Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 236



Chương 236: Anh có rất nhiều năng lực

Đêm nay, Mộ Cẩm Vân thế nào lại mất ngủ.

Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức vang lên, cô vừa mới đi vào giấc ngủ không được bao lâu.

Đêm qua uống quá nhiều rượu, đến bây giờ đầu vẫn còn đau.

Điện thoại trên đầu tủ vang lên liên hồi, đổi lại là lúc trước, cô đã sớm tắt đồng hồ báo thức rồi thức dậy.

Nhưng mà hôm nay, cô ấn tắt đồng hồ báo thức rồi lại xoay người ngủ tiếp.

Lần thứ hai là bị điện thoại của Đàm Ngọc Tiêu đánh thức, Mộ Cẩm Vân híp mắt ngồi dậy, nhìn thấy tên người gọi là Đàm Ngọc Tiêu, thì cảm thấy trong lòng run lên, vội vàng bấm nút nhận: “Ngọc Tiêu?”

“Tổng giám đốc Vân, sáng hôm nay thư ký của tổng giám đốc Việt bên Natural gọi điện thoại tới thông báo, yêu cầu được nói chuyện.”

Natural là cửa hàng cung cấp nguyên liệu lớn nhất cho Dành Dành. Thời điểm vừa mới thành lập Dành Dành, Mộ Cẩm Vân ký hợp đồng với bên Natural, ba năm sau đó mọi chuyện vẫn rất suôn sẻ.

Chỉ là hạn hợp đồng là vào tháng mười tới.

Natural muốn nói chuyện, trong nháy mắt cô liền tỉnh táo lại.

Lời Tống Lâm nói đêm qua giống như một mảnh băng, đâm thẳng vào trong ngực cô, khiến cả người cô lạnh cóng.

Mộ Cẩm Vân dùng sức nắm chặt ga trải giường, nhanh chóng trả lời: “Chị biết rồi, bọn họ hẹn mấy giờ?”

“Hai rưỡi chiều.”

“Đợt lát nữa chị đến công ty, giúp chị đặt một phần cơm trưa.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp máy

Mộ Cẩm Vân dùng phương thức nhanh nhất rửa mặt thay đồ, trang điểm nhẹ xong liền đi ra khỏi nhà.

Cô khó khăn lái một chiếc xe ra khỏi gara, lúc gặp đèn xanh đèn đỏ, Mộ Cẩm Vân liền kết nối Bluetooth, gọi điện thoại cho Đàm Ngọc Tiêu.

Đàm Ngọc Tiêu nhận máy lập tức: “Tổng giám đốc Vân?”

“Liên hệ với tổng giám đốc Phương của Triều Lộ.”

“Vâng, tổng giám đốc Vân.”

“Tổng giám đốc Vân, hôm nay Missing cầm hiệp ước đánh giá tới, họ từ chối lời mời hợp tác vào năm tới.”

Missing là một nhãn hiệu mỹ phẩm nội địa xuất hiện mấy năm gần đầy, đã sớm đưa ra thị trường trước Dành Dành. Mộ Cẩm Vân liền tự mình đi nói chuyện sang năm mới mở rộng hợp tác.

Quảng cáo cũng đã quay xong, bây giờ Missing đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng.

Hết chuyện này đến chuyện khác, trước đó không lâu Dành Dành muốn đưa ra thị trường, vốn dĩ mọi chuyện đang rất tốt, không thiếu được rắc rối sẽ xảy ra.

Ba năm qua, Mộ Cẩm Vân từng đối mặt với lúc còn khó khăn hơn, chút chuyện cỏn con này không đến mức khiến cô hoảng hốt lo sợ: “Em liên hệ với tổng giám của Missing thử xem, xem cô ấy rảnh khi nào, trong hai ngày nay giúp chị hẹn một buổi gặp mặt.”

“Vâng, tổng giám đốc Vân, chị đang đi tới công ty sao?”

“Đang lái xe trên đường, chị cúp trước đây.”

Đèn xanh phía trước đã sáng lên, Mộ Cẩm Vân kết thúc cuộc trò chuyện, lái xe chạy về phía trước.

Lập tức, xe đã dừng trước cửa công ty.

Lúc này đã hơn mười hai giờ, cô mới từ trong thang máy đi ra, Đàm Ngọc Tiêu đi tới đón tiếp: “Tổng giám đốc Vân, vừa nãy phòng pháp lý nhận được thư mời của tòa án…”

Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “Thư mời về cái gì?”

“Sản phẩm mùa trước của chúng ta bị Thủy Tiên tố cáo là sao chép.”

Cô sửng sốt, cảm thấy cả người từ đầu tới chân chỗ nào cũng lạnh cóng: “Bảo phòng pháp lý thu thập chứng cứ, chuẩn bị ứng đáp trả kiện tụng.”

Bản lĩnh của Tống Lâm lớn thật đấy, chỉ với chút thời gian như vậy, anh đã khiến cô bận bịu không xuể

Nhưng mà Hứa Thanh Nga nói rất đúng, các cô không thể tước vũ khí đầu hàng được.

Mộ Cẩm Vân nói xong, quay đầu nhìn về phía Đàm Ngọc Tiêu: “Mua cơm hộp chưa?”

Đàm Ngọc Tiêu vội vàng gật đầu, trở lại vị trí thư ký lấy hộp cơm đưa cho cô.

“Chị ăn một chút đã.”

“Vâng, tổng giám đốc Vân.”

Người của Natural lát nữa mới tới, sau khi Mộ Cẩm Vân ăn cơm xong liền bắt đầu vội vội vàng vàng tìm công ty thay thế Natural.

Nhưng mà ở đây Natural chính là công ty nuôi trồng trong nhà kính lớn nhất. Công ty như thế ở phía Nam có rất nhiều, nhưng mà chi phí vận chuyển lại quá cao.

Phần lớn sản phẩm của Dành Dành đều được bào chế từ việc chiết xuất các thành phần có trong thực vật. Lúc trước, khi mà cô và Hứa Thanh Nga quyết định thành lập Dành Dành, việc đầu tiên bọn cô làm là ký hợp đồng với Natural.

Ba năm sau đó vẫn luôn hợp tác rất tốt.

Tình huống năm nay thật sự không ổn chút nào, rất nhiều công ty đều bắt đầu cắt giảm nhân sự, tài chính của Natural cũng xuất hiện vấn đề. Mộ Cẩm Vân cho rằng gia hạn hợp đồng là chuyện ván đã đóng thuyền, cô chưa từng nghĩ sắp đến ngày gia hạn, người bên phía Natural lại có ý nghĩ đó.

Đây thật sự là một vấn đề khó khăn, mà vấn đề khó khăn này cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề, nhưng Mộ Cẩm Vân không dễ dàng nhận thua như vậy.

Trong nước không phải chỉ có mỗi Natural là chuyên sản xuất thứ đó, cùng lắm thì giảm lợi nhuận lại thôi.

“Tổng giám đốc Vân, tổng giám đốc Việt tới.”

Nghe thấy giọng của Đàm Ngọc Tiêu, Mộ Cẩm Vân vội vàng thu hồi suy nghĩ, tắt màn hình máy tính, lên tiếng: “Mời tổng giám đốc Việt vào đi.”

Nói xong, cô cũng đứng lên.

Tổng giám đốc Việt của Natural là một người đàn ông trung niên bốn mươi lăm tuổi. Đây không phải là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân tiếp xúc với người này, biết tổng giám đốc Lý không đơn giản, ông ta ở trên thương trường này cũng hơn hai mươi năm rồi, chuyện không có đạo nghĩa như vậy vốn sẽ không làm. Nhưng bây giờ lại tự mình đích thân tới đây, Mộ Cẩm Vân vừa thấy ông ta liền biết, hợp đồng này không có cách nào gia hạn tiếp.

Cô nhíu mày, nhưng lập tức đã khôi phục lại, cô nở nụ cười đi tới tiếp đón: “Tổng giám đốc Việt, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Vân.”

Mộ Cẩm Vân làm một động tác “mời” ông ta ngồi xuống sô pha, sau đó mới ngẩng đầu cười nói với Đàm Ngọc Tiêu: “Pha giúp chị ba ly cà phê.”

“Tổng giám đốc Vân, tinh thần của cô dường như không tốt lắm.”

Đối phương không đi thẳng vào vấn đề, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể tiếp tục nói quanh co: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện, không nghỉ ngơi đầy đủ. Sắc mặt của tổng giám đốc Việt lại có vẻ không tệ, xem ra là có chuyện tốt gì rồi.”

Tổng giám đốc Việt không cười, ngược lại là nhíu chặt mày: “Haizz, nói là chuyện tốt, nhưng cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.”

“Ồ? Tôi xin rửa tai lắng nghe.”

Nếu là chuyện không có cách nào tránh, Mộ Cẩm Vân cũng không muốn lãng phí thời gian.

Tổng giám đốc Việt thở dài, dường như cũng không muốn nói dối: “Tổng giám đốc Vân, không giấu gì cô, gần đây công ty chúng tôi xảy ra chút vấn đề. Vốn dĩ định đưa mẫu đơn đến phía Nam, giữa chừng lại có chuyện xảy ra, tất cả đều hư hỏng hết, mấy chục nghìn cây mẫu đơn cực khổ nuôi trồng, cứ như vậy mà hư hại hết, thật sự khiến người ta đau lòng. Còn chưa hết, về phía vườn gieo trồng cũng xảy ra vấn đề, trong một khoảng thời gian ngắn, mấy đơn đặt hàng ở phía Nam đều đều đồng loạt hủy đơn. Đầu năm nay thật sự rất khó khăn.” Lúc này, Đàm Ngọc Tiêu bưng cà phê đi vào.

“Tổng giám đốc Vân, tổng giám đốc Việt, mời dùng cà phê.”

“Cảm ơn.”

Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua Đàm Ngọc Tiêu, sau đó mới nhìn về phía tổng giám đốc Việt lần nữa: “Tổng giám đốc Việt cũng đừng quá lo lắng, xe tới trước núi ắt sẽ có đường.”

“Tổng giám đốc Vân, thật không dám giấu giếm gì cô, lúc này ở đây, tôi muốn nói với cô một tiếng thật xin lỗi.”

Cuối cùng vẫn mở miệng, ba năm nay Mộ Cẩm Vân cũng đã nếm hết tình người nóng lạnh.

Thương trường vốn dĩ rất tàn khốc, có người lương thiện đương nhiên cũng sẽ có người muốn trèo cao.

Huống chi, bây giờ còn có Tống Lâm nhúng tay vào.

Mua bán không thành còn nhân nghĩa: “Tổng giám đốc Việt nói gì vậy. Làm ăn vốn dĩ là anh tình tôi nguyện, nếu quý công ty có hướng phát triển khác, tôi đây tất nhiên cũng ngại ngùng không dám cản trở quý công ty.”

Tuy rằng lời cô nói rất bình thường, nhưng mà bên trong vẫn không tránh khỏi mang theo vài phần châm chọc.

Tổng giám đốc Việt nghe thấy lời châm chọc, chỉ ngại ngùng cười một tiếng: “Tổng giám đốc Vân thông minh lương thiện như vậy, thật khiến tôi không còn chút mặt mũi nào.”

“Tổng giám đốc Việt nói quá rồi, kinh doanh vốn dĩ là vì lợi ích.” Lời này của cô khiến mặt đối phương trở nên cứng đờ.

Nhưng mà khoảng chừng mười lăm phút sau, Mộ Cẩm Vân đã tiễn người đi.

Cô không cầu xin người khác đưa than tới sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thế nhưng cứ hễ gặp khó khăn liên tiếp, cô cũng sẽ không khách khí.

Dành Dành các cô chiếm hai mười phần trăm doanh số bán hàng hằng năm của Natural. Bây giờ Tống Lâm chỉ cho họ một chút lợi nhỏ, bọn họ liền tung ta tung tăng đẩy các cô ra.

Mộ Cẩm Vân híp mắt nhìn bản hơp đồng kia, sau một lúc lâu mới nhận cuộc gọi nội bộ của Đàm Ngọc Tiêu: “Ngọc Tiêu, bên chỗ Missing nói thế nào?”

“Tổng giám đốc Lân nói gần đây chưa…”

“Ừ, vậy bên Triệu Lộ thì sao?”

“Tổng giám đốc Phương của Triêu Lộ đi công tác, ngày mai mới trở về.”

“Vậy giúp tôi hẹn vào tối mai đi.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương, lật bản hợp đồng trên bàn.

Sau một lúc lâu, đáy mắt cô hiện lên sự lạnh lẽo, sau đó ném nó qua một bên, mở máy tính lên lần nữa

Ban đêm.

Mộ Cẩm Vân mang theo khuôn mặt lạnh lẽo ra khỏi khách sạn, Đàm Ngọc Tiêu đi bên cạnh cô, không nói câu nào.

Đã lâu rồi cô chưa thấy một Mộ Cẩm Vân như vậy, chỉ có lúc đầu, công ty nhỏ bọn cô bị người ta làm khó, sau bữa tiệc đó, vẻ mặt của Mộ Cẩm Vân vẫn duy trì như thế.

Bây giờ Dành Dành đã phát triển, nhưng những công ty đã từng từ chối hợp tác với bọn cô đều tìm tới cửa. Nhưng mà bây giờ mọi chuyện lại chuyển biến bất ngờ.

Ngay lập tức trở lại giống như ngày đó, Natural không nhận tình cũ, nói trở mặt là trở mặt, Triệu Lộ cũng không muốn hợp tác.

Không có nguyên vật liệu, sẽ không sản xuất được sản phẩm.

Phía Nam có rất nhiều công ty, chính bản thân Mộ Cẩm Vân cũng biết, nếu Tống Lâm có thể duỗi tay tới chỗ này, càng không nói tới bên kia.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ, không biết bản thân đã đi qua chỗ đỗ xe, cho đến khi nghe được tiếng của Đàm Ngọc Tiêu, cô mới sửng sốt.

“Sao vậy?”

“Tổng giám đốc Vân, xe của chúng ta ở bên kia.”

Mộ Cẩm Vân nhìn theo hướng cô chỉ, lúc này mới thấy xe của mình đỗ ở bên kia.

“À.”

Cô lên tiếng, sau đó mới nhấc chân đi qua.

“Tổng giám đốc Vân.”

Tài xế gọi cô môt tiếng, nhưng cô lại thất thần không nghe thấy.

Xe chậm rãi khởi động, chạy được nửa đường, Mộ Cẩm Vân đột nhiên lên tiếng: “Đưa tôi quay lại công ty.”

Đàm Ngọc Tiêu nhìn thời gian, có chút do dự, nhưng nhìn gương mặt của Mộ Cẩm Vân, cuối cùng cô không nói gì cả.

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, Mộ Cẩm Vân quay lại công ty chắc là muốn tiếp tục tìm công ty cung cấp nguyên vật liệu.

Chỗ ăn cơm vốn dĩ cách công ty không xa, lập tức xe đã dừng lại trước cổng công ty.

Mộ Cẩm Vân xuống xe, theo bản năng lấy thuốc lá trong túi xách ra, lại không ngờ Đàm Ngọc Tiêu đuổi theo.

Cô hơi sửng sốt, tay kẹp điếu thuốc khựng lại: “Không còn sớm nữa, còn chưa về nhà hả?”

“Em ở lại với chị, chị Vân.”

Lúc này, Đàm Ngọc Tiêu gọi cô là chị Vân chứ không phải tổng giám đốc Vân.

Mộ Cẩm Vân cười một cái, ném điếu thuốc vào thùng rác gần thang máy, quay đầu lại nhìn Đàm Ngọc Tiêu: “Ngọc Tiêu, có khả năng em sẽ phải thất nghiệp rồi.”

Cứ theo cái đã này, chẳng bao lâu nữa Dành Dành sẽ không gồng nổi nữa.

Mà thủ đoạn của Tống Lâm, sẽ còn hơn thế nữa, đây chỉ là mới bắt đầu, anh có năng lực rất lớn.

Đàm Ngọc Tiêu mím môi, không trả lời lại vấn đề này của cô, chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua thang máy, sau đó mở miệng nhắc nhở cô: “Tổng giám đốc Vân, thang máy tới rồi.”

Hai người không nói thêm gì nữa, nhấc chân đi vào thang máy.

Cả đêm, hai người lựa chọn từ trong số rất nhiều công ty chọn ra được ba công ty, dự định ngày mai sẽ gọi đến hỏi thăm một chút.

Làm xong những việc này cũng đã hơn một giờ sáng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.