Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 266



Chương 266: Tôi theo anh đi châu Âu

“,”Mộ Cẩm Vân cúi đầu làm bộ không nghe thấy gì nhưng bốn cô gái đó nói quá nhiều, nói mãi nói mãi nên cuối cùng chuyện gì của Tống Lâm cũng lôi ra hết.
“”Tôi nghe nói Tống Lâm từng có một cô bạn gái trước khi cùng với Hạ Như Mộng kết hôn, chị họ tôi làm ở Samsung nên nghe nói cô thư ký hồi đó của Tống Lâm chính là bạn gái.”
“Sếp và thư ký luôn có đủ chuyện để bàn, đúng là hết nói.”
“”Không phải tin đồn đâu! Là thật! Nghe nói khi đó Tống Lâm còn làm rất nhiều chuyện cho cô thư ký ấy! Khi đó công ty bọn họ đều tưởng cô thư ký sắp bay lên làm bà hoàng rồi! Thế nhưng sau đó chẳng biết thế nào Hạ Như Mộng lại đột nhiên về nước, không bao lâu đã công bố đính hôn với Tống Lâm và thư ký đó thì biến mất không thấy tăm hơi.”
Người trong cuộc ngồi nghe những lời bàn tán đó khiến Mộ Cẩm Vân cực kì xấu hổ.
Vấn đề là cô từng tiếp xúc với Tiêu Dật hồi vẫn còn làm việc bên cạnh Tống Lâm, thế này lại càng xấu hổ.
Cô ngượng ngùng cười cười: “Tám chuyện quả là bản tính trời sinh của phụ nữ.””
Tiêu Dật nở nụ cười, dường như anh ta cũng không thèm để ý: “”Cô không có ý định quay về Dành Dành ư?””
Cô không ngờ rằng anh ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này, Mộ Cẩm Vân chợt ngây ngẩn, sau khi kịp phản ứng thì lắc đầu: “”Không trở về, như vậy cũng rất tốt.””
Không biết tại sao khi nghe được của cô trả lời thì Tiêu Dật lại nở nụ cười: “Thật ra lần này tôi tới đây cũng không đặt trọng tâm vào việc hợp tác là mấy.”
“”Hả?”” Cái này thì cô hơi khó hiểu.
“”Anh của tôi nói anh ấy khá là xem trọng cô, chúng tôi định thành lập một chi nhánh ở Châu Âu, tôi định sang đó nhưng một mình tôi thì không lo xuể.”
Nghe đến đó, Mộ Cẩm Vân hiểu ra ngay : “”Anh Tiêu Dật, anh đang đục khoét tường công ty tôi hả?”
“Tín Hữu khá tốt nhưng cô ở đây cũng không có không gian phát triển mà.”
Mộ Cẩm Vân biết chứ, Tín Hữu là thương hiệu lâu đời, tuy là quy mô lớn nhưng người cầm quyền khá truyền thông, thích giữ vững những cái đang có.
Cô theo Tống Lâm hơn một năm, cũng tự tay thành lập Dành Dành, ý tưởng cực kì mạo hiểm nên ở đây thì hơi phí của giời.
Với chức vị của cô bây giờ thì có thể nói là ngước mắt nhìn thấy đỉnh, chỉ cần không làm gì sau. Sau này chắc chắn sẽ không có bất kì vấn đề gì, chỉ là không có thành tựu nổi bật.
Nhà họ Tiêu muốn khai thác thị trường Châu Âu, tất nhiên nơi đó sẽ có tính thử thách hơn, không gian cũng lớn hơn nhiều.
Nếu như là trước kia, Mộ Cẩm Vân nhất định sẽ từ chối.
Có lẽ là vì lớn tuổi rồi nên cô không muốn làm vị khách xa xứ.
Nhưng mà bây giờ tình hình không còn như trước nữa, Tống Lâm và Hạ Như Mộng ly hôn.
Mấy ngày nay cô đều lo lắng đề phòng, sợ Tống Lâm chạy tới tìm cô tính sổ.
Ở bên cạnh anh đã hơn một năm, cô không dám nói mình hiểu về anh trăm phần trăm, thế nhưng với cái tính thích tính toán chi li đấy thì người nào tiếp xúc qua đều rõ ràng.
Anh xem cô trở thành vật sở hữu, nhưng đồ vật đó lại không biết điều, tự có chân nên bỏ chạy.
Bây giờ Hạ Như Mông cũng không dám gây chuyện với Tống Lâm thì người chẳng có một chỗ dựa nào như cô lại càng không có tư cách.
Tiêu Dật không hỏi cô chuyện cô và Tống Lâm, có lẽ anh ta biết.
Nhà họ Tiêu gia đại nghiệp đại, nên biết rằng anh ta thích nghe những chuyện vớ vẩn của cô và Tống Lâm thì chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thôi.
Anh ta không hỏi, chắc là đã sớm biết hết rồi.
Lục Hoài Cẩn còn bị Tống Lâm ép ra nước ngoài, nay Tiêu Dật lại ném cành ô liu cho cô, có thể thấy anh ta cũng biết hậu quả nhưng nhà họ Tiêu có thể làm được.
Cô không muốn đoán xem Tiêu Dật phí công sức lớn như vậy để làm gì, suy cho cùng thì đây cũng là chuyện có lợi cho cả hai bên.
Mộ Cẩm Vân nghĩ nghĩ, không có đồng ý ngay và cũng không từ chối hẳn: “”Tôi muốn cân nhắc một chút.””
“”Đương nhiên là phải cân nhắc rồi.””
Cô cười cười: “Ăn cơm trước đi.””
Bốn cô gái bên bàn kia vẫn còn thảo luận về chuyện của Tống Lâm, thế nhưng trong chủ để đó lại xuất hiện một người phụ nữ khác.
Bấy giờ Tiêu Dật đạt được mục đích chính là đục khoét nền tảng, cuối tuần Mộ Cẩm Vân lại dẫn anh ta đi dạo những điểm đến nổi tiếng ở Hòa Bình.
Sáng thứ hai anh ta phải lên máy bay, sau khi ăn tối vào chủ nhật thì Mộ Cẩm Vân tiễn anh ta trở về khách sạn.
Trở lại nhà trọ đã là buổi tối hơn chín giờ, Mộ Cẩm Vân tắm rửa , mở một chai rượu đỏ ngồi trên sô pha uống hết một nửa.
Mười giờ, cô bấm số điện thoại của Tiêu Dật.
Đầu dây bên kia dường như đã biết trước cô sẽ gọi tới, cô vừa gọi sang anh ta đã nghe máy: “”Có câu trả lời rồi hả?””
“”Ừm!”” Cô lên tiếng, nhìn chai rượu đỏ trên mặt bàn: “Tôi theo anh đi châu Âu.”
“”Hợp tác vui vẻ.””
“”Hợp tác vui vẻ.””
Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân nhắm mắt, giơ tay lau nước mắt bên khóe mắt.
Cùng lúc đó, dưới lầu nhà trọ.
Nghe xong Lý Minh Việt nói xong, sắc mặt Tống Lâm nhanh chóng tối đi: “”Giúp tôi hẹn Tiêu Nghiệp.””
“”Được thưa tổng giám đốc Lâm.””
Lý Minh Việt cũng không dám nói thêm cái gì, hôm nay anh ta cùng Tống Lâm tới Hòa Bình, tìm ai thì tất nhiên là không cần nói cũng biết.
Nhưng mà bọn họ đứng trước cửa nhà Mộ Cẩm Vân nhấn chuông mãi vẫn không có người mở cửa, mãi cho đến khi Hứa Thanh Nga bên vạnh mở cửa lạnh lùng nhìn bọn họ nói Mộ Cẩm Vân không có ở nhà, anh ta mới cùng Tống đã đi xuống lầu.
Xuống lầu không bao lâu thì Tống Lâm bảo anh ta điều tra xem Mộ Cẩm Vân đi nơi nào, anh ta lái xe về khách sạn, không ngờ lại điều tra ra cậu hai nhà họ Tiêu có mối quan hệ thân thiết với Mộ Cẩm Vân.
Sau đó điều tra sâu một tí mới biết được ý định của nhà họ Tiêu.
Lý Minh Việt nơm nớp lo sợ đem tin tức báo cáo nhanh cho Tống Lâm, không hề ngoài ý muốn nghe được giọng anh trầm xuống.
Cúp điện thoại xong, Lý Minh Việt vội vàng gọi điện thoại cho thư ký của Tiêu Nghiệp.
Samsung và nhà họ Tiêu từng có hợp tác, chẳng qua là chuyện vài năm trước rồi, bọn họ luôn là nước giếng không phạm nước sông, nay Tiêu Dật muốn tới lấy người của Tống Lâm thì không còn là nước giếng không phạm nước sông nữa.
Mười giờ sáng Tiêu Dật bay, Mộ Cẩm Vân có cuộc họp nên không có ra tiễn anh ta.
Cô họp xong đi ra thì Tiêu Dật điện thoại cứ tới, người đã an toàn trở về Quảng Bình.
“”Chuyện hợp tác tôi đã báo lên trên tổng công ty.”
“Cô làm việc có trách nhiệm thật.”
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: “”Ở vị trí này thì phải làm việc của nó.”
“”Không làm phiền anh nữa, anh cứ làm việc của mình đi.” Tiêu Dật bên kia có người gọi nên Mộ Cẩm Vân mở miệng trước.
Cúp điện thoại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ và quay sang nhìn về phía Trâm Anh: “”Trâm Anh, cô vào Tín Hữu bao lâu rồi?”
Nghe cô nói thế, Trâm Anh chợt ngây ngẩn, sau một lúc lâu mới mở miệng: “”Hơn ba năm rồi.””
“”Thay đổi bao nhiêu sếp rồi?”
“”Ba người.””
Mộ Cẩm Vân cười cười: “Được rồi, cô đi ra ngoài đi.””
Trâm Anh siết chặt tay, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Thấy Mộ Cẩm Vân không có tiếp tục hỏi thăm, cô ấy xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Nói xong quyết định của chính mình, Mộ Cẩm Vân rít một hơi thuốc.
Hứa Thanh Nga cau mày nhìn cô sau một lúc lâu: “”Hiểu rõ rồi chứ?””
“”Hiểu rõ rồi.””
Hai người không nói gì thật lâu, cũng không biết qua bao lâu, Hứa Thanh Nga mới giơ tay giành lấy điếu thuốc trong tay cô: “Bớt hút lại.”
“”Một điếu cuối cùng thôi, sau này mình cai thuốc.””
Hứa Thanh Nga liếc mắt nhìn cô: “Cái từ bây giờ trở đi.””
Mộ Cẩm Vân nhìn cô ấy, nở nụ cười: “Nghe lời ngươi.””
Hứa Thanh Nga dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác: “Mình về.””
“”Ừm!”” Cô tựa vào lan can không nói chuyện, nhìn bóng lưng Hứa Thanh Nga, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt.
Ngày xưa chỉ có một mình, bây giờ cũng cô đơn một mình.
Thế giới này đại khái chính là như vậy, thật ra mỗi người đều là cô độc.
Mộ Cẩm Vân vẫn chưa đưa đơn xin nghỉ, cô vẫn chờ Tiêu Nghiệp tự đến đây nói với mình chuyện này.
Tổng công ty nhanh chóng trả lời cho chuyện hợp tác với nhà họ Tiêu, cô cứ quyết định.
Cũng không khác những gì cô nghĩ, Mộ Cẩm Vân cũng không thấy kỳ quái.
Sau ngày đó, Tiêu Dật cũng không có gọi điện thoại tới nữa.
Mộ Cẩm Vân cũng không có gọi điện thoại cho anh ra, thật ra cô cũng biết, khiến nhà họ Tiêu phải đối mặt với một người như Tống Lâm vì mình thật ra là không đáng.
Bản thân mình có bao nhiêu sức nặng thì Mộ Cẩm Vân cũng biết.
Ngày cuối cùng của tháng năm, Mộ Cẩm Vân gặp ác mộng.
Thay vì nói là ác mộng thì chi bằng gọi nó là chuyện cũ gợi lên cơn đau.
Cô giật mình tỉnh lại, nhìn trước mắt tối đen như mực, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Cảnh máu tươi đầm đìa đó, cho tới bây giờ, cô vẫn không thể nào quên đi được.
Cô theo bản năng muốn với lấy điếu thuốc, tay run lên, thật vất vả lấy một hộp thuốc trong tủ đầu giường ra, còn chưa kịp mở hộp thuốc lá thì điếu thuốc đã rơi xuống đất.
Mộ Cẩm Vân chợt ngây ngẩn, đưa tay ấn đèn đầu giường, cúi người nhặt gói thuốc lên.
Cô vừa định xé giấy đóng gói thì lại nhớ ra một tuần trước mình mới đồng ý với Hứa Thanh Nga là sẽ cai thuốc.
Tay chợt khựng lại, cô đặt gói thuốc về chỗ cũ, giơ tay lên xoa mặt và tựa vào đầu giường nhìn trần nhà.
Cũng không biết qua bao lâu, cô mới một lần nữa ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức trong điện thoại vang lên thì đấu Mộ Cẩm Vân hơi đau, nhưng cô còn nhớ rõ hôm nay là thứ hai, phải đi làm sớm.
Đưa tay tắt đồng hồ báo thức, bật dậy ngồi trên giường trong chốc lát cô mới đi rửa mặt.
“”Giám đốc Vân.””
Nhận lấy báo cáo từ tay Trâm Anh, Mộ Cẩm Vân lật lật rồi khẽ nhíu mày: “”Chỗ này là sao?””
“Cửa hàng này bị bóc phốt vì thái độ phục vụ không tốt của nhân viên, đoạn video được đưa lên mạng bị lan truyền, sau đó cư dân mạng nhanh chóng tỏ thái độ.”
“”Tại sao tôi lại không có nghe nói chuyện này.””
Trâm Anh không nói gì, mặt Mộ Cẩm Vân nhanh chóng tối đen: “”Bảo quản lý Đặng lên phòng làm việc của tôi một lát.””
Sáng sớm, Mộ Cẩm Vân nổi cáu ngay trong phòng làm việc.
Buổi họp sáng sớm cũng không yên bình, bầu không khí cực kì âm u.
Mộ Cẩm Vân nhậm chức nửa năm, lần đầu tiên nổi cáu, các quản lý chịu trách nhiệm phụ trách không dám hắng giọng.
Bấy giờ, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
Mộ Cẩm Vân chợt ngây ngẩn, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy người bước vào đưa giấy phép ra: “”Chào cô Cẩm Vân, tôi là đội trưởng đội năm của đồn công an tên Phùng Lập, bây giờ cô bị tình nghi lạm dụng chức quyền, chúng tôi muốn mời cô theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra.””
“”Đồng chí cảnh sát à, anh có nhầm lẫn gì không? Giám đốc Vân mới đến công ty chúng tôi nửa năm, làm sao có thể phạm tội được?””
Đặng Khải Thụy mở miệng đâm một câu, Phùng Lập nhìn ông ta: “”Bây giờ cô ấy chỉ về đồn tiếp nhận điều tra, hi vọng cô Cẩm Vân hợp tác với chúng tôi.””
Mộ Cẩm Vân vẫn chưa mở miệng nãy giờ đứng dậy: “Tôi hợp tác.””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.