Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 252



Chương 252: Tuyết đầu mùa

Trở lại nhà trọ thì đã là mười một giờ rưỡi, thang máy không có một bóng người, Mộ Cẩm Vân từ từ nhắm hai mắt lại tựa người vào vách thang máy, nghe thấy tiếng “”đinh”” mới mở mắt bước ra ngoài.
Hứa Thanh Nga ở trong nhà cô, vừa mở cửa ra đã trông thấy phòng khách sáng trưng.
Cô cởi áo khoác ra ném lên sô pha, Hứa Thanh Nga bưng hai ly rượu đỏ tới và đưa một ly cho cô: “”Mai có thể ngủ một giấc thật đã rồi chứ?””
Mộ Cẩm Vân cười cười nhận lấy rượu rồi ngồi phịch trên sô pha, không muốn nhúc nhích.
Từ độ cao của tầng hai mươi ba thì có thể thấy được ánh đèn ở quảng trưởng trung tâm cực kì rõ qua lớp kính cửa sổ sát sàn.
Mộ Cẩm Vân nhìn qua và nhớ lại cảnh ầm ĩ náo nhiệt lúc mình lái xe ngang qua bèn nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Nga: “”Ngày cuối cùng của năm rồi.””
“”Ừ.””
Hứa Thanh Nga nhấp một ngụm rượu đỏ nhìn cô.
Hai người không nói chuyện với nhau nên phòng khách cực kì im lặng.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút và đột nhiên bên ngoài có tiếng nổ, Mộ Cẩm Vân giật mình quay đầu sang thì nhìn thấy pháo hoa bên ngoài.
Pháo hoa thật là đẹp, đẹp đến nỗi con người ta có cảm giác chờ mong vào tương lai tươi sáng.
“”Cẩm Vân, chúc cậu có một năm mới thuận buồm xuôi gió.””
Nghe thấy giọng nói của Hứa Thanh Nga thì cô mới quay đầu lại nhìn cô ấy giơ chiếc ly lên, cô cười và cầm ly của mình chạm vào chiếc ly ấy: “”Cậu cũng thế, chúc cậu có thể đạt được mọi điều mong ước trong năm mới.””
Nói xong cô bèn ngửa đầu uống sạch ly rượu đỏ.
Hứa Thanh Nga cũng cạn sạch, tửu lượng của cô ấy hơn Mộ Cẩm Vân nhiều.
Hai người cùng ăn ý quay đầu nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, nếu có thể trẻ lại khoảng hai ba tuổi thì chắc bây giờ họ đã đứng ngoài đó cười vui và hoan hô chúc mừng.
Thật ra bọn họ cũng không già nhưng cuộc sống làm cho con người ta quá mệt mỏi nên càng lớn tuổi càng thích sự im ắng và điềm tĩnh.
“”Cẩm Vân.”” Hứa Thanh Nga đột nhiên mở miệng gọi tên cô khiến Mộ Cẩm Vân giật mình nhướng mày nhìn lại: “”Chuyện gì thế?””
“”Mình có tin tức của anh ấy rồi.””
Mộ Cẩm Vân sững người, đang định nói “”đó là chuyện tốt”” thì ánh mắt lại bắt gặp vẻ mặt của Hứa Thanh Nga: “”Sao thế?””
“”Anh ấy mất trí nhớ.””
Đúng là ba thứ tình tiết máu chó.
Thế nhưng Mộ Cẩm Vân lại không thể nói nên lời bởi vì cô biết với người ngoài thì chắc đây chỉ là một câu chuyện dài dòng rắc rối và lắc léo nhưng với Hứa Thanh Nga thì nó chẳng khác gì một con dao đâm vào ngực.
Cô thoáng im lặng rồi mới hỏi lại: “”Bây giờ anh ta đang ở đâu?””
“”Thành phố Hà Giang .””
“”Cậu định đi tìm anh ta ư?””
Hứa Thanh Nga tựa người vào thành ghế và cúi đầu nhìn chiếc ly cao trong tay mình: “”Tính sau vậy.””
Cuối cùng pháo hoa ngoài cửa sổ cũng được đốt xong, xung quanh lại quay về sự yên tĩnh và bên trong phòng khách chỉ còn mỗi hai người. Bọn họ không nói chuyện nên mọi thứ có vẻ khá yên tĩnh.
Dù thế nào thì đó cũng là chuyện tốt.””
Mộ Cẩm Vân đặt ly rượu đỏ xuống và đứng dậy đi tới bên cạnh cô ấy, vỗ vai.
Hứa Thanh Nga ngẩng đầu lên nhìn cô: “”Đừng suy nghĩ linh tinh, mình chỉ đang nghĩ xem mình phải dùng thân phận gì để ở bên cạnh anh ấy mà thôi.””
“”Cái gì cũng được cả, thế nhưng đây không phải là lúc để nghĩ những chuyện này, đằng nào cũng trễ rồi nên phải đi ngủ thôi.””
Nghe cô nói xong Hứa Thanh Nga bèn liếc sang: “”Cậu không phải là một người có thói quen ngủ sớm nên giờ này cậu ngủ được chắc?””
“”Buồn ngủ chết đi được, mình đi tắm đây.”” Cô nói xong bèn xoay người về phòng mình.
Hứa Thanh Nga nhìn sang bóng lưng cô và nở nụ cười: “”Cẩm Vân à.””
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, Mộ Cẩm Vân bèn quay đầu lại: “”Không ngủ được hả?””
“”Cậu có hối hận khi đã để Lục Hoài Cẩn ra nước ngoài như thế không?””
Cô không ngờ Hứa Thanh Nga lại hỏi như thế, Mộ Cẩm Vân cũng cười nói: “”Mình hối hận làm gì?””
Hứa Thanh Nga vung tay lên: “”Đi tắm rồi ngủ đi!””
Một năm mới đến như thế, với Mộ Cẩm Vân thì cũng không có gì thay đổi.
Công ty bọn họ chỉ nghỉ Tết Âm lịch có mười ngày thôi, trước ba sau bảy, cuộc họp hằng năm được tiến hành vào ngày mười tám tháng hai.
Hôm đó Hòa Bình có trận tuyết thứ hai, tin tức tài chính và kinh tế là nơi Tống Lâm chiếm cứ cả trang báo, tin tức Hạ Như Mộng xuất hiện như thể đang muốn cả thế giới này biết.
Cô làm giám đốc thực hiện nên buộc lòng phải xuất hiện trong cuộc họp năm.
Trâm Anh là người viết bài diễn văn, Mộ Cẩm Vân chê nó quá dài nên chỉ còn hai câu trước của mỗi đoạn, nói tổng cộng chưa tới hai phút đã bò xuống.
Vừa xuống sân khấu đã có rất nhiều người quen tời chào hỏi, có vài người quen biết từ khi còn ở Dành Dành, có vài người là đối tác làm ăn hiện giờ.
Tối nay Mộ Cẩm Vân uống khá nhiều rượu.
Trâm Anh khác với Đàm Ngọc Tiêu, cô ấy không phải là người của thành phố này nên tất nhiên tửu lượng cũng không tốt bằng Đàm Ngọc Tiêu, khi phải đi xã giao thì Mộ Cẩm Vân chỉ có thể tự lực cánh sinh, huống chi bây giờ còn là buổi tiệc lớn thế này.
May là tối nay Đàm Ngọc Tiêu và Hứa Thanh Nga đều có mặt ở đây nên Hứa Thanh Nga thấy cô uống được kha khá rồi bèn cầm ly rượu tới gọi cô: “”Giám đốc Vân.””
Nghe giọng cô ấy, Mộ Cẩm Vân bèn thở phào nhẹ nhõm, cười với ông tổng họ Trương trước mặt: “”Xin lỗi, tôi không tiếp được ông một lát.””
Cô nói xong bèn vội vàng xoay người đi về phía Hứa Thanh Nga.
Vừa mới đứng trước mặt Hứa Thanh Nga thì cô đã đổi cho mình ly nước trái cây: “”Uống được bao nhiêu rồi thế?””
“”Chắc là sáu bảy ly gì đó.”” Mộ Cẩm Vân nhận nước trái cây nhưng vẫn chưa đụng tới.
“”Say chưa?””
“”Tửu lượng của mình không tệ đến nỗi đó chứ.””
“”Cũng chưa biết chắc à.””
Hứa Thanh Nga nhíu mày, Mộ Cẩm Vân biết cô ấy lại nhớ tới khi mới thành lập Dành Dành, mỗi lần đi xã giao cô lại phải uống rượu.
Cô giơ tay lên ấn huyệt Thái Dương: “”Cô Hứa Thanh Nga à, chúng ta đừng nhắc tới chuyện cũ nữa được không vậy.””
Hai người trò chuyện với nhau một lát rồi buổi lại đến giai đoạn quan trọng nhất của buổi họp mặt hằng năm.
Mộ Cẩm Vân được giao nhiệm vụ rút thưởng nên cô đành phải bước lên sân khấu.
Sau khi rút thưởng kết thúc thì dứt đã là hơn chín giờ, buổi tiệc đó không còn chuyện của cô nữa rồi.
Cô dặn dò cho Trâm Anh và các quản lý khác còn cô thì dắt Hứa Thanh Nga đi trước.
Vừa rồi khi còn ở trong hội trường cô không cảm thấy mình đang say, bây giờ bước ra ngoài thì Mộ Cẩm Vân lại cảm thấy hơi choáng váng.
Cô tựa lưng vào thành ghế, nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Nga đang khởi động xe bên cạnh: “”Cậu không uống rượu đấy chứ?””
“”Mình có phải là cậu đâu mà.”” Hứa Thanh Nga nói xong bèn giẫm chân ga lái đi.
Ngoài cửa sổ, phong cảnh nhanh chóng lướt qua, cảnh đêm của Hòa Bình không phồn hoa như Hà Nội nhưng cô lại thích thành phố này vào ban đêm nhiều hơn, suy cho cùng thì màn đêm này sẽ khiến con người ta yên tâm hơn nhiều.
Tầm mắt hơi mơ màng, Mộ Cẩm Vân cảm thấy bản thân mình hơi say.
Khi xuống xe cô hơi lảo đảo, Hứa Thanh Nga giơ tay đỡ lấy cô: “”Say rồi hả?””
“”Có hơi hơi ấy, lần này tác dụng của rượu đỏ hơi chậm.””
Hứa Thanh Nga lại cong môi lên: “”Tửu lượng của cậu chỉ có từng đó mà thôi.””
“”Làm gì có chuyện đó.”” Hứa Thanh Nga lười không muốn so đo với con ma men nên đỡ cô vào thang máy.
Mộ Cẩm Vân dứt khoát nhắm mắt lại tựa đầu vào vai cô ấy, hơn phân nửa trọng lượng cơ thể đè lên người cô ấy.
Thang máy dừng lại ở tầng một, nhìn thấy người đàn ông đi tới thì Hứa Thanh Nga nhíu mày lại theo bản năng.
Cô ấy thoáng đẩy nhẹ để ngăn cản tầm mắt của Mộ Cẩm Vân thế nhưng lại có cảm giác mình chỉ làm điều thừa.
Hứa Thanh Nga dứt khoát thôi không làm nữa, cô lạnh lùng nhìn Tống Lâm, cổ áo bành tô bị Mộ Cẩm Vân kéo.
Cô ấy cúi đầu nhìn Mộ Cẩm Vân: “”Bây giờ cậu đang tỉnh hay đang say?””
Mộ Cẩm Vân ngửa đầu lên nhìn cô và liếc thấy trước mắt có người nhưng cô cũng không để ý nhiều, cười với Hứa Thanh Nga: “”Tất nhiên là tỉnh rồi, cậu có thấy người nào uống rượu say rồi vẫn đứng vững thế này không?””
Hứa Thanh Nga không trả lời bởi vì thang máy đã lên đến tầng hai ba.
Cửa thang máy mở ra, Tống Lâm không nhúc nhích, cô ấy bèn đỡ Mộ Cẩm Vân ra ngoài.
Hai người vừa mới ra khỏi thang máy thì người đàn ông nãy giờ chưa làm gì đột nhiên giơ tay kéo lấy Mộ Cẩm Vân.
Hứa Thanh Nga vẫn đề phòng cảnh giác anh nhưng suy cho cùng sức của nam và nữ vẫn cách xa nhau, hành động của anh lại đột ngột quá, tuy là đã giơ tay đỡ Mộ Cẩm Vân nhưng vẫn không thể giữ chặt, cả người của Mộ Cẩm Vân đã bị kéo đi và đụng vào người Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân không ngờ lại có người đột nhiên túm lấy tay mình, cô cau mày, vùng vẫy cổ tay ra theo bản năng: “”Ai thế, mấy người muốn làm gì thế…””
Nhìn thấy người trước mặt là Tống Lâm thì cô thoáng cứng người lại, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt dần biến thành sự lạnh lẽo, dường như cảm giác say đó đã biến mất không còn chút nào.
Cô đột nhiên tỉnh táo lại thật nhanh, cố gắng gỡ tay Tống Lâm ra, lùi vào bước trở lại bên cạnh Hứa Thanh Nga: “”Mình mệt rồi, mau trở về thôi.””
Khi nói những lời này thì môi cô đang run rẩy.
Hứa Thanh Nga nhìn cô rồi giơ tay lên đỡ: “”Say rồi, đừng lộn xộn nữa.””
Nói xong, hai người bèn nhanh chóng đi về phía trước như thể Tống Lâm không hề tồn tại trên đời này.
Hứa Thanh Nga mở cửa và cô ấy đứng chắn sau lưng Mộ Cẩm Vân và để cô vào trong trước.
Tống Lâm đứng ngay ngoài cửa và lạnh lùng nhìn hai người giơ tay chặn khe cửa: “”Mộ Cẩm Vân bước ra đây.””
Chỉ là mấy chữ ngắn ngủi nhưng Mộ Cẩm Vân lại cảm thấy người mình run lên.
Cô tựa người vào tường và lắc đầu từ chối ra ngoài.
Hứa Thanh Nga dùng sức cố gắng đóng cửa lại nhưng sức cô ấy chắc chắn không thể bằng Tống Lâm nên dù có cố thế nào thì cũng không đóng được.
Cuối cùng cô ấy không thể nhịn được nữa, buông lỏng tay và lạnh lùng nhìn Tống Lâm đứng bên ngoài: “”Phiền anh buông tay ta, nếu anh cứ làm thế thì tôi chỉ có thể gọi bảo vệ lên thôi đấy.””
“”Bước ra đây Mộ Cẩm Vân.””
Anh hoàn toàn ngó lơ Hứa Thanh Nga, chỉ nhìn chằm chằm Mộ Cẩm Vân.
Hứa Thanh Nga nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, Mộ Cẩm Vân chặn hành động nhấn số điện thoại của cô lại: “”Mình ra ngoài một tí.””
Hứa Thanh Nga nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ nhích người sang một bên để nhường đường, sau đó nhìn cô bước ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân ra ngoài thì kéo cả cửa lại, cô tựa người vào cửa, tay nắm chặt lấy chiếc áo của mình: “”Tổng giám đốc Lâm ghé đến nhà tôi có chuyện gì không?””
Giọng cô có vẻ mỉa mai, Tống Lâm nhíu mày: “”Mộ Đình Nam thiếu nợ gần trăm tỷ.””
Nghe anh nói thế, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy buồn cười: “”Tổng giám đốc Lâm nghĩ rằng tôi sẽ theo anh về Hà Nội vì Mộ Đình Nam ư?””
“”Tôi là chủ nợ.””
“”Thế thì anh đi mà tìm ông ta!””
“”Ông ấy không có tiền.””
Anh nói như lẽ đương nhiên khiến Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy buồn cười: “”Mộ Tinh Anh đâu? Tổng giám đốc Lâm đừng quên rằng ngày xưa tôi và ông ta đã trở mặt với nhau như thế nào.””
“”Sang năm Dành Dành muốn làm mỹ phẩm đúng chứ?””
Anh không quan tâm đến lời cô nói và đột nhiên thốt ra câu đó.
Mộ Cẩm Vân sững người, cô chợt phản ứng lại và lập tức tái mặt: “”Anh muốn làm gì?”””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.