Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 220



Chương 220: Cô rất thân với Mộ Cẩm Vân à?

Mộ Cẩm Vân đi quá nhanh nên không cẩn thận đụng phải vị giám đốc đến tìm Tống Lâm.

“Thư ký Vân, thật xin lỗi.”

Cô phản ứng lại, lắc đầu: “Không có gì đâu, là do tôi đi nhanh quá thôi.”

Đối phương mỉm cười, giơ ngón tay chỉ về phía phòng làm việc của Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm có ở trong đó không?”

“Ừm, anh ấy đang ở bên trong.”

“Vậy hôm nay tâm trạng của anh ấy như thế nào đấy?”

Mộ Cẩm Vân đã lâu không làm thư ký riêng của Tống Lâm rồi, cô không biết tình hình gần đây của Tống Lâm, nghe lời của giám đốc Triệu, cô sửng sốt, rồi suy nghĩ một hồi mới mở miệng nói: “Có lẽ là không tốt lắm.”

Theo bộ dạng vừa rồi, nếu như cô đi chậm hơn một chút nữa, có lẽ là Tống Lâm sẽ nổi giận ngay tại chỗ luôn.

Nghe câu trả lời của cô, sắc mặt của giám đốc Triệu đột nhiên trở nên rất khó coi: “Tôi biết rồi, cảm ơn thư ký Vân.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu nhẹ, sau đó quay trở lại vị trí của mình.

Lý Minh Việt xin nghỉ để tổ chức đám cưới, mọi chuyện đều đổ ập lên đầu cô, cô vừa trở về vị trí của mình trong văn phòng thì đã có một đống tài liệu xếp đầy ở trên bàn làm việc.

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu xoa xoa huyệt thái dương, chọn một ít và đưa cho trợ lý của Triệu Nguyệt Anh và Lý Minh Việt.

Đã gần ba tháng cô không phụ trách về lịch trình của Tống Lâm rồi, bây giờ lại phải sắp xếp lại từ đầu ​​với Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy bực bội vô cùng.

Cô ấy kiên nhẫn theo dõi lịch trình của Tống Lâm trong tuần này, sau đó sắp xếp bữa tiệc tối nay và bữa tiệc vào buổi trưa ngày thứ năm.

Sau khi xác nhận lịch trình của Tống Lâm xong, Mộ Cẩm Vân liên lạc với thư ký của một doanh nhân nước ngoài để xác nhận chuyến viếng thăm của đối phương vào ngày mai.

Sau một khoảng thời gian rảnh rỗi, bỗng nhiên bận rộn trở lại, cô gần như quên mất rằng tối nay Tống Lâm còn có bữa tiệc phải tham gia.

May mắn thay là Triệu Nguyệt Anh đã nhắc nhở cô, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng tắt máy tính, đến gõ cửa văn phòng của Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Vào đi.”

Lúc này đã hơn năm giờ chiều, sắc trời bên ngoài cũng đã dần dần tối sầm lại.

Phải mất vài giây người bên trong mới phản ứng lại cô: “Vào đi.”

Mộ Cẩm Vân nghe thấy giọng nói của anh, mới dám vươn tay mở cửa ra bước vào bên trong: “Tổng giám đốc Lâm, anh có bữa tiệc vào lúc sáu giờ rưỡi ạ.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Anh ngước mắt lên nhìn cô, bàn tay chạm vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh.

Mộ Cẩm Vân gật đầu, và sau đó lùi lại đi ra ngoài.

Cô còn rất nhiều việc, Mộ Cẩm Vân sợ rằng cô sẽ bất cẩn mà quên mất, nên sau khi đi ra ngoài cô đã đặt đồng hồ báo thức.

Đến sáu giờ, cô lại gõ cửa văn phòng Tống Lâm lần nữa.

Lần này, Tống Lâm tự mình đến mở cửa.

Anh đã cầm áo khoác bước ra ngoài, liếc nhìn cô một cái: “Đi thôi.”

Mộ Cẩm Vân chạy chầm chậm lại vị trí của mình để lấy túi xách, sau đó đi theo anh vào thang máy.

Lúc này vừa đúng ngay giờ tan làm, trước cửa công ty có rất nhiều người.

Đã lâu rồi cô đã không đi theo Tống Lâm, bây giờ lại nhìn thấy Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm cùng nhau bước từ thang máy ra, không ít người bị ngạc nhiên đôi chút.

Trên mặt Mộ Cẩm Vân không có biểu cảm gì cả, chỉ đi theo Tống Lâm lên xe như thế.

“Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân.”

Khi người tài xế nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ, Mộ Cẩm Vân mỉm cười, nghiêng người leo lên xe.

Chỉ có ba người trong xe ô tô. Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe.

Tống Lâm cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của người kia.

Xe cứ chạy về phía trước chưa đến mười phút thì gặp đèn đỏ, nên dừng lại, Mộ Cẩm Vân thu ánh mắt lại, hơi nhắm mắt lại dựa vào tấm đệm lưng ở phía sau.

Suốt hai mươi phút trong xe, cả hai người đều không hề mở miệng nói chuyện.

Xe chậm rãi dừng ở trước cửa khách sạn, tài xế đi tới mở cửa, Mộ Cẩm Vân đi theo phía sau Tống Lâm bước vào bên trong.

Từ đầu đến cuối cô luôn đi sau anh nửa bước, hai người một trước một sau, ai cũng có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai người bọn họ là cấp trên và cấp dưới.

Người phục vụ tiếp tục dẫn bọn họ vào bên trong, không lâu sau đó, người phục vụ dừng lại, anh ta quay đầu lại mỉm cười với họ: “Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân, tổng giám đốc Sơn đã đợi ở bên trong lâu lắm rồi đấy ạ.”

Anh ta nói xong, dùng hai tay đẩy cửa mở ra.

Bên trong có bốn người đang ngồi, ngoại trừ tổng giám đốc Sơn và thư ký ra, còn có hai vị giám đốc khác.

Có tổng cộng sáu người trong căn phòng đó, hai người là phụ nữ.

Sau khi chào hỏi xã giao đơn giản, mọi người trên bàn nhanh chóng tiến vào chủ đề chính.

Mộ Cẩm Vân chỉ ra một chỗ trong bảng kế hoạch, sau khi trao đổi xác nhận sơ bộ, cô nhìn sang phía Tống Lâm.

Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, còn về phần công việc đập bàn tán thưởng, không phải là việc cô có thể làm được.

“Tổng giám đốc Sơn, đây quả thực là một dự án tốt, nhưng mà…”

Tống Lâm từ trước đến nay đều như vậy, vừa mở miệng đã thấy một màn đẫm máu.

Những người bên kia nghe được lời nói của anh, nụ cười trên môi không thể duy trì được nổi nữa.

Tổng giám đốc Sơn đó hướng ánh mắt sang bên Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể đáp lại ông ta bằng một nụ cười lịch sự.

Tổng giám đốc Sơn cũng biết vấn đề này không thể lách qua được rồi, nên đành phải lên tiếng đưa ra câu trả lời mập mờ.

Đôi bàn tay đang đặt lên bàn của Tống Lâm đột nhiên gõ vài cái: “Tôi không thích hai chữ “nếu như” này đâu.”

Cuối cùng rốt cuộc là vẫn không thể đàm phán thành công, bởi vì một màn đẫm máu của Tống Lâm, đối phương không thể đưa ra một phương án hoàn hảo nào cả.

Khi từ căn phòng riêng đó đi ra, thời gian vẫn còn sớm, chỉ hơn tám giờ một chút.

Mộ Cẩm Vân cũng không hỏi Tống Lâm tối nay anh sẽ ở đâu, mà chỉ đi theo anh vào thang máy, định sẽ để anh tự mở miệng nói trước.

Chỉ là Tống Lâm không nói trước, cục diện cứ như thế bị hỏng bét hết.

“Tống Lâm.”

Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, thang máy kế bên cũng vừa vặn có hai người bước ra.

Hai người này không phải là ai khác, mà chính là Hạ Như Mộng và mẹ của cô ta.

Mộ Cẩm Vân vô thức hơi mím môi lại, dừng lại tại chỗ theo Tống Lâm.

“Bác gái, Như Mộng.”

Tống Lâm nhìn hai người bọn họ một chút, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không thể nhìn ra anh đang có suy nghĩ như thế nào.

Có vẻ như Hạ Như Mộng rất vui, trực tiếp đi sang: “Anh Lâm, hôm nay anh phải tham gia tiệc à?”

“Ừm.”

Hàng lông mày của Hạ Như Mộng hơi nhướng lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Mộ Cẩm Vân: “Thư ký Vân, cô đã vất vả rồi.”

Mộ Cẩm Vân mỉm cười nhẹ: “Cô Mộng khách sáo quá, đây là công việc của tôi mà.”

Có lẽ là không nhìn thấy được phản ứng mà cô ta mong muốn, nên môi của Hạ Như Mộng bất chợt cong lên: “Anh Lâm, anh còn việc gì phải làm tiếp theo không? Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi xem phim nhé?”

Cũng không biết cô ta có phải là đang cố ý làm vậy không, sau khi hỏi xong, còn liếc nhìn Mộ Cẩm Vân một cái.

Mộ Cẩm Vân đứng ở đó, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, có lẽ là muốn khiến cho Hạ Như Mộng thất vọng đây.

Tống Lâm liếc nhìn mẹ của Hạ Như Mộng: “Hiếm hoi lắm bác gái mới tới đây, em hãy ở bên cạnh bác gái nhiều một chút đi.”

“Không sao cả, hai người trẻ tuổi các con không cần phải quan tâm đến bác đâu.”

Bà ta vừa nói vừa nhìn qua phía Mộ Cẩm Vân: “Nếu như đã tan ca rồi, Lâm à, con hãy để cho thư ký của mình đi về đi, người ta cũng có việc riêng mà.”

Khi Tống Lâm quay đầu lại nhìn Mộ Cẩm Vân, ánh mắt hướng vào khuôn mặt cô, lông mày anh có chút nhíu lại, nhưng vì hai mẹ con của Hạ Như Mộng đều ở đây, nên anh nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc: “Cô về trước đi.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Tạm biệt tổng giám đốc Lâm, tạm biệt cô Mộng, tạm biệt bà Lan.”

Cô nhàn nhã bình tĩnh nói hết câu này, sau đó liền quay người rời đi.

Hạ Như Mộng đột nhiên nở nụ cười: “Anh Lâm, có phải anh luôn bóc lột thư ký Vân không? Tại sao em có cảm giác là hình như cô ấy không vui lắm?”

Cô ta nhìn Tống Lâm, tỏ ra có chút ngây thơ.

Tống Lâm liếc nhìn cô ta một cái, giơ tay ra rút tay mình lại: “Bác gái ở đâu thế, con đưa bác về.”

Anh không trả lời lại câu hỏi của Hạ Như Mộng, Hạ Như Mộng dường như cũng không quan tâm, nhún nhún vai, đưa tay kéo quần áo của Tống Lâm, nhưng dường như Tống Lâm biết cô ta muốn làm gì, nên khẽ di chuyển tay sang một bên.

Hạ Như Mộng nhìn vào tay mình, khi cúi đầu xuống, sắc mặt trở nên nặng nề.

Quần áo bị người ta kéo một cái, Hạ Như Mộng vừa quay đầu lại, thì phát hiện là do mẹ của cô ta đã kéo nó.

Cô ta vừa muốn mở miệng, thì đã thấy đối phương lắc lắc đầu.

Hạ Như Mộng đành phải mím môi đầy bất mãn, nhưng vẫn không nói thêm gì.

“Bác sống ở Central Park, nếu con không cảm thấy phiền, thì có thể đến đó ngồi chơi một lát, cũng vừa hay là ba của con nhờ bác chuyển vài lời lại cho con.”

“Được ạ, bác gái.”

Đúng là gừng càng già càng cay, bà Lan không cần phải nói gì, Tống Lâm đã trực tiếp gật đầu rồi.

Khi cả nhóm người rời khỏi khách sạn, Mộ Cẩm Vân vẫn đang bắt taxi ở cửa khách sạn.

Quả thực hôm nay Mộ Cẩm Vân có chút xui xẻo, vừa đi ra cô đã nhìn thấy vài chiếc taxi, nhưng đều đã bị người ta giành trước một bước rồi, vì thế nên bây giờ cô chỉ có thể đứng ở cửa khách sạn mà đợi tiếp.

Khi Hạ Như Mộng và Tống Lâm bước ra, vô cùng thu hút sự chú ý, Mộ Cẩm Vân chỉ khách sáo gật đầu với bọn họ vài cái.

Hạ Như Mộng nhướng mày, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía Tống Lâm căn bản là không thèm liếc mắt sang: “Anh Lâm à, xem ra hình như thư ký Vân không bắt được xe rồi!”

Tống Lâm không nhìn qua phía Mộ Cẩm Vân, mà cúi đầu xuống nhìn cô ta: “Em có thân với Mộ Cẩm Vân không?”

Lời nói của anh vô cùng bình thản, nhưng tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe ra được anh có hơi bực mình rồi đấy.

Hạ Như Mộng ngẩn người một lúc, bà Lan đi tới điều hòa lại không khí: “Như Mộng thật là, người Việt Nam khác với người nước ngoài, đừng có hở ra là xem như thân thiết nhé.”

Bà ta vừa nói, vừa đưa tay lên vuốt những cọng tóc ra sau tai, cười nói: “Lâm à con nói xem, cái tính cách này có phải là nên thay đổi đi không?”

“Ừm.”

Tống Lâm không mạnh mẽ mà cũng không lạnh nhạt phản ứng lại, sự việc này xem như đã qua.

Bà Lan kéo Hạ Như Mộng lại một chút, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng có được đằng chân lân đằng đầu.

Hạ Như Mộng khẽ hừm một tiếng, liếc nhìn Tống Lâm, cuối cùng cũng không dám nói thêm gì nữa.

Tống Lâm ngồi vào ghế phụ, hai mẹ con Hạ Như Mộng ngồi ở ghế sau.

Mỗi lần Hạ Như Mộng gặp Mộ Cẩm Vân, dường như trong lòng bị vướng mắc gì đó vậy, đặc biệt khó chịu.

Hơn nữa, Tống Lâm cũng hoàn toàn không hề đáp lại câu nói của cô ta, bây giờ còn cố ý đi tới chỗ ghế phụ lái ngồi, trong lòng cô ta càng thêm tức giận.

Bà Lan biết con gái mình đang nghĩ gì, giơ tay nắm lấy tay cô, nhìn thấy Hạ Như Mộng không hài lòng, bà cau mày nghiêm túc lắc đầu.

Hạ Như Mộng không còn cách nào khác chỉ có thể giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên xe không có ai đang nói chuyện, vô cùng yên tĩnh.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước khách sạn bà Lan trú lại, tài xế bước xuống mở cửa, Tống Lâm đi theo sau hai người vào thang máy.

Vừa bước vào phòng, bà Lan đã sai Hạ Như Mộng đi chuẩn bị trà, rồi bà ta bảo Tống Lâm vào phòng, rồi đóng cửa lại.

“Lâm à, sức khỏe của ba con càng ngày càng không ổn rồi, ông ấy hy vọng con và Như Mộng có thể kết hôn càng sớm càng tốt.”

“Kết hôn không thể vội vàng được, con cũng không muốn khiến cho Như Mộng phải chịu uất ức.”

Bà Lan đột nhiên có hơi nở nụ cười: “Lâm à, bác gái cũng đã từng có thời niên thiếu, quan hệ giữa con và cô thư ký đó, bác chỉ cần nhìn sơ qua là có thể thấy rõ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.