Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 247



Chương 247: Tại sao tôi lại vô liêm sỉ?

May là hôm sau là chủ nhật nên có thể ngủ lười.

Chủ nhật Hứa Thanh Nga bị sắp xếp đi xem mắt, Mộ Cẩm Vân ngủ tới hơn chín giờ thì bị cô ấy kéo dậy.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon nên sau khi tỉnh lại mắt vẫn nặng trịch.

Một năm trôi qua, cô ấy đã hai mươi tám rồi.

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, trước đó cô về nước thì mới vừa qua sinh nhật hai ba một tí thôi.

Gần ba mươi tuổi nên phải chăm sóc da dẻ thật tốt, không thể bỏ được.

Cô rửa mặt xong bèn đắp thêm miếng mặt nạ, Hứa Thanh Nga cầm điện thoại ngồi trên sô pha vừa chơi game vừa nhìn cô: “Mắt hơi có quầng thâm đen tí thôi mà, cậu sợ cái gì thế?”

Hứa Thanh Nga sắp hai mươi chín rồi nhưng vẫn trông cứ như gái hai mươi, hai mốt.

Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn cô ấy, lười không muốn nói chuyện.

Sau khi lăn qua lộn lại thì bọn họ ra ngoài lúc mười một giờ rưỡi.

Tuy là Hứa Thanh Nga không có ý định hẹn hò xem mắt gì nhưng đó là người mẹ ruột giới thiệu nên phải có sự tôn trọng và phép lịch sự cơ bản.

Bọn họ hẹn nhau vào mười hai giờ trưa nhưng không ngờ lại bị Mộ Cẩm Vân câu tới tận giờ này.

“Cậu không xem mắt thì con trang điểm làm gì thế?”

Trước mặt là đèn đỏ nên cô quay sang nhìn Mộ Cẩm Vân.

Mộ Cẩm Vân cúi đầu xem thư công việc: “Bản thân mình xinh đẹp thì tâm trạng mình sẽ tốt lên đó.”

“Ha ha ha.”

Rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian.

Chẳng mấy chốc đã chuyển sang đèn xanh, bây giờ đánh chết Mộ Cẩm Vân cũng không muốn ngồi cùng một bàn với Hứa Thanh Nga nữa.

Vừa mới vào trong cửa hàng thì cô đã nhanh chóng đi tới một vị trí trông bên cửa sổ.

“Cậu…” Hứa Thanh Nga không kịp kéo người về, đối tượng xem mắt đã đứng dậy chào hỏi cô ấy.

Hứa Thanh Nga đành phải chuyển tầm mắt, nhấc chân đi tới.

Đây không phải là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân theo Hứa Thanh Nga đến buổi xem mắt, năm nay Hứa Thanh Nga hai chín tuổi, ba năm trước khi cô vừa mới tới Hòa Bình thì mẹ Hứa Thanh Nga đã tìm cho cô ấy một đối tượng để xem mắt vào mỗi tháng rồi.

Năm nay lại còn thường xuyên hơn, hai tuần một buổi xem mắt.

Hứa Thanh Nga đã đến đâu đó vài trăm buổi xem mắt rồi, cô chưa bao giờ tham gia vào.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông đặc sắc như vậy, trong mắt cô thì tất cả những lời anh ta nói đều khiến cô hận không thể hắt một ly nước vào mặt tên kia.

Hứa Thanh Nga thì vẫn ngồi đó, vẻ mặt cực kì bình thản, bên kia nói là sau khi kết hôn xong thì yêu cầu cô ấy phải ở nhà làm nội trợ, mỗi tháng cho cô ấy khoảng gần hai triệu tiền tiêu vặt, tiền cô ấy để dành trong ngân hàng phải giao ra hết và những lời cực kì quá đáng khác nhưng trông cô ấy vẫn bình tĩnh như không nghe thấy.

Mộ Cẩm Vân tin rằng mẹ Hứa Thanh Nga có lòng tốt nhưng đôi khi lòng tốt của người lớn cũng sẽ gây ra những chuyện tệ hại.

Mộ Cẩm Vân không thể nhịn được nữa, đứng dậy đi tới kéo chiếc ghế bên cạnh Hứa Thanh Nga ngồi xuống: “Thưa anh, xin phép cho tôi quấy rầy một chút.”

Trước khi ra ngoài cô đã trang điểm, người đàn ông đó vừa trông thấy cô lập tức sáng mắt lên, thấy cô mặc dù khá lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự nên hài lòng cười với Mộ Cẩm Vân.

Thế nhưng Hứa Thanh Nga lại tựa người ra lưng ghế và nhìn cô như đang xem một vở kịch.

Mộ Cẩm Vân lặng lẽ trừng mắt nhìn cô ấy nhưng sau đó bọn họ phải đồng lòng chống lại kẻ địch nên cô nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn về phía người đàn ông kia: “Đúng lúc tôi cũng đang tìm một nửa khác của mình, không biết anh cảm thấy điều kiện của tôi thế nào.”

Cô nói xong bèn ưỡn ngực lên.

Chiếc áo lông cao cổ ôm kín người và thể hiện đầy đủ đường cong của cơ thể.

Người đàn ông đó cười khá là dâm đãng nhìn cô: “Thế ư? Tôi tên Lâm, không biết cô tên gì thế?”

“Tôi là Vân.”

Cô nói xong bèn vươn tay ra, trước khi tay anh ta nắm lấy nó thì Mộ Cẩm Vân đã rụt tay về.

Người đàn ông đó cũng không để ý mà còn nhìn cô cười tủm tỉm mãi.

Mộ Cẩm Vân cười nhìn anh ta: “Anh tên Lâm nhỉ? Tôi có một vài yêu cầu với một nửa kia của mình.”

“Yêu cầu gì, cô Vân cứ nói đi, nói đi!”

Cô cong môi cười và quay sang nhìn Hứa Thanh Nga, sau đó giơ ngón tay lên bắt chước dáng vẻ của anh ta lúc nãy và liệt kê: “Thứ nhất, tiền lương của tôi một năm là gần hai tỷ nên đối tượng của tôi không thể có thu nhập thấp hơn. Thứ hai, con người tôi có bệnh sạch sẽ nên tôi muốn người kia của mình phải còn trinh. Thứ ba, tôi học chuyên ngành quản lý tài chính nên tôi có rất nhiều kinh nghiệm đầu tư và quản lý tài sản, sau khi kết hôn tôi muốn tiền lương phải giao hết cho tôi nhưng tôi cũng thoải mái nên mỗi tháng sẽ cho anh khoảng một triệu bảy, à, tôi nghĩ anh Lâm đây là người khá tiết kiệm nên chắc từng đó cũng dùng không hết đâu ha? Thứ tư, sau khi kết hôn tôi có thể sinh hai đứa nhưng chắc chắn phải có một đứa mang họ tôi. Thứ năm, tôi cao một mét sáu tám nên một nửa của tôi không thể lùn hơn một mét tám. Thứ sáu, tôi có ngực cỡ C nên một nửa của tôi không thể ngắn hơn mười lăm centimet.”

Cô nói xong thì mặt người đàn ông đối diện cô đã thành cái bảng pha màu hết xanh lại trắng.

Mộ Cẩm Vân nhấc tay lên cười lạnh: “Anh Lâm, cho hỏi anh có thu nhập một tháng của anh có thể lên đến con số một trăm triệu không? Anh có phải trai tân không? Anh có cao một mét tám không? Thứ đó của anh có dài hơn mười lăm centimet không?”

Giọng cô không hề nhỏ một tí nào, xung quanh toàn người là người nên sau khi nghe xong có rất nhiều người cười thầm, ánh mắt nhìn sang người đàn ông kia và chỉ trỏ.

“Cô… Cô thật là hoang đường! Cô từ đâu ra thế này? Tôi đâu có xem mắt vơi cô, cô chạy tới đây làm cái gì?” Người đàn ông đó thẹn quá thành giận, Mộ Cẩm Vân tựa người ra sau: “Tôi từ đâu ra không hề quan trọng, tôi chỉ biết anh là cái loại cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, anh tưởng mình là nhà kinh doanh nổi tiếng hay là nhân vật công chúng?”

“Con nhỏ này, chẳng có tí liêm sỉ nào, không ngờ lại yêu cầu đàn ông…”

“Tại sao tôi lại không có liêm sỉ nhỉ? Nếu anh yêu cầu cô ấy còn là xử nữ thì tôi cũng có thể yêu cầu anh vẫn còn là trai tân thôi? Nếu anh yêu cầu cô ấy nên có ngực khoảng C thì tại sao tôi không thể yêu cầu anh có chỗ đó mười lăm centimet? Hơn nữa anh không thu nhập được mỗi tháng chừng một trăm triệu thì đừng nói ra cho người ta cười vào mặt, nói không chừng tiền cô ấy thoải mái tiêu ra ngoài mỗi tháng còn vượt hơn cả lương anh cả năm đấy. Nghĩ cái quái gì thế nhỉ? Lại còn kết hôn xong đưa tiền cho anh quản lý nữa á?”

Mộ Cẩm Vân liên tục tung ra những đòn tấn công khiến người đàn ông đó hoàn toàn không phản bác được, cô vừa nói xong thì xung quanh cũng có rất nhiều cô gái vỗ tay khen ngợi.

“Tôi… Tôi không chấp chuyện nhỏ này với cô! Hứa Thanh Nga, tôi không ngờ cô lại là người như vậy! Thật là…”

Dường như anh ta đang muốn nói cái gì đó thật chói tai nhưng sau khi nhìn sang Mộ Cẩm Vân thì lập tức ngậm lại.

“Sao thế, anh Lâm lương tháng quá trời tiền thế chắc không đến nỗi tiếc tiền trả cho một tách cà phê chứ nhỉ?” Mộ Cẩm Vân thấy anh ta đang định đi bèn cười lạnh.

Người đàn ông đó chưa quay đầu lại thì thì cô đã lấy hai tờ tiền trong túi ra: “Không sao cả, tôi có tiền nên tôi trả.”

Cô nói xong bèn đặt tiền lên bàn, chỉ cho phục vụ chỗ mình vừa ngồi: “Tính tiền.”

Nói xong cô quay đầu nhìn sang Hứa Thanh Nga.

Bấy giờ Hứa Thanh Nga mới cong môi cười, đứng dậy theo cô ra ngoài.

Ra khỏi quán cà phê, Mộ Cẩm Vân hừ lạnh nói: “Cậu tốt tính như thế từ khi nào ấy?”

Hứa Thanh Nga mở cửa xe rồi mới thong thả lên tiếng: “Trông xấu cực, ảnh hưởng tới tâm trạng nói chuyện của mình.”

“…”

Mộ Cẩm Vân cài dây an toàn, lấy điện thoại ra mở hộp tin nhắn với Hứa Thanh Nga và gửi cho cô ấy đoạn video mình đã ghi lại: “Được rồi, chắc là tháng này dì sẽ không sắp xếp buổi xem mắt nào cho cậu nữa đâu.”

Hứa Thanh Nga nhún vai: “Mong là thế thật.”

Cô ấy nói xong bèn gửi đoạn video Mộ Cẩm Vân vừa mới gửi cho mẹ mình.

Chẳng mấy khi có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, tuy là bị một tên đàn ông xấu xí làm ảnh hưởng tới tâm trạng ăn uống của mình nhưng Mộ Cẩm Vân mắng xong thì tâm trạng vẫn tốt hơn phần nào.

Hai người kéo tiễn cục đá xấu xí kia xong bèn quyết định đi ăn thịt nướng, ăn thịt nướng xong Mộ Cẩm Vân lại dẫn Hứa Thanh Nga tới sân trượt tuyết.

Lâu rồi cô không được trượt tuyết, hơn ba năm nay, chẳng mấy khi được thoải mái và thả lỏng như vậy.

Hai người vẫn chơi bời đến hơn năm giờ mới về nhà, ăn cơm chiều xong thì mẹ Hứa Thanh Nga gọi điện thoại cho Mộ Cẩm Vân.

Đơn giản chỉ là hỏi về chuyện người đàn ông kia, tất nhiên Mộ Cẩm Vân sẽ không giấu diếm làm gì, còn thêm mắm thêm muối nói cả một tràng dài, mẹ Hứa Thanh Nga tức giận tới nỗi cúp điện thoại đi tìm người đã đề nghị.

Vừa ngẩng đầu lên thì Mộ Cẩm Vân chạm mắt với Hứa Thanh Nga.

Cô thoáng sững người: “Ánh mắt cậu thế là sao ấy?”

“Con người anh ta thế này chắc là mẹ mình sẽ phá hủy cả nhà dì hai mất thôi.”

“Dì hai kiểu gì thế không biết nữa, phá thì cứ phá thôi, cũng đâu đến nỗi không đền được.”

Thật ra mẹ Hứa Thanh Nga cũng không ép cô ấy phải kết hôn, từ nhỏ đến lớn Hứa Thanh Nga luôn lủi thủi một mình, tính tình hờ hững nhạt nhẽo, cha Hứa Thanh Nga đã bỏ đi khi cô ấy còn học cấp ba và để lại hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, mẹ cô ấy cứ sợ Hứa Thanh Nga sẽ phát triển tâm lý lệch lạc.

Sau đó Mộ Cẩm Vân xuất hiện thì mẹ cô ấy mới thoáng yên tâm, đối xử tốt với cô như con gái ruột của mình vậy.

Thế nhưng tuổi tác Hứa Thanh Nga vẫn còn đó, một cô gái gần ba mươi tuổi thì dù có ở một thành phố khá lớn như Hòa Bình thì cũng bị người ta chê ỉ chê ôi.

Mẹ Hứa Thanh Nga cũng không cảm thấy con gái của mình có thể bị người ta chê bai, bà ấy chỉ mong Hứa Thanh Nga có thể tìm được một người để yêu thương nên mới ép cô ấy đi xem mắt.

Thật ra nhiều năm như thế, đến không biết bao nhiêu buổi xem mắt rồi nhưng tới bây giờ mẹ cô ấy vẫn chưa từng ép Hứa Thanh Nga phải đến với người nào dù rằng người đó có điều kiện tốt đến mức nào đi nữa.

Mẹ Mộ Cẩm Vân mất sớm nên sau khi đến Hòa Bình, mẹ Hứa Thanh Nga đã bù lại một phần tình thương của mẹ cô bị khuyết thiếu.

Mẹ Hứa Thanh Nga xem cô là con gái thì tất nhiên cô cũng xem bà như mẹ ruột.

Tính cách Mộ Cẩm Vân có vẻ hoạt bát hơn Hứa Thanh Nga, chuyện hôm nay chắc chắn hơn năm mươi phần trăm là cô ấy sẽ không nói.

Thế nhưng Mộ Cẩm Vân lại biết rất rõ cái tính đàn bà của người đàn ông kiểu này, Hứa Thanh Nga lười mách lẻo thì nói không chừng anh ta còn được nước làm tới, cuối cùng người khó xử chính là mẹ cô ấy mà thôi.

Hứa Thanh Nga ca cái gì cũng tốt nhưng về khoản ứng xử với người này người kia và các tình huống thì đúng là không bằng cô.

Hứa Thanh Nga cười nói: “Mình có cảm giác cậu với mẹ mình giống mẹ con ruột hơn đấy.”

“Ha ha ha.” Ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, sau đó Mộ Cẩm Vân luôn vùi đầu vào làm việc.

Ngày mười sáu tháng mười một cô còn phải sang tỉnh khác để đến họp ban gim đốc ở tổng công ty, ở đó khoảng hai ngày thì lại phải quay về chi nhánh bên này để họp thêm hai làn nữa.

Kế hoạch quảng cáo vào năm mới vẫn chưa được hoàn thành, cửa hàng độc quyền của thành phố bên cạnh khai trương nên cô lại phải qua đó cắt băng.

Bận rộn đầu tắp mặt tối nửa tháng trời, cô còn mang bệnh đi công tác hai ngày, vừa trở về được một ngày đã sốt cao lên tới bốn mươi độ, mới vừa ra khỏi phòng họp cô đã ngã gục vào người thư ký.

Thấy cô ngã xuống, Trâm Anh giật mình hoảng hốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.