Chương 249: Tôi sẽ khiến em về Hà Nội cầu xin tôi
Mộ Cẩm Vân nhìn mẹ Hứa Thanh Nga đang tán gẫu cực kì vui vẻ với Lục Hoài Cẩn thì có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Lục Hoài Cẩn lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại thì mẹ Hứa Thanh Nga đã kéo cô hỏi: “Cẩm Vân à, Hoài Cẩn có phải là bạn trai của con không đấy”
Mộ Cẩm Vân đang uống nước bị sặc, Hứa Thanh Nga vỗ lưng cho cô, hơi bất đắc dĩ giải thích với mẹ mình: “Mẹ à, anh Hoài Cẩn chỉ là một người bạn tốt của Cẩm Vân thôi, mẹ đừng suy diễn ra nhiều thứ thế được không?”
“Bạn tốt cũng có thể thành bạn trai mà! Dì thấy thằng bé Hoài Cẩn này có vẻ thích Cẩm Vân lắm.”
Mẹ Hứa Thanh Nga là người từng trải nên mắt sáng như sao.
Hứa Thanh Nga không còn lên tiếng nữa, mẹ cô ấy lại thấy có gì đó hơi sai: “Có phải là mẹ nói trúng rồi không? Sao hai đứa không ai chịu nói chuyện gì thế?”
Mộ Cẩm Vân nhìn Hứa Thanh Nga cầu cứu, Hứa Thanh Nga nhìn sang chỗ khác làm bộ như không thấy.
Cũng hết cách rồi, cô đành phải giải thích: “Không phải thế thật mà dì, anh ấy chỉ là một người bạn cũ khá thân với con thôi, anh ấy không thích con đâu.”
“Ồ, có phải là không chịu tỏ tình không?”
Mộ Cẩm Vân không cách nào trả lời được nữa, cô đang mím môi không biết nên nói thế nào mới tốt thì có người gõ cửa, Lục Hoài Cẩn đã quay lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm cười với Lục Hoài Cẩn: “Anh Hoài Cẩn, cũng trễ rồi và tôi cũng không sao nên anh về đi nhé.”
Lục Hoài Cẩn nhướng mày: “Hạ sốt rồi hả?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Ừm.”
Hứa Thanh Nga vừa mới giả chết đã tìm thấy tình hữu nghị cách mạng với cô: “Mẹ, cũng trễ rồi, anh Hoài Cẩn ở khách sạn khá gần nhà chúng ta nên hay là để anh ấy đưa mẹ về một đoạn nhé? Sáng mai mẹ lại tới đưa bữa sáng cho Cẩm Vân sau được không?”
Mẹ Hứa Thanh Nga nhìn sang Mộ Cẩm Vân và thấy sắc mặt cô vẫn còn hơi tái nên không muốn làm phiền cô thêm nữa: “Thế Cẩm Vân nghỉ ngơi nhiều một chút cho khỏe nhé, dì với Hoài Cẩn về trước.”
Chưa được bao tiếng đồng hồ mà mẹ Hứa Thanh Nga đã thân với Lục Hoài Cẩn như thế rồi.
Mộ Cẩm Vân thấy đầu mình hơi đau.
Lục Hoài Cẩn nhìn cô rồi chợt người nhưng anh ta nhanh chóng chuyển tầm mắt sang mẹ Hứa Thanh Nga: “Dì, thế chúng ta cùng về thôi.”
“Đi thôi đi thôi, không còn sớm nữa rồi! Cẩm Vân à, con phải nghỉ ngơi đấy nhé, mai dì lại mang bữa sáng tới cho con!”
Mộ Cẩm Vân vẫy tay nhìn hai người bọn họ ra khỏi phòng bệnh cô mới khẽ thở phào.
Cô tính tối nay sẽ xuất viện ra về nhưng mẹ Hứa Thanh Nga không đồng ý nên Mộ Cẩm Vân đành phải ở lại đây ngủ một đêm.
“Không có lương tâm gì!”
Cô trừng mắt nhìn Hứa Thanh Nga, cô ấy lại cong mắt: “Mình cũng về đây, nhớ nghe lời mẹ sấp nhỏ, nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
Giữa trưa hôm sau Mộ Cẩm Vân mới xuất viện, lúc xuất viện thì Hứa Thanh Nga có một buổi họp nên Lục Hoài Cẩn lái xe đưa cô về.
Cô chờ Lục Hoài Cẩn đi rồi bèn tính toán quay về công ty, kết quả là vừa mới xuống lầu thì đã trông thấy Lục Hoài Cẩn đứng ngoài cửa cười tủm tỉm nhìn mình.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhíu mày: “Anh Hoài Cẩn, anh vẫn còn chưa đi à?”
“Yêu nghề thế?”
Anh ta chẳng nói gì cô cả, Mộ Cẩm Vân không lừa gạt làm gì nữa: “Chiều hôm qua tôi có một cuộc họp được dời sang chiều hôm nay.”
Lục Hoài Cẩn nhìn cô cười: “Được rồi, lên xe đi cô gái công việc bận rộn!”
Nữa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa công ty Mộ Cẩm Vân.
Lục Hoài Cẩn chống tay lên tay lái nhìn cô: “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm được chứ?”
“Chắc là không được rồi anh Hoài Cẩn.”
Anh ta không để ý: “Không sao cả, em lên đi.”
Cuộc họp kéo dài đến hơn sáu giờ chiều, Mộ Cẩm Vân ra khỏi công ty thì màn trời đã tối đen.
Hôm nay cô vẫn còn sốt nhẹ nhưng không dám nói với Hứa Thanh Nga, hôm nay Hứa Thanh Nga cũng không rảnh rỗi gì, xe cô không có ở đây nên đành phải ra ngoài bắt xe về.
Thế nhưng cô không được may mắn lắm vì đang là giờ tan tầm nên dù là đặt xe bằng ứng dụng hay bắt taxi gì cũng khó.
Gió đêm lạnh cứ như thổi ra từ trong hầm băng khiến con người ta lạnh run.
Cô quấn chặt khăn choàng cổ chờ ở ven đường gần hai mươi phút mới có xe.
Công ty khá xa nhà trọ cô ở nên chiếc xe dừng lại dưới lầu thì đã là hơn bảy giờ.
Mộ Cẩm Vân vừa thanh toán tiền xe xong thì điện thoại của Hứa Thanh Nga đã gọi tới.
“Về tới nhà chưa?”
Cô ấy cực kì trực tiếp, biết cô sẽ không ngoan ngoãn ngồi ở nhà tới quá trưa.
Mộ Cẩm Vân kéo chiếc khăn choàng cổ vừa bị lỏng ra: “Vừa tới dưới nhà, sao thế?”
“Mẹ mình mang canh tới, bà ấy nói cậu không có nhà.”
“Mình lên ngay.”
“Mình làm việc tiếp nhé.”
“Ừ.”
Cổ họng cô hơi khô, chờ tới khi cúp điện thoại xong mới ho khan.
Cô cất điện thoại đi, đang định tìm thẻ mở cửa để lên lầu thì không ngờ một đôi chân xuất hiện ngay trước mặt.
Mộ Cẩm Vân run lên, ngẩng đầu lên đã thấy Tống Lâm biến mất hơn nửa tháng nay.
Khi nhìn thấy anh, Mộ Cẩm Vân lùi lại theo bản năng.
Từ lần trước cô nổi cáu vì không kiềm chế được thì bây giờ Mộ Cẩm Vân không muốn nói thêm gì khi nhìn thấy anh nữa rồi.
Tống Lâm kẹp một điếu thuốc trong tay, thấy hành động lùi lại của cô thì cười khẩy: “Em không muốn theo tôi về vì Lục Hoài Cẩn ư?”
Nghe anh nhắc tới Lục Hoài Cẩn thì cô lại nhíu mày: “Liên quan gì tới anh ấy?”
“Không liên quan hả?”
Anh rít một hơi thuốc rồi cười khẩy đi tới chỗ cô.
Anh càng tới gần thì cô càng lùi về sau, đằng sau là chiếc xe đang đỗ bên đường nên Mộ Cẩm Vân không thể lùi thêm được nữa.
“Có biết chuyện gì xảy ra với nhà họ Lục không?” Anh nhìn cô với vẻ lạnh lẽo.
Trái tim Mộ Cẩm Vân cũng lạnh theo: “Anh đã làm gì với nhà họ Lục?”
“Chẳng làm gì cả, có người khăng khăng cố chấp không biết được đâu là thứ mình có thể đụng vào và cái gì thì bị cấm.”
Anh nói cực kì hờ hững nhưng Mộ Cẩm Vân lại biết đằng sau vẻ bình thản đó chính là gió giật sấm rền thế nào.
“Tôi không muốn trở về thì liên quan gì tới anh ấy?”
Mộ Cẩm Vân không muốn đổ dầu vào ngọn lửa giận của anh nhưng Tống Lâm cứ ép cô hết lần này tới lần khác.
Tống Lâm nhìn thấy sự tức giận anh chưa bao giờ được thấy trên mặt Mộ Cẩm Vân, dù cô đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng có thể nhận ra rằng cô đang tức giận.
Trong một năm cô theo chân anh thì cũng có lúc tức giận nhưng dù có tức cách mấy cũng cố gắng đè nén.
Đây là lần đầu tiên anh trông thấy sự tức giận công khai trước mặt mình như thế, hơn nữa còn giận anh vì người đàn ông khác mang tên Lục Hoài Cẩn.
Anh cảm thấy có một ngọn lửa giận chợt bùng lên trong lòng mình và nhanh chóng đốt trụi lý trí, anh nhớ tới những bức ảnh hôm qua mình nhìn thấy và ngày càng khó chịu.
“Em đang tức giận ư?”
Mộ Cẩm Vân nghe anh hỏi thế chỉ cảm thấy buồn cười: “Tống Lâm, anh tưởng tôi là người máy ư?”
Dù anh có ức hiếp và chén ép thế nào thì cũng không tức giận ư? Rời khỏi Hà Nội, Mộ Cẩm Vân đã trở thành một con người khác, cô gái từng nghe lời mình đủ điều ngày xưa đã biến mất rồi.
Hay có thể nói là một Mộ Cẩm Vân khác bị cô giấu đi đã phá chiếc lồng giam và thoát ra.
Tống Lâm cũng không biết mình đang nghĩ gì trong lòng, nếu như nhất định phải miêu tả thành lời thì dường như có thứ gì đó đang đâm vào lòng anh, thế nhưng anh muốn tìm nó để rút ra lại không thể tìm thấy.
Sau khi rời khỏi anh cô đã sống rất tốt.
Nghĩ thế, anh biết mình không thể tiếp tục nuông chiều thế này nữa rồi.
Anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay mình rồi ngẩng đầu lên nhìn cô: “Mộ Cẩm Vân, tôi sẽ khiến em phải quay về Hà Nội cầu xin tôi.”
Anh nói xong thì lạnh lùng nhìn cô một lát rồi mới xoay người bỏ đi.
Cô vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng anh đi xa và chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng.
Gió thổi qua, cơn gió lạnh là thế nhưng dường như cô không hề cảm nhận được.
Mái tóc bị gió thổi bay hất vào mặt, rất lâu sau đó cô mới giơ tay lên vuốt lại mái tóc và nhấc chân vào trong hàng hiên.
Chiếc điện thoại trong túi vang lên thì cả người Mộ Cẩm Vân chợt run rẩy.
Mọi người xung quanh chẳng hiểu mô tê gì nên liếc nhìn cô, cô khẽ mím môi lấy điện thoại di động trong túi ra.
Là mẹ Hứa Thanh Nga.
“Dì ạ?”
“Cẩm Vân đấy cả con, Thanh Nga nói con về rồi hả? Sao dì lại không thấy con đâu nhỉ? Con không sao đó chứ?”
“Không sao ạ, dì ơi con đang đứng chờ thang máy.”
“À được rồi, dì đứng trước cửa nhà chờ nhé.”
“Dạ, con lên ngay dì ạ.”
Vừa cúp điện thoại xong thì thang máy cũng xuống tới.
Cô vừa mới ra khỏi thang máy thì đã trông thấy mẹ Hứa Thanh Nga đang đứng trước cửa nhà mình.
Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng, vội vàng chạy tới: “Dì ạ, dì cứ để đồ lại trong nhà Thanh Nga là được rồi, cần gì phải chờ con thế ạ?”
“Không sao mà, dì cũng không có chuyện gì làm! Dì biết ngay con bé này xuất viện xong lại phải quay về công ty, sao bệnh thế này rồi vẫn còn tăng ca thế!”
Mẹ Hứa Thanh Nga vừa nói vừa giơ tay sờ đầu cô.
Mộ Cẩm Vân mở cửa ra không để ý nên muốn tránh cũng không kịp nữa.
“Con vẫn còn sốt đúng không?”
Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “Cũng không hẳn là sốt, chỉ là hơi nóng lên thôi.”
Cô đã đo nhiệt độ cơ thể trước khi từ công ty về nhưng mẹ Hứa Thanh Nga không dễ gạt như thế: “Không được, dì phải đo nhiệt độ cơ thể con xem thế nào.”
Mộ Cẩm Vân cũng hết cách nên đành phải để bà ấy đo nhiệt độ cho mình.
Ba mươi bảy độ tám, sốt nhẹ.
“Con xem này, con xem này, còn nói không sốt nữa!”
Mẹ Hứa Thanh Nga chỉ tiếng rèn sắt không thành thép: “Con đó, mấy đứa nhỏ thời bây giờ cứ làm sao ấy! Mau lên, uống chút canh ăn chút đồ lót dạ rồi uống thuốc đi!”
“Dạ, thưa dì.”
Mộ Cẩm Vân hơi mệt thật, với cả tới giờ này rồi cô vẫn chưa ăn cơm tối nên có hơi đói bụng.
Mẹ Hứa Thanh Nga nhìn chằm chằm cô uống thuốc rồi bảo cô đi tắm và đẩy cô lên giường ngủ.
Thuốc cảm có tác dụng gây ngủ, cô tưởng mình không thể ngủ nổi và cũng không muốn ngủ luôn thế này.
Khi cô ngủ là tám giờ tối, đang mơ màng thì hình như mẹ Hứa Thanh Nga lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô thêm một lần nữa.
Mộ Cẩm Vân ngủ thật say, cô nhíu mày thôi không hề tỉnh lại.”