Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 256



Chương 256: Cô đã nghĩ thông suốt rồi, thật

“,”””Được quá nha Dật.””
Tiêu Dật vừa mới vào trong đã bị Từ Nhạc nhìn với ánh mắt là lạ.
Anh ta liếc nhìn Từ Nhạc và không nói gì, chỉ giơ tay lấy một ly nước trái cây rồi tựa người ra sô pha, nhìn màn hình lớn trước mặt và thả hồn vào mây gió.
Anh ta cảm thấy người đàn ông đó có gì đấy khá là quen thuộc, dường như Mộ Cẩm Vân đã gặp từ trước.
“”Đinh!”” Cửa thang máy mở ra.
Bấy giờ Mộ Cẩm Vân mới kéo ba hồn bảy vía về, đứng thẳng người dậy và bước ra ngoài.
Vừa đẩy cửa ra thì Hứa Thanh Nga đã lên tiếng: “”Hạ Như Mộng làm sao thế?””
Cô đặt đồ nướng mua về lên bàn: “”Đứa bé đã mất rồi.””
“”Tự tạo nghiệp.””
Mộ Cẩm Vân nhìn sang Hứa Thanh Nga: “”Cậu chắc chắn là không phải mình đẩy cô ta như thế à?””
Hứa Thanh Nga chợt khựng lại: “”Tống Lâm tới ư?””
Mộ Cẩm Vân giơ tay lên che mắt lại: “”Vậy mà cậu cũng đoán được nữa hả?””
Hứa Thanh Nga nhìn cô và nhíu mày: “”Trước đây cậu không có cảm giác gì với Lục Hoài Cẩn, bây giờ với Tiêu Dật thì sao?””
Nghe cô ấy nhắc tới Tiêu Dật, Mộ Cẩm Vân hơi bất đắc dĩ: “”Mình cũng không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm nữa.””
“”Hôm nay mẹ mình cầu một quẻ, cậu có biết quẻ đó nói gì không?””
Mộ Cẩm Vân hơi tò mò, khẽ nhíu mày: “”Nói cái gì?””
“”Tình duyên tới rồi.””
“”…””
Bị Hạ Như Mộng hành cho một trận nên hơi mệt, cô nhìn sang Hứa Thanh Nga rồi đứng dậy đi vào bên trong: “”Mình đi tắm đây, cậu đi ngoài đường cả ngày rồi không thấy mệt hả?””
“”Mình sợ cậu nghĩ quẩn thôi.””
Mộ Cẩm Vân dừng chân lại, quay đầu nhìn cô ấy: “”Mình nghĩ quẩn làm gì?””
“”Cậu tự nghĩ xem?””
Đứa bé chính là miếng dằm cắm sâu trong tim Mộ Cẩm Vân, Hứa Thanh Nga không ngờ người đàn bà Hạ Như Mộng lại hèn hạ như thế, cả con mình mà cũng dám đụng tới.
Mộ Cẩm Vân sững người, nụ cười trên môi dần nhạt đi: “”Mình không sao mà.””
Hứa Thanh Nga há miệng: “”Mình ăn xong rồi về.””
“”Ừ.””
Đúng là cô cần một không gian riêng tư.
Tắm rửa xong ra ngoài thì Hứa Thanh Nga đã đi rồi.
Cả căn phòng to là thế nhưng chỉ có một mình cô, Mộ Cẩm Vân đi tới tủ lạnh lấy hai chai bia ra, ngồi trên sô pha uống từng ngụm một.
Thỉnh thoảng tửu lượng tốt quá cũng không phải là chuyện tốt, hồi trước cô uống một hai chai là say bí tỉ rồi, say thì có thể đi ngủ, chẳng cần phải nghĩ thêm gì.
Thế nhưng bây giờ thì khác, uống cả đống rượu rồi vẫn tỉnh như sáo.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình vẫn còn mong chờ cái gì, khoảnh khắc Tống Lâm lên tiếng thì cô vẫn còn ảo tưởng xa vời.
Bây giờ ngẫm lại thấy bản thân mình thật là ngốc.
Người đàn ông đó không có trái tim thì làm sao biết rằng một lời nói có thể làm đau trái tim của một người.
Thế cũng tốt.
Bây giờ cô đã hoàn toàn mất hết hi vọng rồi.
Tất cả bia trong tủ lạnh đều bị cô uống hết nhưng cô vẫn còn tỉnh.
Mộ Cẩm Vân lại lấy gói thuốc mới mua ra hút hết, mãi đến tận nửa đêm cô mới ngồi trên sô pha ôm gối ngủ.
Cô ngủ ngon hơn mình tưởng, thế nhưng hôm sau tỉnh lại hơi muộn.
Cô kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào cực kì chói mắt.
Cô giơ tay lên cản, cửa phòng đột nhiên có tiếng “”kẽo kẹt””.
Mộ Cẩm Vân quay đầu lại xem thì Hứa Thanh Nga đang mang bữa sáng đi tới: “”Cậu cũng tự giác quá nhỉ.””
Cô nở nụ cười: “”Mình đi rửa mặt.””
Miệng toàn mùi thuốc lá và rượu, bản thân cô ngửi còn muốn nôn nữa là.
Hứa Thanh Nga nhìn lướt qua bàn trà, trên đó đầy chai bia lăn trái ngã phải, gạt tàn thuốc cũng chất đầy.
Cô ấy cau mày gọi phục vụ phòng lên và bảo họ dọn bớt.
Thấy Mộ Cẩm Vân ra tới, Hứa Thanh Nga bèn đưa cho cô một ly nước ấm: “”Mẹ bảo mình dẫn cậu tới chùa lạy.””
Mới đầu năm đã vào đồn cảnh sát rồi, xui không thể tả nổi.
Mẹ Hứa Thanh Nga vào cô ấy đưa Mộ Cẩm Vân tới chùa gần đó đốt nén nhang, Hứa Thanh Nga không thể nói gì với mẹ mình nên đành phải sang đây tìm cô.
Mộ Cẩm Vân nhận ly nước và giật mình: “”Cũng đúng lúc mình đang nghĩ thế.””
Cô không muốn gặp mặt Tống Lâm và những người liên quan đến anh.
Thế nhưng Mộ Cẩm Vân không được may mắn lắm khi cô và Hứa Thanh Nga vừa mới ra ngoài thì đã đụng phải Hạ Như Mộng mới xuất viện.
Hạ Như Mộng tới tính sổ với Mộ Cẩm Vân, cô ta sợ Mộ Cẩm Vân quay về Hòa Bình rồi thì dễ dàng cho cô quá nên vừa mới sẩy thai xong đã vội vàng xuất viện về khách sạn tìm Mộ Cẩm Vân, mặc kệ lời bác sĩ khuyên bảo.
So với vẻ mặt tái nhợt của cô ta thì Mộ Cẩm Vân lại khá là nhiều sức sống.
Có thể nhận ra Mộ Cẩm Vân đã trang điểm mẹ, mặc chiếc váy dài trắng, môi hồng răng trắng xinh đẹp, đội chiếc nón nên che nắng vẫn hấp dẫn ánh mặt mọi người.
Hạ Như Mộng thấy cô bèn đi tới giơ tay tát Mộ Cẩm Vân, thế nhưng bàn tay cô ta bị Mộ Cẩm Vân giữ lại.
Mộ Cẩm Vân vung tay thật mạnh, Hạ Như Mộng lùi lại phía sau và va vào người Trịnh Bối Vân.
“”Mộ Cẩm Vân, con ả đàn bà độc ác này! Cả con tôi mà cô cũng không chịu buông tha!”” Mắt cô ta đỏ lên, vẻ mặt cực kì dữ tợn, pha hành động xuất sắc thế này mà không tham gia vào giới giải trí quả là đáng tiếc.
Mộ Cẩm Vân cười lạnh: “”Hạ Như Mộng, hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì cả tôi và cô đều biết rõ! Tôi đã nói với cô là đừng dồn ép tôi quá đáng, nếu như cô cứ thích chĩa mũi dùi về phía tôi thì tôi sẽ cho cô biết chữ hối hận là gì!””
Năm đó Hạ Như Mộng giả vờ làm người vô tội vu oan cho cô một lần, bây giờ lại muốn dùng tiếp chiêu cũ.
Đứa nhỏ không phải con Tống Lâm nên cô ta không dám sinh ra, muốn dùng chiêu này để diệt cả hai con nhạn, cô ta ảo tưởng đẹp thật đấy, thế nhưng cô ta lại quên mất rằng không biết Mộ Cẩm Vân có đứng yên cho cô ta làm thế không!
“”Cô khiến tôi mất đi đứa con của mình! Bây giờ cô còn đứng đó nói như đúng rồi vậy! Mộ Cẩm Vân, cô thật là độc ác! Cô trả con cho tôi! Trả con cho tôi!””
Hạ Như Mộng nổi điên thế này trông có vẻ không giả lắm nhưng rốt cuộc tại sao cô ta lại tức giận như thế thì chỉ có mình cô ta biết.
Mộ Cẩm Vân nghiêng người và đúng lúc trông thấy Tống Lâm đang đi tới.
Cô cong môi cười: “”Được, thế thì bây giờ tôi sẽ tới bệnh viện nhờ bác sĩ mang đứa bé trả lại cho cô và tiện thể làm xét nghiệm DNA xem thế nào, cô nghĩ làm thế được không nhỉ?””
Hạ Như Mộng biết chắc thời gian Tống Lâm tới và cô ta đã diễn hết nát thảm thương và nhếch nhác của mình cho anh thấy, bây giờ cô ta là người thế yếu, là người bị hại, người ngoài nhìn vào chắc sẽ chỉ trỏ mắng Mộ Cẩm Vân, thậm chí còn bảo cô là kẻ thứ ba.
Cô ta đã tính hết rồi, nhưng quên mất tính tới phản ứng của Mộ Cẩm Vân.
Cô ta nghĩ ba năm trước Mộ Cẩm Vân ngốc nghếch không muốn khiến Tống Lâm khó xử nên cái gì cũng dễ dàng bỏ qua.
Thế nhưng cô ta đã quên rằng bây giờ là ba năm sau.
Mộ Cẩm Vân bây giờ thà cá chết lưới rách chứ không muốn để cô ta được như ý.
Bọn họ không muốn cho cô sống yên thì cô cũng không cho họ có tháng ngày êm đềm.
Mặt Hạ Như Mộng thoáng cứng đờ, vừa định mở miệng thì Trịnh Bối Văn đã kéo cô ta.
Cô ta quay đầu lại thì trông thấy Tống Lâm đang đứng gần đó và nhìn về phía này: “”Làm ầm thế đủ chưa? Nếu cô đã gây chuyện xong rồi thì chúng ta cùng ngồi lại tính.””
Hạ Như Mộng chột dạ nên đứng đó như khúc gỗ không dám nói gì.
Mộ Cẩm Vân nhanh chóng nhấc chân đi, chẳng thèm quan tâm tới chuyện của bọn họ.
Lúc lướt qua Tống Lâm thì cô không hề nhìn anh dù chỉ là một lần.
Người đàn ông đó thì lại quay sang nhìn cô, ánh mắt cứ dán vào mặt cô và lờ Hạ Như Mộng cũng như Trịnh Bối Vân trước mặt như không khí.
Hạ Như Mộng nhìn thấy hết vẻ mặt của anh và cắn răng nắm lấy tay Trịnh Bối Vân: “”Mẹ! Me xem anh ấy kìa! Mẹ nhìn anh ấy kìa!””
Ba năm trước Trịnh Bối Vân còn hơi sợ Tống Lâm, nếu không bà ta đã chẳng “”hiền lành”” như thế trong chuyện xử lý Mộ Cẩm Vân.
Bây giờ thì lại không cần phải nói, ba năm trước Tống Lâm bị nhà họ Hạ nắm đằng đầu nhưng ba năm sau thì cánh anh đã đủ cứng cáp, trở thành một con đại bàng hùng dũng nên muốn vùng vẫy thoát ra khỏi cái nhà tù họ Hạ này, bà ta cũng không dám mở miệng làm mích lòng anh.
Hạ Như Mộng thấy mẹ mình vẫn đứng im không nhúc nhích thì tự xông tới kéo Tống Lâm: “”Anh nhìn cái gì? Tống Lâm! Anh đang nhìn cái gì thế! Em mới là vợ anh! Em mới là vợ anh cơ mà!””
Cô ta cứ như người điên hét lên, mọi người đi ngang qua đều giật mình.
Thế nhưng Tống Lâm chỉ bình tĩnh nhìn cô ta một cái rồi hừ lạnh: “”Thế ư?””
Nói xong anh bèn giơ tay đẩy cô ta ra: “”Chẳng mấy chốc cô sẽ thành người dưng thôi.””
Anh dứt lời thì cuối cùng Hạ Như Mộng cũng không thể nhịn được nữa, vươn tay tát Tống Lâm.
Thế nhưng bàn tay đó chưa chạm vào mặt Tống Lâm thì anh đã giữ chặt cổ tay cô ta, sức mạnh đó như muốn bóp nát nó: “”Tôi khuyên cô đừng nhảy tưng tưng lên như thế nữa, nói cách khác, tôi sợ nhà họ Hạ các người không thể gánh vác nổi trách nhiệm này!””
Ánh mắt anh như mũi tên độc khiến Hạ Như Mộng run lên bần bật và nhìn anh xoay người rời đi, chẳng nói được một lời nào.
Người đàn ông Tống Lâm náy quá khủng khiếp!
Thế nhưng cô ta không cam tâm! Không cam tâm, cô ta dồn hết tất cả mọi thứ cho anh rồi cuối cùng lại chẳng chiếm một một vị trí nào trong trái tim ấy!
Nghĩ tới đó, ánh mắt Hạ Như Mộng trở nên lạnh lẽo: “”Tôi sẽ không để các người sống yên đâu!””
Trịnh Bối Vân nghe thế bèn giật mình: “”Mộng à, con đừng làm những chuyện điên rồ! Bây giờ Tống Lâm không còn là…””
“”Con sẽ không để cho bọn họ sống yên! Mẹ, dù chết con cũng phải lôi bọn họ theo làm đệm lưng!””
Mộ Cẩm Vân không quan tâm tới chuyện Hạ Như Mộng làm ầm lên ban nãy, thuốc là và rượu tối qua không trở nên vô dụng.
Cô đã suy nghĩ thông suốt rồi, thật.
Bao nhiêu năm rồi, Tống Lâm chỉ giỏi vin vào chuyện cô yêu anh thôi.
Một khi cô quyết định không yêu nữa thì anh chẳng còn cái cớ nào cả.
Anh muốn làm gì Dành Dành thì cứ mặc anh, đất nước này rộng như thế, cô sẽ không sống mãi ở một chỗ.
Hai người lên taxi, thấy Hứa Thanh Nga nhìn mình thì Mộ Cẩm Vân cười cười: “”Cậu nhìn mình thế để làm gỉ?””
Hứa Thanh Nga nhướng mày: “”Đang nhìn và chờ xem khi nào cậu bật khóc.””
“”Cậu không thể chấp nhận được khi tớ sống tốt hơn à?””
“”Có tâm sự mà không trút ra ngoài thì sẽ điên mất!””
Mộ Cẩm Vân: “”…”””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.