Chương 219: Cô phải đi, Mộ Cẩm Vân
Mộ Cẩm Vân không có xe, chỉ có thể đón xe đi gặp mẹ của Hạ Như Mộng.
Vị trí là đối phương quyết định, là một nhà hàng đồ Tây không quá xa ở ngay trung tâm thành phố.
Cô đã gặp qua người ở sân bay trước rồi cho nên vừa đi vào đã nhận ra ai là mẹ của Hạ Như Mộng.
Hạ Như Mộng không phải là quá giống mẹ, có lẽ đây cũng là lí do vì sao cô ta không được xem là xinh đẹp.
“Cô Vân, cô đến rồi.”
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi vô cùng tinh xảo, trên mặt trang điểm rất nhạt, cử chỉ vừa phải, khí chất đoan trang.
Hạ Như Mộng đúng là một chút cũng không giống mẹ của cô ta, nửa phần khí chất cũng không có.
“Bà Lan.”
Cô ngồi xuống ở ghế đối diện, đối phương nhìn thấy cô liền nở nụ cười: “Chọn đồ uống đi.”
Nhìn thấy bà như thế này giống như một buổi gặp mặt bình thường, nhưng Mộ Cẩm Vân biết, lời tiếp theo bà có lẽ cũng không đơn giản như thế.
“Cho tôi cái này đi, lại thêm một phần ăn này nữa.” Cô không phải rất thích cà phê, nhưng đồ uống khác cô cũng không quá thích.
Nhân viên phục vụ cầm menu đi, ghế dài chỉ còn lại hai người là cô và mẹ Hạ Như Mộng.
“Cô Vân năm nay hẳn là không cách tuổi Như Mộng nhiều lắm?”
“Hai mươi bốn.”
Bà nở nụ cười: “Vậy thì Như Mộng vẫn lớn hơn cô hai tuổi.”
“Tôi không biết rõ cô Mộng nhiều lắm, tôi cũng chưa có việc gì cần gặp cô Mộng.”
“Đúng thế, Như Mộng vừa về nước, chuyện cô biết chắc cũng không nhiều.”
Bà ta nói, dừng một chút, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười, dịu dàng hiền lành đến mức Mộ Cẩm Vân cũng hoài nghi chính mình có phải nghĩ nhiều quá hay không.
Chỉ một giây sau, mẹ của Hạ Như Mộng liền thay đổi sắc mặt: “Cô Vân đúng là còn trẻ tuổi, theo tôi biết thì cô cũng không thiếu tiền, vậy thì cô cần gì?”
Chủ đề lập tức đổi sang đề tài này, Mộ Cẩm Vân nhấp môi một chút: “Có thể bà không tin nhưng tôi thật sự không biết tổng giám đốc Lâm có vợ chưa cưới.”
“Biết sai thì có thể sửa được là ở đây. Hôm nay tôi đến đây là muốn nói với cô bất kể Tống Lâm có ý gì, nhưng cậu ta đã ở cùng với Như Mộng nhà chúng tôi, là hôn ước không thể phá bỏ được. Cô cũng có thể hiểu được tâm tình người làm mẹ của tôi, chuyện trước kia của cô và Tống Lâm tôi không quan tâm, nhưng sau này tôi hi vọng cô Vân có thể có một chút tự trọng tự ái.”
Bà ta nói, dừng một chút, nhấp một hớp trà nhài: “Tôi nghĩ, nếu như mẹ cô biết thì chắc trong lòng cũng không vui vẻ gì?”
Không thể không nói, mẹ của Hạ Như Mộng đúng là lợi hại, dăm ba câu đã ép cô đến mức không nói nên lời.
Mộ Cẩm Vân nắm chặt lấy cái chén, cô nở nụ cười, cố gắng không để cho mình quá chật vật: “Bà là bề trên, tôi cũng phải gọi một tiếng dì.”
Cô hít một hơi mới có thể nói tiếp: “Cháu có xe, có nhà, có tiền, Tống Lâm bây giờ cũng là chồng người khác, cháu thật sự cũng không cần gì nữa. Cháu cũng không phải một nữ sinh đâm đầu vào tình yêu, dì không muốn cháu quấy rầy cuộc sống của cô Mộng và Tống Lâm sau này, cháu đương nhiên cũng không muốn bị kẹp ở giữa bọn họ, chút tự trọng tự ái, kể cả mẹ cháu có mất sớm, những cháu vẫn có.”
Đại khái là phản ứng của cô quá bình tĩnh, ngược lại làm cho mẹ của Hạ Như Mộng có điều gì suy nghĩ: “Cô Vân, cô là người thông minh, cô muốn cái gì thì cứ nói đi.”
“Cháu không muốn cái gì, bởi vì cháu cũng không thiếu thốn gì cả.”
Nói xong cô nở nụ cười: “Nói ra có thể dì không tin, lúc trước vẫn luôn là do Tống Lâm ép cháu đi cùng với anh ta, bây giờ cháu muốn dứt ra dời đi, dì, dì phải biết vấn đề không phải là của cháu.”
Sắc mặt của mẹ Hạ Như Mộng lập tức thay đổi một chút: “Ý của cô Vân là, cô muốn tôi đi nói với Tống Lâm sao?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu, lại gật đầu một cái: “Vâng, cũng không phải. Dì muốn cháu rời khỏi Tống Lâm, cháu cũng muốn rời khỏi Tống Lâm, mục đích của hai chúng ta giống nhau.”
“Vậy cô…”
“Dì đừng gấp, hôm nay dì tâm bình khí hòa hẹn cháu ra, tất nhiên là muốn hòa bình giải quyết chuyện này.”
Bà gật nhẹ đầu: “Cô nói một chút xem cô có ý gì?”
“Cháu không có suy nghĩ gì, chỉ có suy nghĩ duy nhất là rời đi, nhưng đây không phải là quyết định của cháu, còn cần cả dì hỗ trợ.”
“Lời này của cô là có ý gì?”
“Dì, dì hẳn cũng không đến Hà Nội được mấy lần, chắc là cũng không hiểu rõ địa vị ở chỗ này của Tống Lâm. Cháu muốn đi, nếu như anh ta ngăn cản cháu, kể cả cháu có lên máy bay thì cũng bị anh ta kéo lại.”
“Vậy cô định?”
“Cháu muốn dì tự mình đưa cháu đi ra nước ngoài, cháu nghĩ, anh ta chắc cũng không dám không nể mặt mũi của dì?”
“Chuyện này thì không, cậu ta vẫn tôn trọng tôi, chỉ là như vậy, sau này Như Mộng…”
“Dì yên tâm, cháu tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế học, dì cứ đề nghị đưa cháu đi học cao hơn, không cần vạch mặt, cháu đây cũng tự giác đề xuất với anh ta chuyện muốn ra nước ngoài học tập.”
“Cách này có vẻ ổn.”
Mẹ của Hạ Như Mộng cúi thấp đầu, hiển nhiên là đang nghĩ về sau chuyện này là được rồi.
Nhưng mà Mộ Cẩm Vân không quan tâm những cái này, chuyện duy nhất cô quan tâm là mình rốt cuộc có thể rời đi hay không.
Cô đã chịu đựng đủ rồi!
Mẹ của Hạ Như Mộng thông minh hơn Hạ Như Mộng nhiều, lúc cô đi ra khỏi nhà hàng đã là một tiếng sau.
Mộ Cẩm Vân cũng không có đón taxi, mà là một mình đi một vòng đến bên kia cửa hàng.
Tính toán đâu ra đấy xong, một tháng nữa là cô về nước được một năm.
Cô không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như thế, cũng nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Nhưng rất nhanh thôi, mọi chuyện đều cần phải kết thúc rồi.
Tốt hay xấu, đều cần phải kết thúc hết rồi.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, sau khi trở về liền đi thẳng lên tầng hai ngủ trưa.
Mãi đến hơn bảy giờ tối, Mộ Cẩm Vân mới tỉnh vì đói.
Trời bên ngoài đã tối hẳn rồi, cô nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã không còn sớm nữa, cầm điện thoại lên gọi thức ăn ngoài.
Trong căn hộ hơn hai trăm mét vuông, một nhà ba người ở còn rộng rãi, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ở, căn nhà to đến trống trải.
Buổi chiều đã ngủ hơn ba tiếng, sau khi ăn cơm xong liền đến phòng xem phim xem một bộ phim, sau đó đến phòng sách đóng dấu vào đơn từ chức.
Thứ hai, chính xác là ngày ba tháng ba.
Mộ Cẩm Vân đến công ty trước nửa tiếng, trong thang máy cũng không có mấy người, cũng không cần chen lấn.
Triệu Nguyệt Anh đến sát giờ, lúc đến đã thấy cô mở máy ngồi làm việc rồi, có chút xấu hổ: “Chị Cẩm Vân, chào buổi sáng.”
Cô gật đầu nở nụ cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Vừa dứt lời đã nghe tiếng mở cửa thang máy truyền đến.
Sau mấy giây, Tống Lâm đến trước cửa phòng làm việc.
Mộ Cẩm Vân vô thức ngẩng đầu nhìn anh một cái, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô: “Vào đây.”
Sau khi anh nói xong, liền đưa tay đẩy cửa phòng làm việc.
Mộ Cẩm Vân mấp máy môi, cầm theo thư từ chức, sau đó đứng dậy đi theo anh vào trong văn phòng.
“Thư ký Việt xin nghỉ phép, tuần này có hai bữa tiệc, cô sắp xếp một chút.”
Nghe anh nói thế, Mộ Cẩm Vân nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn anh, do dự không biết có nên mở miệng hay không.
“Có chuyện gì sao?”
Đại khái là thấy cô còn không nhúc nhích gì, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Mộ Cẩm Vân cắn môi một chút, đưa bức đơn từ chức từ sau lưng đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Lâm, đây là đơn từ chức của tôi.”
Mắt đen trầm xuống, anh nhìn cô, đột nhiên cười xòa một tiếng: “Từ chức?”
“Tôi muốn tiếp tục học lên cao.”
“Kinh tế học của cô, học đến thạc sĩ là đủ dùng rồi.”
Anh không tiếp nhận lý do này của cô, sắc mặt có chút trầm xuống: “Bởi vì Hạ Như Mộng?”
Cô không nói gì, ánh mắt nhìn anh cũng không có gì thay đổi, bình thản đến mức giống như ở giữa hai người không có chuyện gì: “Lý do cá nhân, tổng giám đốc Lâm.”
Anh cười lạnh: “Lý do nhân cá nhân?”
Ánh mắt đen rơi xuống trên mặt cô, Mộ Cẩm Vân vô thức run lên một cái: “Ừm.”
“Lý do cá nhân là lý do gì?”
“Tôi cảm thấy tôi không hợp với nghề nghiệp này, muốn từ từ suy nghĩ lại kế hoạch cuộc đời của mình thôi.”
Cô đã sớm nghĩ kỹ lí do rồi, còn anh tin hay không lại là một câu chuyện khác.
“Mộ Cẩm Vân, tìm lý do cũng tìm tử tế một chút!”
Anh nói, thẳng tay xé luôn bức thư từ chức của cô.
Cô đứng ở đó nhìn động tác của anh, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm cảm thấy, tôi phải nói như thế nào, anh mới có thể để cho tôi từ chức.”
“Không tìm được lý do đàng hoàng, Mộ Cẩm Vân, cô đừng tưởng rằng tôi không biết.”
“Cho nên tổng giám đốc Lâm có ý là cả đời tôi chỉ có thể như thế này sao?”
“A…”
Cô thở nhẹ một tiếng, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Thế nhưng tôi cũng có là gì của tổng giám đốc Lâm đâu, là đồ chơi của anh sao? Không phải đâu? Những chuyện xảy ra giữ chúng ta không phải anh rõ hơn tôi hay sao? Anh muốn kết hôn rồi, tôi với anh có quan hệ như thế thì có thể duy trì bao lâu?”
Cô nói xong, cúi đầu xuống nhìn thư từ chức bị xé nát của mình: “Nói một cách khác, tổng giám đốc Lâm, anh muốn tôi cả đời đều sống dưới đáy như thế này sao?”
Cổ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh: “Tôi rất thức thời, lúc trước anh nói giữa chúng ta chỉ là theo nhu cầu, tôi cũng sẽ không dây dưa.”
Mỗi một chữ cô đều nói rất nhỏ, Tống Lâm nhìn cô, lại cảm giác như trong lòng trào lên một cơn tức giận không tên.
Trong khoảng thời gian này, thật sự anh có nghĩ đến việc kết thúc mối quan hệ giữa hai người với Mộ Cẩm Vân, cho nên cơ bản anh không đến ngôi nhà đó nữa.
Trong khoảng thời gian này, anh còn chưa mở lời, ngược lại cô đã muốn nói ra trước.
Chuyện này làm anh có cảm giác bị ai đó cướp mất thứ gì đó, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, cùng giường chung gối gần một năm, anh đã thấy cô lúc tức giận, động tình, tuyệt vọng, thống khổ, chỉ duy nhất sự lạnh lùng hiện tại từ trước đến nay anh chưa từng thấy qua.
Tống Lâm không rõ cảm giác trong đáy lòng mình là gì, giống như có cái gì đó đang tranh đấu để chui ra ngoài.
Hai người cứ giằng co như vậy, cuối cùng anh lặng lẽ nhìn cô một chút: “Không thể nào để cô từ chức, có bản lĩnh thì cô có thể thử chạy thoát đi.”
Mộ Cẩm Vân đã sớm hình dung đến kết quả này, cô không có thất vọng, cũng không ngạc nhiên: “Tôi hiểu rồi, tôi đi ra ngoài trước đây, tổng giám đốc Lâm.”
Cô nói xong, cũng không quan tâm anh có nghe hay không, cúi thấp đầu xoay người đi ra ngoài.”