Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 238



Chương 238: Dù sao thì cũng không có gì khác biệt mấy

Tống Lâm đi khỏi, nhưng tình thế khó khăn mà Mộ Cẩm Vân phải đối mặt vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Tổng giám đốc Missing liên tục nói rằng mình không rảnh, Mộ Cẩm Vân cũng biết đối phương miễn cưỡng gặp mặt.

Cô không bảo Đàm Ngọc Tiêu hẹn nữa, trong thời điểm này, hầu hết mọi người đều tự lo cho bản thân.

“Tổng giám đốc Vân?”

Đàm Ngọc Tiêu gõ cửa, Mộ Cẩm Vân mới tỉnh táo lại, thu hồi sắc mặt, ngồi lại ngay ngắn: “Vào đi.”

“Tổng giám đốc Vân, nguyên liệu của chúng ta chỉ có thể hỗ trợ sản xuất trong mười lăm ngày nữa. Người của bên thu mua nhà máy bảo em hỏi chị, chị có thể chia nhỏ từng phần để thu mua được không?”

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Để họ chia nhỏ từng phần để thu mua đi.”

Ban đầu, không có nhiều thương hiệu sản phẩm chăm sóc da từ thực vật và hầu hết đều là thương hiệu nội địa.

Mười năm trước, một số thương hiệu trong nước đã trở nên nổi tiếng, lúc này sức cạnh tranh của Natural đương nhiên là không đủ, không thể lấy được tài nguyên từ họ, đó là lý do Tống Lâm rất tự tin và chỉ cho cô thời gian ba ngày.

Tuy nhiên, quy mô của Dành Dành hiện nay không lớn lắm, lâm vào bước đường cùng, chia nhỏ từng để thu mua cũng có thể xem là cách giải quyết khác.

Chỉ là chia nhỏ từng phần để thu mua thì chi phí tăng lên, đây cũng là một vấn đề lớn đối với Dành Dành mới trên thị trường.

Nhưng cô đã bị ép buộc đến thời điểm này, không còn đường lui nào cả.

“Được rồi.” Mộ Cẩm Vân gật đầu, nhớ lại vụ xâm phạm quyền lợi Dành Dành Thủy Tiên đối với: “Vụ án xâm phạp quyền lợi Dành Dành, bộ phận pháp lý chuẩn bị cho vụ án như thế nào rồi? Khi nào thì phiên tòa bắt đầu?”

“Em vừa nộp bằng chứng, sẽ mất một thời gian trước khi phiên tòa bắt đầu.”

Đàm Ngọc Tiêu sau khi nói xong, sắc mặt có chút khó chịu: “Tổng giám đốc Vâm…”

Rốt cuộc, Mộ Cẩm Vân đã biết cô nhiều năm rồi, nhìn thấy cô như vậy, liền biết có chuyện không ổn: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Bây giờ trên Internet nói rằng sản phẩm của chúng ta là đạo nhái. Một số người đã phát động các hoạt động phản kháng. Đã có rất nhiều video trên Internet phá bỏ sản phẩm của chúng ta …”

Trong hai ngày nay Mộ Cẩm Vân căn bản không có thời gian để ý đến mấy chuyện trên mạng, không ngờ lại có thể gây ra tiếng động lớn như vậy.

Đột nhiên, Thủy Tiên nói về hành vi xâm phạm và sau đó kiện họ về hành vi xâm phạm. Ban đầu, trực giác mách bảo cô rằng đối phương đã chuẩn bị cho vấn đề này.

Hiện họ đã nắm được hướng đi của dư luận, điều này càng khẳng định ý tưởng ban đầu của Mộ Cẩm Vân.

Hòa Binh là một thành phố hạng ba. Một thành phố như vậy khác với một thành phố hạng một, và phương thức cạnh tranh rõ ràng là kém hơn nhiều.

Ba năm qua Mộ Cẩm Vân nhìn chứng kiến rất nhiều chuyện, bây giờ lại gặp phải sự vu khống rõ ràng như vậy, tuy rằng đau đầu nhưng cũng không có bối rối: “Để bộ phận pháp lý liên hệ với người đăng bài trước, và cả người đầu tiên quay video, nói thế nào, hãy để những người ở bộ phận pháp lý nghĩ cách giải quyết!”

Cô vừa nói vừa xoa xoa thái dương: “Nếu chị nhớ không nhầm, một khu vực trong nhà của Thủy Tiên được phát hiện có chứa kim loại nặng vào năm ngoái. Hãy để bộ phận quan hệ công chúng kiểm tra lại.” Vì họ không muốn cô cảm thấy tốt hơn, thì sau đó cô cũng sẽ cho họ ‘mất cả chì lẫn chài’.

Đàm Ngọc Tiêu thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời cô nói.

“Tổng giám đốc Vân, vào tháng sáu năm nay, Thủy Tiên đã cho ra một serum rất giống với serum của chúng ta. Chúng ta có thể trị tính cách người khác bằng chính chính cách của họ không?”

Khi Mộ Cẩm Vân nghe cô ấy nói đến như thế này, cũng chợt nhớ ra: “Nếu chị nhớ không lầm, họ còn cho ra vỏ bình giống với của chúng ta, đúng không?”

Vốn dĩ, rất khó để xác định đạo nhái trong ngành mỹ phẩm, vì công thức của mỗi công ty đều được giữ kín.

Tuy nhiên, Thủy Tiên muốn ăn cắp ý tưởng của họ, và mục đích này rõ ràng đã không được báo cáo.

Trong trường hợp đó, tại sao cô phải mềm mỏng.

Họ nói rằng cô đạo nhái nếu họ nghĩ đó là đạo nhái, thì sau đó Dành Dành đương nhiên cũng có quyền chất vấn họ.

“Vâng, tổng giám đốc Vân, nhưng đó là chai của thế hệ đầu tiên của chúng ta. Thế hệ thứ hai đã thay đổi nó.”

“Bất kể thế hệ thứ nhất hay thế hệ thứ hai, kiểu dáng vỏ bình đều do nhà thiết kế của chúng ta thiết kế, và đó là bản quyền của chúng ta. Để bộ phận pháp lý gửi thư luật sư cho họ”. Mọi thứ vẫn chưa đi vào ngõ cụt. Khi Đàm Ngọc Tiêu nghe Mộ Cẩm Vân nói điều này, cô ấy biết rằng mình không thể ngồi yên được nữa.

Cô còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, cô vẫn chưa tin rằng mình có thể thực sự khởi nghiệp, khi đi theo cô chính là để báo đáp lòng tốt của cô, cô muốn bảo vệ cô ấy, nhưng cô lại không nhận ra năng lực của Mộ Cẩm Vân cũng giống như vẻ ngoài nổi bật của cô.

Thật ra, Mộ Cẩm Vân không hề có khí chất của một nam tử hán mạnh mẽ, ngược lại còn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng, nhưng khi bắt đầu mọi việc, cô ấy trong sạch không hám lợi hơn ai hết, không bao giờ nhìn trước ngó sau.

Khi Mộ Cẩm Vân làm chuyện gì đó, giống như đã cắt đứt đường lui, chỉ nhận lại một con đường tiến về phía trước.

Bây giờ cũng vậy, tình hình của Dành Dành gần đây thực sự rất tệ.

Bởi vì liên tiếp các sự việc xảy ra, nó mới được tung ra thị trường, nhưng vòng tài trợ thứ hai bị đình trệ.

Đổi lại là người khác, có lẽ lần này đã nghĩ đến việc đổi chủ Dành Dành để thu hồi vốn.

Dù hiện tại Dành Dành đang bị công kích nhưng mới tung ra thị trường, tiềm năng còn rất lớn, nếu quy ra tiền thì Mộ Cẩm Vân có thể kiếm hàng trăm tỷ sau khi đổi chủ.

Nhưng cô ấy đã không.

Đàm Ngọc Tiêu liếc nhìn cô một cái, trong lòng càng thêm quyết tâm tiến lui cùng Mộ Cẩm Vân.

Thời gian ba ngày mà Tống Lâm cho cô trôi qua trong nháy mắt, Mộ Cẩm Vân ba ngày này thật không tốt, ban ngày bận đối phó với đủ thứ chuyện của Dành Dành, ban đêm còn bị mất ngủ, gặp ác mộng.

Trong ba ngày, cô ấy như bị thức trắng ba tháng, sắc mặt tái mét đến đáng sợ.

Hòa Binh gần tháng mười càng ngày càng lạnh, Dành Dành tình cảnh càng ngày càng trầm trọng.

“Tổng giám đốc Vân.”

“Mời vào.”

Sau khi nói xong, cô rời mắt khỏi máy tính và ngước nhìn Đàm Ngọc Tiêu đang bước vào.

Mộ Cẩm Vân lông mày khẽ nhúc nhích: “Làm sao vậy?”

Cô gần đây ăn không ngon, mấy ngày nay đầu đau nhức, hôm qua có đi bệnh viện khám nhưng không có vấn đề gì.

Đàm Ngọc Tiêu mím môi, khó khăn lắm mới nói được: “Thư ký Việt vừa gọi điện thoại.”

Cô hơi cứng đờ, cảm thấy môi khô khốc: “Anh ta nói cái gì?”

“Anh ta nói, thời gian mà Tống Lâm cho chị đã hết.”

Mộ Cẩm Vân liếm môi: “Chị biết rồi.”

Nói xong cô xua tay.

Đàm Ngọc Tiêu nhìn cô muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lại đặt vào mắt cô, rồi cuối cùng lại không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người bước ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân chỉ còn lại một mình trong văn phòng, cô di chuyển bàn tay định tiếp tục đọc tập tài liệu, nhưng thấy các ngón tay của cô ấy bắt đầu lạnh đi.

Ánh mắt đặt vào màn hình máy tính, nhưng cô không thể tập trung.

Sau hai phút, cô phải đứng dậy, cầm hộp thuốc đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ, sau đó cúi đầu châm một điếu thuốc.

Gió thổi vào đập thẳng vào mặt, lạnh như cắt da cắt thịt.

Những ngón tay cô ấy run lên và khuôn mặt cô tái nhợt.

Tuy nhiên, bất chấp điều này, Mộ Cẩm Vân vẫn không di chuyển.

Hút hết một điếu, cô lại lấy một điếu khác, cúi đầu châm thuốc, tiếp tục hút.

Sau khi hút liên tục bốn điếu thuốc, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Mùi khói nồng nặc khiến Hứa Thanh Nga nhíu mày, cô ngẩng đầu nhìn người đứng bên cửa sổ, nhấc chân bước tới: “Không phải là muốn bỏ thuốc sao?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, sau đó liếc xéo Hứa Thanh Nga, sau đó lắc lắc điếu thuốc trong tay cười: “Mình vẫn không bỏ được.”

“Cẩm Vân.”

Cô ấy đưa tay gạt đi điếu thuốc vừa hút khỏi ngón tay, xoay người đặt lên gạt tàn trên bàn dập tắt rồi lại bước đến bên cạnh Mộ Cẩm Vân: “Cũng không phải là có hai con đường cậu có thể đi sao.”

Mộ Cẩm Vân cười mỉa mai: “Thanh Nga, cậu nghĩ mình có thể đi con đường nào?”

“Những gì cậu đã làm lúc ban đầu, bây giờ cậu cũng có thể làm được như vậy.”

Hứa Thanh Nga ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên nóng hơn một chút so với bình thường.

Ngón tay Mộ Cẩm Vân khẽ run: “Mình không giữ được cậu, anh ta sẽ không buông tha cho cậu.”

“Anh ta cũng không dám giết mình.”

Mộ Cẩm Vân giơ tay lau mặt: “Mình sẽ không đi đâu hết.”

Cô không thể sống trong bóng tối cả đời vì Tống Lâm được, và cũng không thể xuất hiện một cách chính minh chính đại.

“Nếu cậu không đi, cậu sẽ như thế này cả đời.”

Nghe thấy những lời của Hứa Thanh Nga, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy mắt mình nóng lên, cô nhún vai: “Dù sao cũng không có gì khác biệt mấy.”

Cuộc sống của cô trong hai mươi bảy năm đầu không hẳn là tốt như vậy.

Hứa Thanh Nga sửng sốt, nhìn cô một lúc lâu mới lên tiếng.

“Tổng giám đốc Vân, tổng giám đốc Nga.”

Giọng nói của Đàm Ngọc Tiêu phá vỡ sự im lặng giữa hai người, Mộ Cẩm Vân đưa tay lên lau khóe mắt: “Mời vào.”

“Tổng giám đốc Vân, có anh Cẩn tìm cô dưới lầu.”

Mộ Cẩm Vân sững sờ, hai giây sau mới nhớ tới Lục Hoài Cẩn: “Anh ta là bạn của chị. Cho anh ta lên đây.”

“Vâng, tổng giám đốc Vân.”

Hứa Thanh Nga nhướng mày: “Lục Hoài Cẩn?”

Mộ Cẩm Vân có chút kinh ngạc: “Cậu biết anh ta sao?”

“Có nghe nói về anh ta, bạn học đại học cũ của mình là em gái họ của anh ta.”

Hứa Thanh Nga nói xong, nhìn cô một cái đầy ẩn ý: “Nếu anh ta muốn giúp cậu, không biết Tống Lâm sẽ làm gì với cậu.” Mộ Cẩm Vân không nghĩ tới điều này, cô sững sờ, Hứa Thanh Nga vỗ vai cô: “Tống Lâm và Lục Hoài Cẩn, cậu phải chọn một người, chúc may mắn, tổng giám đốc Vân.”

Nói xong Hứa Thanh Nga xoay người rời đi, để lại Mộ Cẩm Vân đứng tại chỗ có chút sững sờ.

Ban đầu cô cảm thấy khá khó chịu, nhưng lời nói của Hứa Thanh Nga có vẻ không nghiêm trọng đến thế.

Cô mở một cửa sổ khác, định xua tan mùi khói trong phòng làm việc, nhưng lúc này Lục Hoài Cẩn đã được Đàm Ngọc Tiêu dẫn vào.

“Không cần xua nữa đâu. Khói thuốc nồng nặc như vậy, không sao, tôi không có vấn đề về mũi.” Mộ Cẩm Vân cười nhạt, liếc nhìn Đàm Ngọc Tiêu phía sau: “ Ngọc Tiêu, lấy cho tôi hai ly cà phê lên đây.”

“Vâng, tổng giám đốc Vân.”

“Cậu Cẩn, thật ngại quá.”

Lục Hoài Cẩn nhìn cô nhướng mày: “Cô đã ăn cơm chưa?”

Sắc trời bên ngoài đã tối, Mộ Cẩm Vân kiểm tra thời gian: “Vẫn chưa, cậu Cẩn đây vừa tới?”

“Thôi, đi ăn cơm đi.”

Anh ta nói xong, liền đứng lên.

“Tổng giám đốc Vân, cậu Cẩn…” Lúc này, Đàm Ngọc Tiêu bưng cà phê đi vào.

“Thật ngại quá, Ngọc Tiêu, không còn thời gian nữa, chị không kịp uống cà phê, em mau về sớm đi.”

“Vâng.”

Đàm Ngọc Tiêu không bận tâm, cô liếc nhìn Lục Hoài Cẩn rồi nhìn Mộ Cẩm Vân, và tự nhiên mỉm cười.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.