Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 246



Chương 246: Một ngày nào đó Tống Lâm sẽ hối hận

Phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm nước: “Gần đây anh Cẩn không bận rộn gì ư?”

“Vừa mới giải quyết xong, chắc là mấy em cũng vừa mới làm xong đúng không?”

“Ừ, cà tôi và Thanh Nga đã không gặp nhau suốt mười ngày đấy.”

Lục Hoài Cẩn tựa người ra sau nhìn chiếc ly thủy tinh trong tay mình: “Bây giờ chuyển sang công ty mới có quen không?”

“Quen mà, chỉ là hơi bận quá.”

Anh ta cũng không hỏi nữa, đó giờ Lục Hoài Cẩn vẫn là người như thế, không bao giờ nói đến mức con người ta phải ngượng ngùng hay khó chịu.

“Với tiết trời này của Hòa Bình thì chắc cũng sắp có tuyết rơi rồi nhỉ?”

“Chắc là thế, thế nhưng năm ngoái trận tuyết đầu mùa rơi vào tháng mười hai, khi đó cũng là giữa tháng rồi.”

Cô Nàng cắt một quả cam, đưa tới trước mặt Lục Hoài Cẩn, sau đó nói: “Thế nhưng với thời tiết năm nay thì cũng khó nói chắc được.”

“Ừm.”

Anh ta lên tiếng, cúi người cầm một miếng cam: “Hòa Bình có triển lãm khắc băng không?”

Vấn đề này khiến Mộ Cẩm Vân bị sững người, cô không để ý đến chuyện này.

Cô sững người: “Chắc là có, tôi cũng không rõ lắm, cái đó thì phải hỏi Thanh Nga, cô ấy là người sống ở Hòa Bình.”Bấy giờ, Hứa Thanh Nga đã rửa anh đào xong bước ra: “Chuyện gì thế?”

“Hòa Bình có triển lãm khắc băng không?”

“Có, ở bên cung văn hóa ấy, thế nhưng bây giờ vẫn chưa có đâu, đến đông chí rồi mới bắt đầu ấy.”

Hứa Thanh Nga nói xong bèn nhìn sang Lục Hoài Cẩn: “Anh Cẩn muốn đi xem hả?”

“Ừm, tôi muốn đến xem thử.”

Anh ta nói xong bèn nhìn sang Mộ Cẩm Vân.

Hứa Thanh Nga nhìn thấy tất cả mọi hành động của anh ta, thế nhưng cô ấy chẳng nói gì: “Chắc là sôi rồi đó.”

Có thêm một người nên bàn cơm nào nhiệt hơn nhiều.

Hứa Thanh Nga không phải là người thích nói nhiều, Lục Hoài Cẩn lại là người biết ăn nói, biết pha trò, biết rất nhiều thứ, anh ta nói cho bọn họ nghe rất nhiều chuyện hồi sang Châu Phi chụp ảnh.

Trước đây Mộ Cẩm Vân có ước mơ được du lịch vòng quanh thế giới nhưng sau khi lớn lên rồi thì chỉ biết làm việc và làm việc.

Đến trưa thì cuối cùng Hòa Bình cũng có được chút ánh mặt trời, Hứa Thanh Nga nhận ra Lục Hoài Cẩn muốn nói chuyện với Mộ Cẩm Vân nên tìm một cái cớ bỏ đi.

Dọn dẹp xong Mộ Cẩm Vân bèn cầm một chai rượu đỏ Lục Hoài Cẩn mang tới lắc lắc: “Anh Cẩn, uống rượu không?”

Anh ta là khách nên bị cô và Hứa Thanh Nga để lại ngoài sô pha không cho làm gì cả,

Bây giờ thấy Mộ Cẩm Vân cầm chai rượu đỏ thò đầu ra hỏi mình thì Lục Hoài Cẩn cong môi cười: “Uống chứ, tựu lượng của em được không đấy?”

Thời gian là một điều gì đó thật thần kỳ, nó có thể mang đi tất cả những thứ đã qua và để lại cho bạn chút hồi ức.

Mộ Cẩm Vân cũng nhớ tới hôm đó đến nhà anh ta ăn lẩu, cô cười rồi xoay người vào trong bếp lấy ly rượu ra và lớn họng nói: “Tửu lượng tốt lắm nhé, nói không chừng có thể uống thắng cả anh đấy đừng đùa.”

Đúng là tửu lượng của Mộ Cẩm Vân rất tốt, chẳng những uống rượu giỏi mà cô cũng là một cao thủ trong trò đoán số.

Hai chai rượu đỏ bị hai người uống hết sạch, cả hai đều khá là sau rồi.

Lục Hoài Cẩn tựa người ra sau nhìn cô cười: “Hồi đó em chỉ uống có hai ly đã ngã xuống rồi, bây giờ thì cánh cứng cáp hơn nhiều, một chia rượu đỏ mà vẫn còn tỉnh thế.”

Mộ Cẩm Vân nhìn chiếc ly chân cao trước mặt mình cười yếu ớt: “Uống nhiều rồi thì tựu lượng cũng tốt lên thôi.”

Anh ta không nói gì thêm nữa, bầu không khí bên trong phòng khách khá là im lặng.

Mộ Cẩm Vân cũng tựa người ra sau nhắm mắt lại, tận hưởng khoảng thời gian thoải mái hiếm hoi này.

“Em có muốn rời khỏi nơi này không?”

Anh ta đột nhiên lên tiếng, Mộ Cẩm Vân cứng đờ rồi quay sang nhìn anh ta: “Không có.”

Lục Hoài Cẩn cười: “Anh cứ tường là em lại định đi đấy.”

Anh ta nói những lời đó rất nhẹ nhàng, dường như không muốn để cô nghe thấy.

Thế nhưng trong phòng khách chỉ có mỗi hai người, cả hai đều ngồi trên ghế sô pha nên dù có nói khẽ cách mấy Mộ Cẩm Vân cũng nghe thấy rõ ràng.

Lục Hoài Cẩn nói xong bèn nhắm mắt lại không ừ hủ gì nữa.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh ta một lát, sau khi chắc chắn anh ta đã ngủ rồi mới vào trong phòng tìm một tấm chăn mỏng đắp lên rồi quay về phòng mình ngủ.

Lục Hoài Cẩn tỉnh lại thì bầu trời ngoài kia đã tối, phòng khách không có bật đèn tối tăm và mờ ảo, mùi rượu đỏ cực kì nồng nặc.

Anh ra ngồi dậy thì tấm chăn mỏng trên người trượt xuống.

Lục Hoài Cẩn vội vàng giơ tay chộp lấy rồi mới thẳng chân ra.

Anh ta nhìn lướt qua chai rượu và ly rượu trên bàn rồi thả hồn cả buổi trời mới đứng dậy đi tới phòng Mộ Cẩm Vân gõ cửa: “Mộ Cẩm Vân?”

Anh ta vừa mới gõ một tí thì cửa phòng đã mở ra, Mộ Cẩm Vân mặc chiếc áo ngủ bông từ bên trong bước ra: “Anh Cẩn dậy rồi hả?”

“Ừ, tối nay em có bận việc gì không?”

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không có việc gì cả.”

“Thế thì cùng nhau ăn bữa cơm tối được chứ?”

“Được, tôi đi thay quần áo đã.” Trưa nay cả hai người đều uống rượu, tuy là đã ngủ được một giấc nhưng chỉ mới là vài tiếng trước nên không có người nào lái xe cả mà đi thẳng xuống lầu bắt taxi.

Mộ Cẩm Vân định gọi cả Hứa Thanh Nga nhưng cô ấy lại bảo mình đang xem phim nên không muốn ra ngoài, nhờ cô gói một phần mang về cho mình là được rồi, cô đành phải ra ngoài cùng với Lục Hoài Cẩn.

Tối nay cực kì lạnh, rõ ràng cô mặc cũng như sáng nay vậy nhưng vừa mới ra cửa Mộ Cẩm Vân đã run lên.

May là taxi ngay đằng trước, xe cũng khá nhiều nên chờ một lát là bắt được.

Ăn tối xong, vì xe Lục Hoài Cẩn vẫn còn đỗ ở nhà Mộ Cẩm Vân nên hai người lại cùng nhau trở về.

Bây giờ vẫn chưa tính là trễ, hồi xưa vào mùa hè thì cửa hàng trà sữa dưới lầu luôn chật kín người, bây giờ trời lạnh rồi nên mọi người thường mua trà sữa nóng về nhà và chẳng có ai muốn ngồi bên ngoài.”

Lục Hoài Cẩn cũng không theo Mộ Cẩm Vân lên lầu, trưa nay anh ta vừa mới uống rượu nhưng sáu bảy giờ rồi nên mùi rượu cũng tản đi nhiều.

Hai người tạm biệt nhau trước phòng bảo vệ: “Em về đi.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu và không mở miệng mời anh ta lên nhà ngồi.

Trên còn đường này chỉ còn mỗi hai người đi qua nên Mộ Cẩm Vân không muốn đứng đây ngượng ngùng gượng gạo với nhau nên vẫy tay chào bảo mình về nhé rồi xoay người đi.

Lục Hoài Cẩn đứng trước mặt chiếc xe nhưng không vội vã bước lên, anh ta nhìn Mộ Cẩm Vân vào thang máy rồi bèn sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua một hộp thuốc lá, mở ra và lấy một điếu, đang định lên xe thì trông thấy bên cạnh có thêm một người nữa.

Lục Hoài Cẩn ném miếng giấy gói trên tay mình đi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.

Anh ta nhướng mày khi nhìn thấy Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, trùng hợp thế?”

Tống Lâm không nói gì, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm tới, giơ tay che gió lại châm thuốc, híp mắt rít một hơi rồi kẹo điếu thuốc trên tay, bấy giờ anh ta mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm đến đây tìm Cẩm Vân hả?”

Tống Lâm biết chuyện anh ta tới Hòa Bình thì tất nhiên anh ta cũng biết Tống Lâm sẽ tới tìm Mộ Cẩm Vân.

Nghe anh ta nói thế, ánh mắt Tống Lâm tối đi và cười lạnh: “Gần đây cậu ấm nhà họ Lục rảnh rỗi quá nhỉ?”

Lục Hoài Cẩn cười nhưng không hề vui vẻ một tí nào: “Mỗi người đều có những mục tiêu và ước mơ riêng, tôi không có chí hướng lớn như tổng giám đốc Lâm nên tất nhiên là không bận rộn bằng anh rồi.”

Hai người đối chọi gay gắt với nhau nhiều năm rồi, trước đó Lục Hoài Cẩn luôn là người phải tức tối và khó chịu trước mặt anh nhưng hôm nay anh ta lại bình tĩnh như thế, cũng lạ.

Mộ Cẩm Vân không chấp nhận anh ta nhưng cũng không hề tha thứ cho Tống Lâm.

Về một số mặt nào đó, Lục Hoài Cẩn không hề cảm thấy mình thua Tống Lâm.

Tống Lâm không hề nói chuyện, chỉ là có thể thấy bầu không khí quanh anh trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.

Hai người cứ giằng co với nhau như vậy, chẳng có ai lên tiếng.

Mộ Cẩm Vân đẩy cửa ra thì trông thấy cảnh tượng đó, cô chợt sững người và tay run lên.

Ánh mắt cô lướt qua Tống Lâm, cuối cùng dừng lại ở Lục Hoài Cẩn: “Anh Hoài Cẩn, điện thoại của anh này.”

Lục Hoài Cẩn trở nên thoải mái hơn, cười: “Anh quên mất đấy.”

Cô cười cười nói: “Đi đường cẩn thận nhé.”

Nói xong lập tức xoay người trở về.

Tống Lâm nhanh chóng nhấc chân lên theo sau nhưng lại bị Lục Hoài Cẩn giơ tay cản: “Tổng giám đốc Lâm, suy cho cùng anh cũng là một người có tiếng nói, có quyền lực, tại sao lại thích đi làm khó làm dễ một cô gái thế nhỉ?”

Anh ta nói một lời nhưng hai nghĩa, tất cả đều là châm chọc mỉa mai.

Tống Lâm đẩy tay anh ta ra và lên tiếng với giọng nói cực kì lạnh lẽo: “Anh có thời gian quan tâm đến chuyện của tôi thì cho bằng đi về quan tâm chuyện của nhà họ Lục đi kìa.”

Nghe anh nhắc tới nhà họ Lục thì sắc mặt Lục Hoài Cẩn cũng tối đi: “Tống Lâm, ngoài những trò dơ bẩn hèn hạ đó để chèn ép người khác thì anh còn làm được gì?”

Cánh cổng đã đóng lại, Tống Lâm có muốn vào cũng không được nữa.

Anh quay đầu nhìn Lục Hoài Cẩn, cong môi cười khẩy: “Tôi chỉ cần từng đó là đủ rồi.”

Nói xong anh nhanh chóng lướt qua đi về phía trước.

Lục Hoài Cẩn cười lạnh: “Anh tưởng rằng tình cảm giống như lợi ích tiền bạc ư?”

Tống Lâm không trả lời nhưng anh dừng lại.

Dường như anh đang suy ngẫm về vấn đề này, anh quay đầu lại nhìn về phía anh ta: “Nếu như anh muốn Mộ Cẩm Vân và nhà họ Lục sống thoải mái hơn một chút thì tôi khuyên anh, tốt nhất là né cô ấy thật xa.”

Tống Lâm nói những lời đó với giọng cực kì hờ hững, thái độ anh cũng trở về bình thường.

Anh nhìn Lục Hoài Cẩn với ánh mắt tối tăm không hề có chút dao động hay cảm xúc nào,

Thế nhưng Lục Hoài Cẩn biết anh đang nói thật.

Anh có đủ sức để làm những việc đó, có thể khiến nhà họ Lục long đong và lại càng đủ sức khiến Mộ Cẩm Vân không được sống yên ổn.

Lục Hoài Cẩn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng không thể kìm nén được nữa nên nhấc chân đi tới chỗ anh và nắm lấy cổ áo Tống Lâm: “Đê tiện!”

“Đê tiện thì có làm sao? Thứ tôi muốn có thì tôi nhất định phải lấy cho bằng được. Còn anh…”

Anh thoáng dừng lại, thong thả gỡ tay Lục Hoài Cẩn đang nắm cổ áo mình ra, khinh miệt nói: “Chắc chắn sẽ không có được thứ gì.”

“Anh…”

Tống Lâm chỉ liếc nhìn anh ta một lần và ánh mắt đó chẳng khác gì đang nhìn một kẻ ngu ngốc.

Lục Hoài Cẩn cũng là một đứa con cưng của trời, thế nhưng Tống Lâm luôn đè trên đầu anh ta hết lần này đến lần khác.

Bao năm nay anh ta luôn nhẫn nhịn sự tức giận dành cho Tống Lâm, bây giờ ngọn lửa đó đã lên đến đỉnh điểm.

Anh ta nhìn theo bóng lưng Tống Lâm và giơ tay lên rất nhiều lần nhưng vẫn buông xuống.

Không đáng.

Anh ta nhìn theo bóng lưng Tống Lâm rồi nhếch môi cười khẩy, rít lấy điếu thuốc lá trong tay.

Anh ta tin rằng một ngày nào đó Tống Lâm sẽ hối hận.

Bây giờ anh ta không cần phải ra tay, anh ta sẽ chờ đến cái ngày Tống Lâm phải hối hận.

Lục Hoài Cẩn cúi xuống nhìn điện thoại trong tay mình, nhướng mày rồi dập tắt điếu thuốc trong tay, quay về xe lái đi.

Mộ Cẩm Vân không ngờ Tống Lâm vẫn còn ở lại Hòa Bình, lại càng không ngờ anh lại đụng độ với Lục Hoài Cẩn ngay dưới lấu nhà trọ của mình.

Dù rằng cô chỉ theo anh đúng một năm ngắn ngủi nhưng khoảng thời gian đó đã qua ba năm rồi nhưng dù thế thì thấy anh chạm mặt Lục Hoài Cẩn cô vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Trước đó cô cảm thấy Tống Lâm đối xử với mình rất tốt nhưng tới khi anh ta không muốn tốt với cô nữa thì cũng cực kì tàn nhẫn.

Mộ Cẩm Vân giơ tay lên lau mặt, bắt buộc bản thân mình không được nhớ tới những chuyện có liên quan tới anh nữa.

Tối hôm đó cô ngủ không hề ngon một tí nào, cô mơ thấy hai giấc mộng đứt quãng, tất cả đều liên quan tới Tống Lâm và Lục Hoài Cẩn.

Trước đó Tống Lâm đã ném cô lại giữa khu vực đua xe giữa lưng chừng núi và đến giờ nói vẫn còn là nỗi ám ảnh của cô chứ đừng nói đến chuyện anh trông thấy Lục Hoài Cẩn đưa cô về nên nổi cơn tam bành.

Hơn nửa đêm lại nhớ tới chuyện cũ thì chắc chắn là không thể ngủ ngon nổi rồi.

Mộ Cẩm Vân châm một điếu thuốc và ngồi trên giường suốt nửa tiếng đồng hồ mới ngủ lại được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.