Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 244



Chương 244: Cô nên gọi tôi là mợ cả nhà họ Tống

Là Tống Lâm.

Nghĩ tới đó cô lại thấy cả người không còn chút sức nào.

Cô thật sự quá ngây thơ, Tống Lâm đã nói rất rõ như thế thì làm gì có chuyện anh không làm? Trong chuyện trả thù người khác thì Tống Lâm luôn có sự kiên nhẫn lớn nhất.

Anh là một tay thợ săn, để cho con mồi một cú chí mạng thì anh có thể lẳng lặng chờ đợi thật đâu cho đến khi thời cơ tốt nhất đến.

Trước đó cô cảm thấy tán thưởng và hâm mộ anh nhất ở điểm này, cô không có quá nhiều kiên nhẫn, có rất nhiều chuyện để quá lâu thì cô sẽ không thể nhịn được nữa.

Thế nhưng Tống Lâm thì khác, chỉ cần anh muốn làm thì chắc chắn anh vẫn có thể chờ đợi.

Thế nhưng bây giờ cô lại thành con mồi trong mắt anh.

Nửa tháng trước đó gió êm biển lặng là thế chỉ để nó nổi lên cơn giông to bão lớn ngày hôm nay mà thôi.

Cuối cùng anh đã ra tay rồi và một khi anh ra tay thì chắc chắn cô sẽ bị đẩy ra bờ vực.

Anh thật sự quá tàn nhẫn.

Nếu như trước kia anh từng có chút tình cảm gì đó với cô thì chắc bây giờ mọi thứ đã không thành ra thế này, anh vừa ra tay đã nắm ngay điểm yếu có thể giết chết cô.

Uổng công cô còn ảo tưởng rằng anh cố chấp như thế có phải vì anh vẫn còn chút tình cảm nhỏ nhoi nào đó.

Bây giờ xem ra tất cả mọi thứ chỉ là ảo tưởng của một mình cô mà thôi.

Hứa Thanh Nga bước vào thì Mộ Cẩm Vân đang đứng phía trước cửa sổ và nhìn những cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, không hề quay đầu lại: “Thanh Nga, cậu có nhớ tình bạn xưa cũ không?”

Hứa Thanh Nga sững người, nhấc chân bước tới chỗ cô: “Cậu muốn làm cái gì?”

Mộ Cẩm Vân quay đầu lại nhìn cô ấy: “Lúc nãy Ngọc Tiêu vừa nói với mình rằng nhà cung cấp nguyên vật liệu cho chúng ta muốn hủy hợp đồng.”

“Tại sao bọn họ lại đột nhiên trở mặt như thế?”

“Bởi vì mình.”

Nghe cô ấy nói thế, Hứa Thanh Nga đã hiểu ra.

“Thế cậu tính làm cái gì?”

“Tống Lâm ép mình vì anh ta nghĩ Dành Dành là của mình và mình không thể trơ mắt nhìn nó không thể phát triển.” Cô nói xong bèn nở nụ cười: “Nếu như Dành Dành không còn thuộc về mình thì anh ta có thể ép được mình chắc?”

“Cậu điên rồi hả Mộ Cẩm Vân!”

“Mình không điên, mình cực kì tỉnh táo, từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.” Tỉnh táo và biết rõ người đàn ông đó từ đầu đến đuôi chỉ dành cho mình ham muốn chiếm giữ và nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.

Anh không yêu thương gì cô nên trước mặt lợi ích thì cô chỉ là một vật hi sinh, anh không yêu thương gì cô nên dù cô có cầu xin thế nào thì anh cũng không mềm lòng.

Anh có thế quyết tâm độc ác như thế cũng chỉ vì không yêu thương cô mà thôi.

“Cậu đã cực khổ và vất vả xây dựng nên Dành Dành như thế, cậu cam tâm dùng hai tay mình dâng lên cho người khác ư!”

Mộ Cẩm Vân lau mặt: “Mình cũng hết cách rồi Thanh Nga, mình thật sự hết cách rồi.”

Cô chỉ có một thân một mình cô độc, nhược điểm duy nhất của cô chính là Dành Dành.

Nếu cô muốn chống lại Tống Lâm thì cách duy nhất chính là loại bỏ nhược điểm duy nhất của mình để anh không thể tóm lấy.

Hứa Thanh Nga nhìn cô, đôi mắt sáng long lanh ngày xưa chỉ còn vẻ đượm buồn.

Cô ấy biết Tống Lâm đã ép Mộ Cẩm Vân điên mất rồi.

“Trương Thanh Luân có tiền.” Cô ấy cực kì vất vả thốt ra một lời như thế, Dành Dành là đứa bé cô ấy và Mộ Cẩm Vân vất vả một tay nuôi lớn.

Bây giờ Dành Dành ngày càng phát triển nhưng Mộ Cẩm Vân lại buông tha cho quả ngọt.

Mộ Cẩm Vân ngẩn người, buông thõng tay xuống quay đầu nhìn Hứa Thanh Nga: “Giao cho anh ta cũng tốt.”

“Cậu muốn rời khỏi Hòa Bình ư?”

“Không đâu.” Cô sẽ không đi đâu cả, cũng không thể đi được.

Cô muốn chống mắt lên nhìn xem Tống Lâm có thể làm gì được mình.

Chiều hôm đó Trương Thanh Luân tìm tới, tuy là anh ta không muốn tham gia vào việc quản lý nhưng không có nghĩa là anh không thể làm được.

Gia tài sản nghiệp của nhà họ Trương nằm ở nước ngoài, nếu như trên Trương Thanh Luân không có một người anh trai thì chắc bây giờ anh ta đã phải chạy về để kế thừa tài sản rồi.

Nhà họ Trương không chỉ đào tạo nuôi nấng hai em họ mà Trương Thanh Luân cũng là một người có tài trên phương diện kinh doanh.

Trương Thanh Luân biết rất rõ nguyên nhân Mộ Cẩm Vân phải buông tay cổ phần công ty trong tay mình, tám trăm bảy mươi lăm tỷ để lấy bảy mươi phần trăm cổ phần Dành Dành trong tay Mộ Cẩm Vân.

Sau khi Lý Minh Việt biết được tin tức này xong thì phản ứng đầu tiên chính là đau đầu.

Anh ta nhìn lướt qua Tống Lâm và không biết mình phải mở miệng thế nào.

Tống Lâm đang bàn chuyện công ty nên chỉ liếc nhìn anh ta rồi cũng không hỏi gì.

Nửa tiếng sau, các thành viên cấp cao trong công ty lục tục ra ngoài thì Tống Lâm bèn nhìn sang Lý Minh Việt: “Chuyện gì thế?”

Lý Minh Việt nhìn vào mắt anh rồi cảm thấy tim mình chợt run lên.

Sau khi trở về từ Hòa Bình thì tâm trạng và cảm xúc của Tống Lâm ngày càng trở nên âm u khó đoán.

Một giây trước vẫn còn bình tĩnh hờ hững nhưng một giây sau mây đen đã kéo đầy đầu.

Gần đây tất cả mọi người trong công ty đều sợ hãi khi nhìn thấy Tống Lâm, các quản lý hay giám đốc cần xin chữ ký thì lại nghĩ ra trăm phương nghìn cách để tránh tiếp xúc với Tống Lâm.

Lý Minh Việt là thư ký của anh nên luôn ở bên cạnh Tống Lâm, anh ta cũng chìm trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng cực kì sốt ruột.

Bây giờ bên Hòa Bình lại có tin tức như thế được báo về, anh ta khỏi cần nghĩ cũng biết sau đó Tống Lâm sẽ có phản ứng thế nào.

Anh ta cũng không ngờ Mộ Cẩm Vân lại chơi lớn như thế.

Ánh mắt âm u tạo thành áp lực cực lớn nhìn về phía mình khiến Lý Minh Việt không thể chịu nổi nên đành phải mở miệng: “Tổng giám đốc Lâm, bên Hòa Bình có tin tức báo về là hôm qua cô Mộ Cẩm Vân đã chuyển tất cả cổ phần của Dành Dành trong tay mình ra cho người khác rồi.”

Anh ta vừa nói xong thì sắc mắt Tống Lâm đã tối sầm.

Anh không nói gì cả mà chỉ vung tay lên.

Lý Minh Việt biết anh muốn nói gì bèn xoay người chạy vội ra ngoài.

Bên trong phòng làm việc chỉ còn lại mỗi mình Tống Lâm, anh đứng dậy đi tới trước bàn làm việc và cầm hộp thuốc lá lên, kẹp giữa hai đầu ngón tay và cúi xuống châm lửa.

Mùi Nicotin nhanh chóng lan tràn trong khoảng miệng, anh rít lấy hai lần và nhìn ra những tòa nhà cao tầng bên ngoài, đột nhiên nhớ tới một ngày nào đó Mộ Cẩm Vân đứng hút thuốc bên cạnh cây cột.

Động tác của cô cực kì rành rõi, có lẽ ba năm qua cô hút cũng khá nhiều.

Một người từ trước đến giờ chưa từng hút thuốc lại trở thành một tay nghiện thuốc.

Giỏi thật đấy Mộ Cẩm Vân.

Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, cả công ty mình vất vả làm đủ mọi cách để xây dựng nhưng nói chắp tay dâng lên cho người ta là mang đi luôn không nói nhiều.

Anh thật sự đã xem thường người con gái này quá rồi!

“Xoảng!”

Tiếng vật trang trí bị anh hất ngã xuống đất và vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Tiếng vỡ vụn ấy cực kì lớn nên người bên ngoài cũng nghe thấy rõ mồn một.

Quản lý định đẩy cửa bước vào chợt khựng lại, nhìn sang Lý Minh Việt bên cạnh theo bản năng: “Thư ký Việt, tổng giám đốc Lâm làm sao thế?”

“Quản lý à, ông có cần tài liệu này gấp không? Nếu không thì ngày mai ông quay lại sẽ tốt hơn.”

Thời điểm này, ngoài mặt Tống Lâm vẫn bình yên như chẳng có gì xảy ra nhưng trên thực tế bên trong đã là phong ba bão tố, ai chạy tới trước mặt anh đều phải hứng chịu tai ương.

“À à à, thế cảm ơn cậu nhé thư ký Việt.”

Quản lý lập tức chạy vội đi.

Chuyện Mộ Cẩm Vân chuyển nhượng cổ phần công ty đã dấy lên một cơn sóng lớn ở Hòa Bình, tất cả mọi người đều đoán xem có phải là Dành Dành sắp tiêu rồi chăng.

Mộ Cẩm Vân không hề giải thích gì, cô cũng biết rất rõ điều đó, Ngày hôm sau khi cổ phần công ty được chuyển nhượng đi thì cơ đã bắt đầu gửi hồ sơ xin việc của mình cho tất cả các thông báo tuyển dụng trên mạng.

Tất nhiên hồ sơ của cô không hề bình thường một tí nào, còn chưa gửi đi đã có tay săn đầu người liên hệ với cô.

Cô chẳng từ chối bất kì người nào, chỗ nào cũng tới phỏng vấn thử.

Công ty ở Hòa Bình cũng không nhiều lắm, phần lớn đều là công ty và xưởng sản xuất tư nhân.

Công ty đầu tiên liên lạc với cô là chi nhánh của một công ty thực phẩm trải rộng khắp nước, phía họ cho cô điều kiện cực kì hấp dẫn, mức lương một năm là gần hai mươi tỷ, có nhà có xe.

Mộ Cẩm Vân cầm được một khoản tiền, cô định mang đi đầu tư nhưng tình hình năm nay không được ổn lắm nên cô vẫn chưa đụng tới.

Cô không thiếu tiền, tìm việc là để Tống Lâm không còn lý do để nhằm vào Dành Dành nữa mà thôi,

Phỏng vấn hết mấy công ty, cuối cùng Mộ Cẩm Vân chọn công ty thực phẩm.

Cô phụ trách thị trường khu vực phía tây, vừa mới nhậm chức nên cũng có một đống chuyện để làm.

Đàm Ngọc Tiêu cũng muốn theo cô nhảy sang công ty khác nhưng Mộ Cẩm Vân lại không chịu.

Tống Lâm không thể đụng tới công ty hiện tại cô đang làm nhưng không có nghĩa là anh chẳng làm gò với Đàm Ngọc Tiêu.

Tháng mười trôi qua rất nhanh và Mộ Cẩm Vân cũng đã làm việc trong công ty mới một tuần lễ.

Cô không hỏi đến chuyện Dành Dành nữa, Hứa Thanh Nga còn phải lo chuyện tồn kho cho lễ độc thân nên cũng không thường về nhà.

Cô cũng không tốt hơn là bao vì cùng là mười một tháng mười một nên gần đây cô phải bay vòng vòng khắp các tỉnh và thành phố khác nhau.

Hòa Bình trở lạnh rất nhanh, tháng mười một đã là đầu đông rồi.

Cô và thư ký vừa mới xuống máy bay thì bên phía tổng công ty đã gọi điện thoại tới báo cô tuần sau đi họp.

Cúp điện thoại, cô vừa ngẩng đầu lên thì đã trông thấy Hạ Như Mộng.

Ba năm không gặp, Hạ Như Mộng béo lên khá nhiều, chắc là sống vui vẻ thoải mái nên mới béo lên chăng.

“Thư ký Vân, cũng lâu rồi không gặp. À, ngại ghê, chắc bây giờ phải gọi cô là giám đốc Vân rồi! Đã lâu không gặp, chào giám đốc Vân nhé.”

“Lâu rồi không gặp, cô Hạ Như Mộng.”

Trâm Anh đứng bên cạnh trông thấy Mộ Cẩm Vân và Hạ Như Mộng nói thế lập tức nhận ra hai người có quen biết nhau từ trước nên tự giác đi lấy hành lý.

“Gặp cô Mộ Cẩm Vân cũng không dễ dàng gì đấy nhỉ, có thể tán gẫu với nhau một chút không? Khoảng năm phút thôi.”

Có thể thấy Hạ Như Mộng đã cố tình ra sân bay để chặn đường cô.

Khỏi cần nói Mộ Cẩm Vân cũng biết Hạ Như Mộng tìm cô vì cái gì, cô không từ chối mà chỉ nhìn quanh: “Cô Hạ Như Mộng có việc gì cần nói ư? Tôi chỉ có năm phút dành cho cô thôi, thật lòng xin lỗi, gần đây hơi bận rộn.”

Hạ Như Mộng nhíu mày: “Cô nên gọi tôi là mợ cả nhà họ Tống.”

Tay Mộ Cẩm Vân cầm điện thoại thoáng cứng đờ nhìn Hạ Như Mộng trước mặt mình.

Hạ Như Mộng cũng nhìn lại cô và dường như cô ta sẽ không mở miệng nữa cho tới khi cô chấp nhận gọi cô ta là người nhà họ Tống.

Hai người giằng co khoảng hai ba giây, Mộ Cẩm Vân cong môi cười khẩy: “Mợ cả nhà họ Tống, có chuyện gì thì cô cứ nói đi.”

“Tôi thích tính tình sảng khoái của cô Mộ Cẩm Vân lắm đấy!” Cô ta nói xong bèn cong môi cười và giơ tay sờ bụng mình: “Tôi mang thai rồi, anh Lâm vẫn chưa biết đâu.”

Khoảnh khắc đó, đầu Mộ Cẩm Vân trống rỗng.

Chuyện quá khứ lập tức ùa về khiến cô không cách nào có thể đứng vững.

Mặt cô thoáng tái nhợt nhìn Hạ Như Mộng cười hạnh phúc trước mặt mình, Mộ Cẩm Vân chỉ thấy mắt mình đau như bị cô ta cầm kéo đâm vào.

Cô cố kìm nén cảm xúc nơi đáy lòng, vất vả lắm mới nói được một câu: “Chuyện này thì tôi nghĩ cô nên nói cho tổng giám đốc Lâm biết thì tốt hơn.”

“Niềm vui bất ngờ ấy mà, tất nhiên tôi sẽ nói cho anh ấy biết. Ba năm nay anh ấy luôn mong có một đứa con, tôi nghĩ nếu như anh ấy biết tôi mang thai thì chắc sẽ vui lắm ấy!”

Mộ Cẩm Vân nhìn cô ta, cắn môi: “Thế nên rốt cuộc cô tìm tôi là vì chuyện gì thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.