Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 274



Chương 274: Cái này phải xem bản lãnh của cô Cẩm Vân

Mộ Cẩm Vân tự giễu, Trần Hồng Oanh hẳn là phải vui vẻ, nhưng khi cô ta nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông kia thì không biết tại sao cô ta lại không vui nổi.
Tống Lâm thả hồn nửa ngày, người phụ nữ trước mặt đã xoay người đi ra ngoài.
Lý Minh Việt bên cạnh nhắc nhở anh một câu: “”Tổng giám đốc Lâm.””
Nghe thấy lời Lý Minh Việt nói, Tống Lâm thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trần Lập Minh cứ lo lắng mãi không yên: “”Phó tổng giám đốc Minh, chúng ta đi thôi.””
Trần Lập Minh nghe được lời anh nói, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lầu hai, trong phòng.
Trần Đông Vĩ nhìn con trai mình: “”Rốt cuộc con muốn làm gì thế?””
Trần Đông Kiệt không giống Trần Trí thích gây chuyện, tuy là thời trẻ anh ta cũng không chín chắn như bây giờ nhưng Trần Đông Vĩ biết đứa con trai này của mình vẫn biết đúng mực.
Nhưng tối hôm nay, Trần Đông Kiệt lại đem Mộ Cẩm Vân mang đến.
Mộ Cẩm Vân là ai?
Ba năm trước đây người nào không biết Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm có mối liên hệ thế nào, không nói nhà họ Trần bọn họ cửa khá cao, người như Mộ Cẩm Vân không có cửa bước vào. Hơn nữa cô còn là người đàn và của Tống Lâm, không cần biết bây giờ Tống Lâm có suy nghĩ thế nào về Mộ Cẩm Vân nhưng chỉ cần là người có đầu óc thì đều biết Mộ Cẩm Vân không phải là đối tượng để dây vào.
Trần Đông Kiệt nở nụ cười: “”Cha, là cô Cẩm Vân tự tìm tới chỗ con nói cô ấy muốn hợp tác với chúng ta!””
“”Cô ta nói thế là sao?””
“”Mấy năm nay Samsung luôn đi đầu trong lĩnh vực chữa trị bằng AI, Tống Lâm không chịu chia cho ai một chén canh nào, bây giờ anh ta đang nắm quyền ăn cả miếng bánh lớn, có muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.””
“”Con muốn làm gì? Tống Lâm không phải người chúng ta có thể trêu chọc được!””
“”Nghe nói Samsung đã nghiên cứu ra mới nhất hệ thống chẩn đoán hình ảnh mới nhất cho ung thư phổi, độ chính xác lên tối chín mươi lăm phần trăm. Cha có biết là một năm nước chúng ta có bao nhiêu bệnh nhân năm ung thư phổi không? Thị trường đó khổng lồ thế nào cha có biết không?””
Trần Đông Vĩ nhíu mày: “”Tất nhiên là cha! Nhưng mà thứ Tống Lâm có chính là tiền, cậu ta có đủ sức để cắn miếng bánh đó!””
“”Thế nên chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta càng ngày càng tốt ư?””
“”Ý của con là?””
Trần Đông Kiệt cười cười: “”Cái này phải xem bản lãnh của cô Cẩm Vân rồi.””
Hai năm nay sức khỏe của Trần Lịch không được tốt, tám mươi phần trăm sản nghiệp nhà họ Trần đều được giao cho Trần Đông Vĩ, Trần Lập Minh biết mình chỉ là con thứ nên chẳng có ý ham muốn tranh giành nào, Trần Đông Vĩ thầm nghĩ giữ vững sự nghiệp, không muốn phiêu lưu mạo hiểm.
Huống chi, bây giờ trong hoàn cảnh này, nhà họ Trần có thể duy trì sự phồn thịnh như thế đã là không dễ dàng.
Thời đại mới, mọi thứ đều thay đổi, sản nghiệp truyền thống của nhà họ Trần chịu một cú sốc rất lớn, ông ta cũng phải mất rất nhiều sức moi81 giữ vững được nhà họ Trần.
Ông đã già rồi, buộc lòng phải thừa nhận đây là thời của lứa trẻ đi lên.
Trí tuệ nhân tạo đã có người bắt đầu nghiên cứu sớm ở mười năm trước, Tống Lâm ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh đã sớm rót vốn vào nghiên cứu ở năm năm trước.
Nay trong nước, anh được xem là người dẫn đầu.
Thị trường này cũng như mạng internet vậy, dấn thân vào thì sẽ có tiền, nhưng thế giới AI đó không phải là miếng bánh dễ căn.
Trần Đông Vĩ vừa định nói cái gì đó thì đã có người gõ cửa: “Anh, tổng giám đốc Lâm đến tìm anh.””
Trần Đông Vĩ nhìn thoáng qua Trần Đông Kiệt: “”Con xem xem, người ta tìm tới cửa rồi kìa!””
Trần Đông Kiệt cũng không kinh hoảng: “”Cha, chuyện của nam và nữ chỉ là tôi tình anh nguyện, nay cô Cẩm Vân sẵn lòng theo con thì đó là chuyện của con với cô ấy. Nhà họ Trần ở Hà Nội nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Tống Lâm bởi vì một Mộ Cẩm Vân mà đi phá hủy cả nhà họ Trần chúng ta ư?””
Trần Đông Vĩ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng cúng: “Con đi ra ngoài trước đi.””
“”Con biết rồi, cha.”” Cửa mở ra, Trần Đông Kiệt nhìn thoáng qua Tống Lâm, cười cười: “Tổng giám đốc Lâm.””
Người đàn ông đó nhìn về phía anh ta, ánh mắt đó như chất chứa dao găm có thể cắt nát bấy da thịt anh ta.
Trần Đông Kiệt không thèm để ý, nghiêng người đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân trở về, bưng miếng bánh ngọt chính mình chưa ăn xong và tiếp tục ăn nó như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Hồng Oanh nhìn cô, nhớ tới phản ứng của Tống Lâm vừa rồi, châm chọc chậc một tiếng: “”Cô Cẩm Vân da mặt thật là dầy, tôi mà là cô ấy à, chắc tôi không dám đứng đây nữa rồi ấy!””
Nghe được lời cô ta nói, Mộ Cẩm Vân cười cười: “Cô cũng nói đó là cô mà. Tôi ấy hả, tôi cũng không cảm thấy chuyện nào có gì mất mặt cả, dù sao cho tới bây giờ cũng chỉ có hai người phụ nữ từng đi với tổng giám đốc Lâm. Một người là Hạ Như Mộng, một người khác là tôi, tôi có cái gì cảm thấy mất mặt đâu?””
Cô nói lời này thì vẻ mặt cực kì đắc ý, chẳng giống vẻ mặt lúc đứng trước mặt Tống Lâm gì.
Trần Hồng Oanh nhìn cô, chợt sững sờ, uổng công cô ta mới vừa rồi còn cảm thấy có vài phần băn khoăn, không ngờ Mộ Cẩm Vân lại là một nữ diễn viên có thể lấy giải Oscar!
Nghĩ đến đây, Trần Hồng Oanh càng tức tối.
Cô ta luôn gai mắt Mộ Cẩm Vân, bởi vì ba năm trước đây Mộ Cẩm Vân đi theo bên cạnh Tống Lâm tận hưởng đủ vinh hoa phú quý và sự nổi trội, bây giờ bị Tống Lâm giơ chân đá rồi lại muốn bước chân vào cửa nhà họ Trần bọn họ ư?
Trần Hồng Oanh chỉ cảm thấy Mộ Cẩm Vân có những suy nghĩ quá hão huyền!
Hơn nữa cô có vẻ ngoài quá xinh đẹp, cứ như con hồ ly tinh vậy!
Cô ta càng nghĩ thì lại càng khó chịu, cánh tay cầm ly rượu siết chặt.
Khi Trần Hồng Oanh nhịn không được muốn giơ tay hất rượu đỏ lên người Mộ Cẩm Vân thì Mộ Cẩm Vân đột nhiên nở nụ cười: “”Anh Đông Kiệt.””
Trần Hồng Oanh cương cứng người, quay người lại, nhìn đến anh trai của mình không biết khi nào đã đi tới.
Cô ta khẽ thở phào, cũng may là cô ta hành động chậm, nếu không để cho Trần Đông Kiệt thấy được, cô ta có mười cái miệng cũng giải thích không rõ ràng.
“”Đang nói chuyện gì thế?”” Trần Đông Kiệt cười cười, tiếp nhận bánh ngọt từ trong tay cô: “”Cám ơn.””
“”Không nói cái gì cả, chỉ là đang hàn huyên với cô Hồng Oanh một chút chuyện cũ thôi.””
“”Phải không, Hồng Oanh?”” Trần Đông Kiệt cúi đầu nhìn em gái trước mặt, nụ cười trên môi anh ta vẫn không thay đổi nhưng Trần Hồng Oanh lại chột dạ, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “”Đúng vậy, em không quấy rầy hai người nữa!””
Sau khi nói xong, không đợi Trần Đông Kiệt nói gì thì Trần Hồng Oanh đã cụp đuôi đi rồi.
Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng của cô ta, trực tiếp liền cười thành tiếng.
Trần Đông Kiệt nghiêng đầu nhìn cô: “”Hồng Oanh được tôi cưng chìu lớn lên, nếu có làm gì mích lòng cô Cẩm Vân thì mong cô đừng để bụng.””
Nghe được lời anh ta nói, Mộ Cẩm Vân mới thu ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía anh ta và khẽ nhíu mày: “”Tôi có giống người nhỏ nhen thế không?””
“”Thế thì không phải, là do tôi suy bụng ta ra bụng người.””
Mộ Cẩm Vân không nói với anh ta về chuyện này nữa, Tống Lâm không có ở, đây cô cũng không cần phải diễn nhập vai như thế.
Hai người đứng bên cạnh nhưng là tâm tư hoàn toàn khác nhau.
Qua khoảng năm phút, Mộ Cẩm Vân cảm thấy cũng đủ rồi nên giơ tay uống sạch ly rượu đỏ: “”Anh Đông Kiệt, không ngại đưa tôi trở về chứ?””
Trần Đông Kiệt cũng đặt ly rượu xuống: “”Đương nhiên không ngại.””
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười, vươn tay khoác cánh tay anh ta.
Hai người mới vừa đi ra khỏi cửa thì Tống Lâm cũng từ trên lầu đi xuống.
Anh nhìn bóng lưng hai người biến mất ở cửa, ánh mắt lại trầm xuống: “”Thư ký Việt, chúng ta trở về.””
Tất nhiên Lý Minh Việt không dám nói gì: “”Được, tổng giám đốc Lâm.””
Mộ Cẩm Vân vừa cài dây an toàn xong thì cô liền nhìn thấy Tống Lâm.
Trần Đông Kiệt khởi động xe, xe nhanh chóng lướt qua trước mặt Tống Lâm.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt ngoài cửa kính xe vận không đổi nhưng Tống Lâm cũng không nhìn thấy cô.
Xe dần đi lên đường cao tốc, Trần Đông Kiệt nghiêng đầu nhìn cô: “”Cô Cẩm Vân, cô cảm thấy đêm nay tôi biểu hiện thế nào.””
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: “”Anh Đông Kiệt hành động rất được.””
Cô tựa vào lưng ghế, không nhìn anh ta.
Trần Đông Kiệt không nói gì thêm, nhưng mà xe chạy đến một nửa lại đột nhiên thắng gấp.
Mộ Cẩm Vân giật mình nghiêng người về phía trước, chiếc xe đã dừng lại.
“”Làm sao vậy?””
“”Có lẽ là bể bánh xe.””‘
Trần Đông Kiệt nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cô: “”Cô Cẩm Vân, cô ổ trên xe đi, tôi xuống xe xem thử.””
Buổi tối cực kì lạnh, Mộ Cẩm Vân chỉ có một chiếc váy và chiếc áo khoác, xuống xe chắc chắn sẽ lạnh thành cục băng.
Cô nhíu mày, nhưng cũng đẩy cửa xe ra nhảy xuống xe.
Nghe được tiếng cô, Trần Đông Kiệt ngẩng đầu nhìn cô nhưng cũng không nói gì.
“”Đúng là bể bánh rồi, tôi phải gọi điện thoại để nhờ xe tới kéo đi, cô Cẩm Vân ở bên trong xe chờ một lát đi.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu nhưng không đáp lời.
Bể bánh xe là chuyện cô không tính tối nhưng cô không muốn ngồi trong xe bởi vì cô muốn hút thuốc.
Cô đi đến chỗ Trần Đông Kiệt: “”Anh Đông Kiệt có thuốc lá không?””
Trần Đông Kiệt quay đầu nhìn cô và trông thấy vẻ lạnh lẽo trên gương mặt đó.
Anh ta giật mình, lấy thuốc lá và bật lửa cho cô.
Mộ Cẩm Vân cũng không khách sáo, trực tiếp giơ tay nhận: “”Cám ơn.””
“”Cô Cẩm Vân khách sáo rồi.””
Cô cong môi, ngậm điếu thuốc lên miệng rồi che lại, cúi đầu bật lửa.
Gió hơi lớn, nhiều lần không châm được.
Trần Đông Kiệt cúp điện thoại: “Cần tôi hỗ trợ không?””
Cô chần chờ một chút, đưa bật lửa cho anh ta: “”Cám ơn.””
Trần Đông Kiệt nở nụ cười, cúi đầu giúp cô châm lửa.
Lúc này đây, lửa không tắt nữa và thuốc lá được châm lên rất nhanh.
Mộ Cẩm Vân đứng ở ven đường tựa người vào thanh chắn bảo vệ, một tay khoanh lại và tay kia thì cầm điếu thuốc.
Trần Đông Kiệt nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy Mộ Cẩm Vân có gì đó khang khác, thế nhưng anh ta lại không biết là khác thế nào.
Động tác cô hút thuốc cực kì thành thạo, có thể thấy là thường xuyên hút.
Trần Đông Kiệt nhịn không được cũng cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó đứng ở bên cạnh cô chờ người tới đón và cũng chờ người tới kéo xe đi.
Một nam một nữ dưới đèn đường hết sức dễ thấy, Lý Minh Việt nhìn Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt ngoài cửa kính, theo bản năng nhìn thoáng qua Tống Lâm phía sau.
Người đàn ông đó đang khép mắt lại và dường như đang chợp mắt, Lý Minh Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng nói cho Tống Lâm.
Tối hôm nay, Mộ Cẩm Vân kéo Trần Đông Kiệt xuất hiện tại bữa tiệc đã đủ làm cho Tống Lâm tức điên rồi, anh ta không nên đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng mà tầm mắt của anh ta vừa chuyển đi thì người đàn ông đằng sau bỗng mở mắt.
Tống Lâm bóng người nhỏ dần trên kính chiếu hậu, ánh mắt đó như biển sâu có thể nhấn chìm con người ta bất kì lúc nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.