Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 269



Chương 269: Đứa nhỏ mất đi như thế nào

Bốn mươi phút sau, xe dừng lại ở trước một dãy biệt thự.
Lý Minh Việt xuống xe, giúp cô mở cửa xe: “”Cô Cẩm Vân, tổng giám đốc Lâm ở bên trong chờ cô.””
Mộ Cẩm Vân nhìn ta với vẻ lạnh lẽo: “”Cám ơn.””
Nếu không phải vì Tống Lâm, cô và Lý Minh Việt, cũng được xem là hai người bạn.
Nhưng ở giữa có một Tống Lâm nên bọn họ không thể trở thành bạn bè được.
“”Cô Cẩm Vân khách sáo quá.”” Lý Minh Việt cũng trả lời và nhìn cô xuống xe đi vào trong biệt thự thì Lý Minh Việt thở dài.
Anh ta không ngờ được rằng, Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Bên trong biệt thự thật sự rất im lặng, chẳng có nổi một người giúp việc.
Cổng cũng chẳng có ai canh, cô đưa tay đẩy vào, dưới tầng trệt không có một bóng người.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhíu mày, đứng ngoài cửa trong chốc lát mới đi vào bên trong.
Cô mới vừa đi lên lầu hai đã trông thấy Tống Lâm khoác áo tắm dài đi xuống từ lầu ba.
Chắc là anh vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, trên người mặc áo tắm dài màu trắng, sợi dây buộc rất lỏng lẻo nên nhanh chóng lộ ra một mảng ngực lớn..
Lúc trông thấy cô thì anh chợt đứng lại, đứng ở trên cầu thang cao cao nhìn xuống.
Ánh mắt người đàn ông đó rất lạnh nhưng vẻ mặt cô cũng không nóng hơn bao nhiêu.
Cô ngửa đầu nhìn anh, môi giật giật: “”Thư ký Việt nói anh tìm tôi.””
Cô còn chẳng muốn gọi tên anh, chẳng có chủ ngữ vị ngữ gì với anh cả.
Tống Lâm nhìn người phụ nữ trước mắt, ba tháng thời gian, cô ở bên trong đó sống khá tốt thì phải.
Anh luôn chờ cô cúi đầu, chỉ cần cô nhờ người ta tìm anh thì anh sẽ không nhẫn tâm để cô ngồi trong đó tận ba tháng, thậm chí anh còn chẳng để cô gánh lấy cái tội danh vớ vẩn đó.
Nhưng cô không có cầu xin tha thứ, chẳng những không có cầu xin tha thứ mà ngay cả đấu tranh cũng không, rõ ràng có cơ hội kháng án, cô lại từ chối kháng án.
Lúc trước nghe được tin cô từ chối kháng án thì chút đau lòng anh cố tích góp được nhanh chóng tan thành mây khói.
Nghĩ tới đứa bé kiam anh thật sự hận không thể vọt vào trong đó bóp chết cô.
Mộ Cẩm Vân là thật tài giỏi nhiều năm như vậy, chưa từng có một người phụ nữ nào có thể đưa anh tức điên đến mức này.
Anh quyết định để cho cô tự sinh tự diệt, nhưng mà chỉ mới ba tháng anh lại nhịn không được bảo người ta thả cô ra.
Cô thông minh như vậy, làm sao có thể không biết, là anh thả cô ra.
Thế nhưng trong mắt cô không có sự cảm kích, thậm chí là nỗi sợ trước kia cũng không còn.
Cô nhìn anh với ánh mắt oán hận và hờ hững.
Cô hận anh.
Nghĩ vậy, một ngọn lửa không tên nhanh chóng bốc lên trong lòng Tống Lâm, anh không thể kiểm soát được, ngọn lửa đó sẽ đốt cháy anh mất.
Thế nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế lại: “Đi lên đây.””
Người đàn ông đó chỉ để lại vài chữ rồi xoay người lên lầu, Mộ Cẩm Vân chẳng có tí cảm xúc gì đặc biệt đi theo anh lên lầu.
Cô mới bước lên tới nơi thì Tống Lâm đã ném một xấp tài liệu trước mặt cô: “Tốt nhất em hãy giải thích cho tôi nghe chuyện đứa bé đó là sao!”
Trước khi đến đây cô đã biết anh sẽ tính sổ, chuyện đứa nhỏ phải có một hồi kết.
Thế nhưng anh không nhắc tới thì tới, anh nói thế Mộ Cẩm Vân lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cô nhìn anh, trực tiếp liền cười nhạo thành iếng: “”Tổng giám đốc Lâm cảm thấy là chuyện gì xảy ra được?””
Tống Lâm nổi giận bởi phản ứng của cô, anh đẩy cô lên sô pha.
Sức đàn ông lớn hơn phụ nữ, Mộ Cẩm Vân cũng không phản kháng, cả người bị anh đè trên sô pha.
Lưng đập vào lưng ghế hơi đau nhưng cô chẳng nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn anh.
“”Mộ Cẩm Vân, em tưởng tôi không dám động tới em thật ư?””
“”Không hề, tổng giám đốc Lâm làm sao lại không dám đụng đến tôi cơ chứ?”
Cô không phản kháng, cả người chẳng có chút sức vào, cô chỉ tựa vào lưng ghế và nói nhưng lời nào cũng có gai.
Mặt Tống Lâm tối sầm : “”Mẹ nó em đàng hoàng lại, nói rõ ràng cho tôi!”
Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân nghe thấy Tống Lâm gào lên như thế, con người anh độc ác hung hăng rồi lại sống như thanh niên trí thức nho nhã.
Trước kia đi ở bên anh, bọn họ cũng thường gặp được những khách hàng để những lời thô tục bên miệng nhưng cho tới bây giờ Mộ Cẩm Vân vẫn chưa từng nghe thấy Tống Lâm nói một câu nào.
Anh là người có sự kiểm soát tốt, anh sống trong xa hoa nhung lụa rồi lại chẳng xem nó là gì, khi không có người ngoài thì anh còn kiềm nén được cả chuyện hút thuốc cơ.
Mộ Cẩm Vân nghĩ nghĩ, mình theo anh một năm, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy Tống Lâm mất kiểm soát.
Anh luôn là một Tống Lâm gọn gàng sạch sẽ, mãi cho tới lúc nãy.
Anh là người đứng trên cao quan sát những thứ trần tục của người phạm, anh mỉa mai rồi lại không nói gì.
Bởi vì anh khinh thường.
Cô yêu anh, cũng bởi vì sự lý trí và cao xa vời vợi ấy.
Bây giờ anh văng tục thế này khiến cô ngây ngẩn rồi đỏ mắt lên.
Cô hung hăng nhìn anh: “”Nói cái gì?”
Giữa bọn họ còn được gì?
Anh không muốn buông tha cho cô, cô không muốn để anh toại nguyện, điều duy nhất cô có thể làm chính là cắn răng rời khỏi anh.
“Chuyện đứa bé đó là sao?””
Khi nói những lời đó, hai mắt anh âm u như đêm tối, hai tay đè nặng bả vai của cô, ngón tay kia dường như muốn cắm sâu vào trong da thịt cô.
Mộ Cẩm Vân nghe được lời anh nói thì cười rộ lên: “”Có cái gì đâu mà là với sao? Cha không yêu, mẹ không thương, không sinh ra cũng được xem là phúc…”
Chữ “phần” còn chưa nói ra thì anh đã đấm mạnh vào sô pha ngay cạnh tai cô.
Cô có thể cảm nhận được sức mạnh của cú đấm đó vì nó tạo thành gió thổi tóc cô bay.
Nếu cú đấm của anh được vung vào người cô thì chắc cô không chết cũng chẳng sống dai.
“”Mộ Cẩm Vân!””
Anh mở miệng gọi tên cô, ba chữ cắn răng nói ra, giống như đang cắn máu thịt cô vậy.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, hai mắt đỏ hồng như thể sẽ nhỏ ra máu bất kì lúc nào: “Tôi nói thể có sai không?”
Cô mở miệng mới phát hiện ra giọng mình run run.
Đứa bé đó luôn là nỗi đau cô không bao giờ vượt qua được.
Cô mãi mãi không thể quên được ngày đó, Tống Lâm đứng ở bên cạnh cô, người từng che chở yêu thương cô đủ đường lại đứng trước mặt Hạ Như Mộng bảo vậy cô ta.
Nếu không có Hạ Như Mộng, có lẽ đứa nhỏ của cô đã được đi nhà trẻ rồi.
Khi đó anh không tính, bây giờ lại tới so đo với cô?
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, ánh mắt nhìn anh lại đầy trào phúng.
“Tại sao em lại bỏ đứa bé?”
“”Vì sao?”” Nghe được anh lời này, Mộ Cẩm Vân rốt cục có một chút phản ứng.
Cô cắn một chút môi, môi lập tức đã bị cô cắn nát, máu tươi chảy ra, miệng đầy mùi máu tươi, cô lại không cảm thấy đau đớn và buồn nôn mà chỉ trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh: “”Tống Lâm, anh có tư cách gì hỏi tôi câu vì sao?””
Cô từng có sự lựa chọn ư?
Khi cô biết được chính mình mang thai thì bác sĩ lại nói cho cô biết đứa nhỏ không thể giữ lại được.
Bây giờ Mộ Cẩm Vân nhớ tới, cả người vẫn còn phát run.
Là tuyệt vọng, tuyệt vọng trước giờ chưa có.
Khi cô vẫn còn lưu luyến người đàn ông ấy thì niêm vui mới của anh lại giết chết con cô rồi.
“”Đó là đứa nhỏ của tôi!””
“”Anh không xứng làm cha đứa bé!””
Anh chưa bao giờ tức đến như vậy, tức đến nỗi mặt tái xanh: “Em đã giết chết con tôi, Mộ Cẩm Vân!””
“”Anh câm miệng!””
Cô không thể chấp nhận nghe anh nhắc tới đứa bé, mỗi lần anh nhắc tới Mộ Cẩm Vân lại hận không thể cầm dao giết chết anh!
Thấy cô run rẩy, Tống Lâm lại tưởng cô đang sợ hãi và áy náy.
Anh cười lạnh: “Mộ Cẩm Vân, em cũng biết sợ hãi ư? Em cũng biết hối hận ư?””
Người phụ nữ tàn nhẫn này cũng có ngày hối hận ư?
Đó là con bọn họ, lẳng lặng phá đi đứa bé, anh còn chẳng biết là mình suýt chút nữa đã thành cha của một đứa trẻ.
“Bốp!” Mộ Cẩm Vân rốt cục nhịn không được, đưa tay tát anh: “”Sợ hãi? Hối hận? Tại sao tôi phải sợ, vì sao tôi phải hối hận?””
Cú tát rất mạnh, mặt Tống Lâm nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt anh cũng trở nên âm u, giơ tay bóp cổ cô.
Hơi thở Mộ Cẩm Vân bị chặn, mặt nhanh chóng tái xanh.
Cô cũng không giãy dụa, vẫn oán hận nhìn anh như thế, cắn răng gằn từng tiếng: “”Đúng. Anh nói không sai… Đúng vậy! Đúng là tôi nên hối hận, hối hận vì mình đã lưu… Lưu luyến anh nên mới khiến đứa nhỏ… Đứa nhỏ không có cả… Cơ hội nhìn thấy thế giới này… Tống Lâm, tôi thật sự hối hận.””
Tống Lâm thật sự muốn giết cô, sức tay anh khiến cô không cách nào thở nổi, cô phải dùng hết sức mới nói được hết lời.
Cô vừa dứt lời, Tống Lâm lại đột nhiên buông tay.
“”Đứa nhỏ mất đi như thế nào?””
Tống Lâm buông tay cúi đầu nhìn cô, khi anh nói ra, bản thân anh cũng không phát hiện giọng mình đang run.
Anh đọc được tài liệu Lý Minh Việt điều tra được xong thì suy nghĩ đầu tiên chính là Mộ Cẩm Vân đã phá thai.
Người phụ nữ này rất nhẫn tâm, lúc trước nói đi là đi, phá đi thứ đối với cô mà nói là “”gánh nặng”” thì cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nay cô lại nói cô hối hận, không phải hối hận vì đã phá đứa nhỏ, mà là hối hận lúc trước không rời khỏi Hà Nội sớm hơn.
Anh là người thông minh nên nghe xong đã biết chuyện này không đơn giản.
Mộ Cẩm Vân cố hít lấy từng hơi thở nhìn Tống Lâm mặt mũi tối đen rồi đột nhiên nở nụ cười: “Anh muốn biết đứa nhỏ mất đi như thế hả? Được, tôi nói cho anh biết!”
Cô vừa nói vừa cười, nhưng nụ cười đó kèm theo nước mắt lăn dài trên má.
Tống Lâm nhìn cô, giật mình, không biết vì sao, đáy lòng anh lại có một loại khủng hoảng không nói nên lời.
Anh sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi, dù là lúc trước người của nhà họ Lý cầm súng ép buộc thì anh cũng bình thản như không, nhưng hôm nay, Mộ Cẩm Vân chỉ cười một tiếng, khóc một giọt nước mắt thôi anh đã sợ.
“Tốt nhất em nên nói sự thật cho tôi biết, Mộ Cẩm Vân!””
Anh cắn răng, những lời này, cũng không biết là nói cho cô nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Mộ Cẩm Vân thôi cười: “”Nếu như tôi nói dối nửa lời thì cứ để thiên lôi đánh tôi chết không tử tế!””
Nói xong, cô dừng lại một chút: “Anh muốn biết đứa nhỏ đã mất đi thế nào chứ gì? Được, tôi nói cho anh biết! Hạ Như Mộng chính là người đã giết chết đứa bé!””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.