Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 234



Chương 234: Em theo tôi về, tôi không trách chuyện cũ

Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cúi người xuống, từ khoảng cách chưa đến nửa mét nhìn thẳng vào cô: “Vậy thì em đã hạnh phúc ba năm rồi, cũng nên kết thúc, Mộ Cẩm Vân.”

Mộ Cẩm Vân vừa nhìn anh duỗi tay kéo áo khoác cô ra, mạnh đến mức nói là cởi áo cho cô thì còn nhẹ, nói anh đang muốn xé áo cô ra thì đúng hơn.

Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn bị anh giật mạnh, cánh tay cô bị đau vì bị siết chặt.

Trong tiềm thức cô phản ứng lại, kéo áo khoác ngoài, đỏ bừng nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm.”

Giọng cô hơi cao, nhưng Tống Lâm dừng một chút.

Mộ Cẩm Vân không ngừng siết chặt hai tay cầm áo khoác của mình, nhìn anh, môi cô run run, nhưng vẫn là biểu đạt rõ ràng từng câu từng chữ nói: “Anh buông tôi ra đi!”

Năm chữ ngắn ngủi là tất cả những cảm xúc của cô đã kìm nén suốt ba năm.

Cô không phải thánh nữ, cô chỉ là một người phụ nữ, khi yêu một người đàn ông, cô cũng sẽ có lúc không cam lòng và oán hận.

Ngay từ đầu vì sao cô đã bước đi rất dứt khoát, cũng chính là vì Tống Lâm không có chút níu kéo nào dành cho cô.

Anh biết cô sẽ rời đi, thậm chí không thèm nhìn cô thềm lần nào nữa.

Cô là phụ nữ, phụ nữ luôn có cái bệnh mềm lòng.

Nhưng cô thì khác với những người phụ nữ bình thường đó, cô sẽ mềm lòng, với điều kiện nó còn trong giới hạn chịu đựng của cô.

Tống Lâm bảo cô rời đi trong im lặng, nhưng bây giờ tại sao anh lại làm như vậy với cô?

Có một số chuyện không thể nghĩ đến, một khi nghĩ đến, con người rất dễ mất kiểm soát.

Ân oán dâng trào, Mộ Cẩm Vân nhìn anh, lúc này mới đột nhiên nở nụ cười: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế?”

Cô thật sự rất hận anh, cuồng loạn hét lên một câu, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy bản thân cô không còn sợ anh như trước nữa.

Ngay khi giọng nói của cô vừa thốt lên, ánh mắt của người đàn ông như bị một trận cuồng phong cuốn lấy, giống như trong một giây tiếp theo, có thể cuốn bay tất cả.

Cô nói xong cũng không nói nữa mà ngẩng đầu nhìn anh, nhưng ngón tay rất lạnh, thậm chí còn có chút như muốn đống băng.

“Dựa vào đâu à?”

Tống Lâm đột nhiên cười nhưng ánh mắt giận dữ nhìn cô, miệng cười nhưng lại không có chút ý cười nào, thật ảm đạm đến mức khiến ai nhìn cũng phải sợ.

“Mộ Cẩm Vân, em mà cũng dám hỏi tôi tại sao?”

Anh nói, đột nhiên anh chồm tới đè cô xuống.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng cô đã bị cơ thê anh đè thẳng tay chân lên.

Cô giống như con cá mắc cạn vùng vẫy đấu tranh, ở trên người anh, cô một chút cũng không thể động đậy được.

Anh cúi đầu gần sát mặt cô, đôi mắt đen mang theo vẻ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Tống Lâm tôi, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta chơi như thế này, em còn hỏi tôi dựa vào đâu sao, Mộ Cẩm Vân?”

Anh luôn tỏ ra xa cách, cô nói sẽ đi nước ngoài, nhưng anh không ngăn cản mà nghĩ cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Anh cho rằng cô muốn đi nước ngoài để thoát khỏi anh, nhưng không ngờ cô muốn thoát khỏi anh là thật, nhưng ra nước ngoài là giả.

Trong thời gian đó, cô đã giả vờ tốt như thế nào.

Hạ Như Mộng hết lần này đến lần khác làm khó làm dễ cô, cô cũng biết lấy lùi làm tiến, không phàn nàn hay mất bình tĩnh, thậm chí còn có thể đối đáp một cách lý trí và bình tĩnh.

Anh nhìn cô, tự hỏi liệu trong đêm khuya khoắt cô có cảm thấy tủi thân hay không?

Mộ Cẩm Vân ở bên anh gần một năm, cô quả thực là một người yêu rất đạt tiêu chuẩn và là một thư ký rất đạt yêu cầu.

Nhưng quá đạt yêu cầu, lại khiến người ta không thấy thoải mái.

Đàn ông có lẽ hơi khó hiểu, khi phụ nữ chọc phá họ, thì họ lại cảm thấy phiền phức, nhưng khi không chọc phá họ, họ lại luôn cảm thấy khó chịu.

Tống Lâm cho rằng mình là ngoại lệ, dù sao nhiều năm như vậy, chung quanh anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất chính là Mộ Cẩm Vân.

Mãi cho đến khi cô đột ngột biến mất ba năm, anh mới nhận ra mình chỉ là một người đàn ông.

Anh đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, nhưng Mộ Cẩm Vân đã phá bỏ thói quen đó của anh.

Cô đột ngột rời đi, âm thầm suốt ba năm, như thể người này chưa từng xuất hiện.

Trong ba năm đó, anh cũng tự hỏi liệu cô có thực sự tồn tại hay không.

Nhưng mọi nghi ngờ đều tan vỡ sau khi nhìn thấy mọi thứ trong căn hộ.

Cô có tồn tại, nhưng cô thực sự rời đi, cô bước đi sạch sẽ không thèm ngoảnh lại, bỏ mặc anh, cứ ngỡ cô đi nước ngoài, tưởng rằng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Trong ba năm, anh đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy.

Nếu cô có thể che giấu cả đời thì tốt rồi, như thế sẽ không khiến trái tim anh nghẹt thở vì một người không chịu xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần.

Nhưng cô không làm được, ba năm liền rõ ràng là không một tin tức, nay lại phá lệ động trời.

Bây giờ, cô hỏi anh tại sao? Anh dựa vào cái gì?

Anh không dựa vào cái gì, bởi vì anh là Tống Lâm, một khi anh bảo là bắt đầu trò chơi, thì cô không có quyền dừng lại nếu anh chưa cho phép dừng lại

Anh đã cho cô một cơ hội, nhưng cô đã chọn ở bên cạnh anh, vì vậy đừng cố trốn tránh.

Lời nói của người đàn ông giống như một gáo nước đá đổ xuống, cả người Mộ Cẩm Vân như bị dội lạnh cả người.

Cô chớp chớp mắt, nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt, rồi thành tiếng, nhưng giọng nói đã tuyệt vọng và yếu ớt: “Lúc đó, chính anh là người đã thả cho tôi đi mà!”

Trong một câu nói ngắn gọn, tất cả đều là sự không cam tâm và đau đớn của cô.

“Tôi chỉ bảo đi ra nước ngoài rèn luyện, còn em thì sao?”

Anh nói, đưa tay lên nắm chặt cằm cô, buộc cô phải nhìn anh.

Mộ Cẩm Vân vừa rồi cúi đầu, Tống Lâm không nhìn thấy vẻ mặt của cô, lúc này ngẩng mặt lên liền nhìn thấy trên má cô rơi lệ.

Hiếm khi người đàn ông sửng sốt, nhưng chỉ trong chốc lát.

“Em đang chơi trò chơi chữ với tôi à?”

Tống Lâm nói xong dừng lại: “Em ở cùng tôi một năm, cũng nên biết tôi hận người khác nói dối tôi đến thế nào. Mộ Cẩm Vân, em dám nói dối tôi, chắc từ sớm cũng đã đoán được hậu quả của mình sẽ thế nào rồi đúng không?”

Anh nói xong đột nhiên buông tay.

Mộ Cẩm Vân tuy rằng mới nôn một lần, bị Tống Lâm quấy rầy như vậy, chỉ cảm thấy bụng lại bắt đầu lăn lộn.

Thấy anh buông tay, cô vô thức đưa tay đẩy anh ra.

Cô sợ mình không thể đẩy anh ra ngay nên đã dùng hết sức lực.

Tống Lâm cũng không ngờ cô lại đột nhiên đẩy mình ra, người anh lùi lại hai bước, Mộ Cẩm Vân đã chạy vào phòng tắm.

Ngay sau đó, một âm thanh nôn ói phát ra từ bên trong.

Lần này, Mộ Cẩm Vân nôn hết ra ngoài.

Cô rất tỉnh táo, sau khi xả nước bồn cầu, cô đứng dậy rửa mặt lại.

Người trong gương rất chật vật, vì khóc, mắt đỏ hoe, đầu bù tóc rối, quần áo bị xé toạc.

Khi nhìn thấy Tống Lâm xuất hiện trong gương, đôi tay kéo quần áo của cô hơi cứng lại.

Nhưng ngay sau đó, cô đã bình tỉnh lại.

Cô kéo quần áo, duỗi thẳng tóc một chút, sau đó quay đầu đi đến bên cạnh Tống Lâm, ngẩng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh muốn làm gì thì làm, nhưng một người làm một người chịu, hy vọng cứ nhắm vào tôi, đừng ra tay với Dành Dành.”

Mộ Cẩm Vân biết những lời nói này của mình là vô nghĩa, nhưng cô không biết mình có thể nói gì khác ngoài chuyện vô nghĩa này.

Có thể mọi chuyện không cần đến mức này, nhưng nếu cô cúi đầu nhận lỗi mà có thể khiến anh hài lòng cô cũng cam chịu.

Ba năm trước Mộ Cẩm Vân có thể làm được chuyện này, nhưng Mộ Cẩm Vân của ba năm sau, cô đã không làm được như thế nữa rồi.

Rõ ràng cô vì Dành Dành đã làm rất nhiều chuyện nịnh hót, chỉ có điều đối với Tống Lâm, cô lại không thể trở lại là cô của năm đó.

Cũng không thể ngu ngốc như vậy, không thể ngã một chỗ đến hai lần.

Tống Lâm nghe được lời của cô, hừ lạnh một tiếng: “Em cũng đừng tự cho mình thông minh quá, Mộ Cẩm Vân.”

Anh từng thích phụ nữ thông minh, nhưng sau khi gặp Mộ Cẩm Vân, anh bắt đầu ghét phụ nữ thông minh.

Một người phụ nữ quá thông minh, quá biết lấy lùi làm tiến.

Nhưng cơn giận này của anh không phải Mộ Cẩm Vân biết khó mà rút thì có thể phát tiết ra hết được.

Mộ Cẩm Vân mím môi không nói gì.

Lúc này, chuông cửa khách sạn đột nhiên vang lên.

Tống Lâm lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhấc chân bước về phía giường.

Anh hút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn cạnh đầu giường, sau đó cúi đầu dựa vào tủ đầu giường nhìn thẳng vào cô: “Tôi cho em thêm một cơ hội, em về với tôi, tôi sẽ không trách chuyện cũ.”

Anh nói xong, từ trong miệng phun ra khói thuốc.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh qua làn khói, như trở lại lúc ban đầu, cô tuyệt vọng nhìn anh ở cửa thang máy, anh nhìn cô đang đóng kịch.

Ánh mắt anh lúc đầu giống hệt ánh mắt của anh bây giờ.

Lúc đầu cô cũng xấu hổ, nhưng bây giờ cô cũng không khác là mấy.

Một lúc sau, cô giơ tay vén một nắm tóc, cười lạnh: “Nhưng phải làm sao đây, Tổng giám đốc Lâm, tôi không muốn trở về.”

Cô nói xong cũng không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn anh.

Hai người đều không lên tiếng, Tống Lâm nhìn cô bằng ánh mắt u ám, điếu thuốc trên tay đã cháy hết một nửa, thiếu chút nữa còn cháy đến ngón tay của, nhưng anh không để ý.

Chuông cửa không ngừng vang lên, cuối cùng Mộ Cẩm Vân cũng mở miệng trước: “Tổng giám đốc Lâm, đêm nay tôi làm phiền anh hơi nhiều rồi. Thực sự xin lỗi, cũng đã muộn rồi, tôi về đây.”

Cô từ trong rượu tỉnh lại, sau khi rửa mặt đã hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt trở lại lễ phép, xa lánh.

Lời vừa dứt, cô không quan tâm Tống Lâm đang làm gì, đi thẳng ra cửa.

Lúc này người đàn ông cuối cùng cũng động đậy, dập tắt khói, vươn tay muốn kéo cô lại trước khi Mộ Cẩm Vân mở cửa: “Tôi cho em đi khi nào?”

Anh nhìn xuống cô, ánh mắt của anh như ngọn núi lửa có thể phun ra bất cứ lúc nào.

Nói xong anh ra mở cửa.

“Tổng giám đốc Lâm, xin chào, tôi là Hứa Thanh Nga, một trong những cổ động của Dành Dành, đồng thời là bạn của Mộ Cẩm Vân. Tôi nghe nói cô ấy say nên đến đưa cô ấy về nhà.”

Hứa Thanh Nga đứng ở cửa nhìn Tống Lâm, trên mặt không chút thay đổi, chỉ khi ánh mắt rơi vào Mộ Cẩm Vân, lông mày hơi nhíu lại.

“Tổng giám đốc Nga, tôi có phải là một con báo hoang sói đói không?”

“Anh không phải, mà là Mộ Cẩm Vân khi say rượu sẽ rất xấu tánh, chỉ là không muốn quấy rầy anh.”

Vừa nói, cô ấy vừa nhìn thẳng Mộ Cẩm Vân: “Mộ Cẩm Vân, tớ đón cậu về nhà.”

Cô duỗi tay đang nói chuyện, nhưng vừa đi được nửa đường, Tống Lâm đã đưa tay đẩy tay cô ấy ra: “Tôi có chuyện cũ muốn nói với Tổng giám đốc Vân.”

“Đã quá muộn, Tổng giám đốc Lâm ngày mai cũng có thể nói chuyện này.”

“Tôi thích nói chuyện bây giờ.”

Thái độ anh cứng rắn, đứng ở trước mặt Mộ Cẩm Vân, không buông tay.

Hứa Thanh Nga không dám trực tiếp cướp người, cướp cũng không được.

Cuối cùng, Mộ Cẩm Vân lợi dụng Tống Lâm không chú ý, đẩy tay anh bước ra ngoài: “Tổng giám đốc Lâm, tôi nghĩ chúng ta ngoại trừ việc công cũng không có chuyện gì để nói.”

Cô nói xong liền cầm tay Hứa Thanh Nga xoay người rời đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.