Tống Lâm chợt ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen thâm trầm, cô không nhìn rõ gì cả.

“Mộ Cẩm Vân, em đang ghen sao?”

Lời của anh như một cái búa bổ xuống, cô bị gõ mạnh, nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo.

“Không, tôi chỉ lo lắng đến chuyện lớn của anh mà thôi.”

Cô nói xong, quay đầu đi, giọng nói cực kỳ bình thản.

Nhưng vừa quay đầu đi, anh bất chợt vươn tay nắm cằm cô, buộc cô quay đầu nhìn anh.

“Anh làm tôi đau, tổng giám đốc Lâm!” Khí lực của anh rất lớn, giống như muốn bóp nát cằm cô vậy.

Mộ Cẩm Vân hơi sợ hãi, liền vội vàng đưa tay bắt cổ tay anh, muốn anh buông ra, nhưng anh không buông ra.

Hai người cứ so như vậy, nhưng sức lực của cô không bằng anh, chỉ có thể mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lâm!”

Mộ Cẩm Vân lớn tiếng gọi anh, lúc này trong đôi mắt đen đột nhiên ngưng tụ lại mấy phần tàn nhẫn, cô cảm thấy trong lòng mình run lên, sức lực trên tay càng ngày càng lớn.

Tống Lâm bỏ tay ra, nhìn cô rồi cười lạnh: “Cô khá là làm tôi suy nghĩ đấy.”

Cô hơi cúi đầu, không nói chuyện, sợi tóc che khuôn mặt của cô đi, Tống Lâm không nhìn thấy khuôn mặt cô.

Hai người đều không nói chuyện, sau khi giằng co một hồi, Tống Lâm đi xuống,

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, Mộ Cẩm Vân mới ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua phòng tắm.

Cô vươn tay cầm điện thoại, nhận ra bây giờ đã là hơn ba giờ sáng rồi.

Hơn ba giờ sáng qua đây đánh thức cô, Tống Lâm điên rồi à? Cô bỏ điện thoại xuống, lại một lần nữa nằm xuống giường, nghiêng người nhắm nghiền hai mắt, nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Chẳng mấy chốc, Tống Lâm đã đi ra từ trong phòng tắm, cả người ấm áp xốc chăn lên nằm xuống.

Lúc anh đưa tay qua, Mộ Cẩm Vân vô thức cứng người.

Anh kéo cô vào lòng, cúi đầu lại hôn lên một lần nữa.

Cô nghiêng mặt tránh, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi rất buồn ngủ, tổng giám đốc Lâm.”

Trong bóng đêm, giọng nói của cô mềm nhũn vô lực, giống như là than thở bình thường.

Tay Tống Lâm hơi dừng lại, cuối cùng thả cô ra: “Ngủ đi.”

Trong phòng lâm vào một ảnh tối tăm, Mộ Cẩm Vân nghiêng người hắm mắt lại, trong lúc đó khóe mắt chợt ướt.

Cô vội vàng đưa tay lau đi, lại phát hiện căn bản là lau không sạch.

Nước mắt càng chảy càng nhiều, cuối cùng cô chỉ có thể gắt gao cắn chặt răng, làm mình không phát ra tiếng động.

Cô thật sự sắp, không chống đỡ được nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.