Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 276



Trần Hồng Oanh vốn lướt đến tin tức đã giật mình rồi, bây giờ nghe Trần Đông Kiệt nói chuyện điện thoại thì cô ta lập tức nhảy dựng lên khỏi sô pha.

Trần Đông Kiệt nhìn cô ta một cái: “Lo cho bản thân mình trước đi.””

Mộ Cẩm Vân nhanh chóng tạo mưa làm gió ở Hà Nội, cô vừa mới bị công khai chuyện đến với Trần Đông Kiệt thì nhà họ Trần đã nhanh chóng thả tin tức ra nói hai người Trần Đông Kiệt và Mộ Cẩm Vân sắp đính hôn.

Tin này khiến cả giới truyền thông báo chí của Hà Nội xôn xao làm ầm lên, ai cũng đứng chực chờ dưới nhà cô.

Tiếc là chung cư có bảo vệ nên không phải là chủ hộ sẽ không vào được, ngoài cửa có hệ thống nhận diện gương mặt, trừ khi có chủ hộ dẫn vào, nói cách khác, không chủ hộ căn bản là không vào được.

Một đống phóng viên bị chặn trước cửa chung cư, có rất nhiều người ngồi xổm bên ngoài, tính trông chừng chờ Mộ Cẩm Vân đi ra.

Bọn họ sẽ không tin, Mộ Cẩm Vân có thể trốn trong nhà không ra khỏi cửa cả một ngày, hai ngày nhưng cô có thể trốn trong đó một tuần ư?

Mà trên thực tế, Mộ Cẩm Vân không có hề trốn trong nhà một ngày, cũng không trốn trong nhà một tuần, cô chỉ trốn trong nhà ba ngày liền.

Bên nhà họ Trần thì nhóm phóng viên không dám đụng tới nhưng Mộ Cẩm Vân thì dễ.

Ba ngày nay, nhiệt độ của Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt đã giảm xuống kha khá rồi.

Mộ Cẩm Vân vừa tỉnh ngủ, mặc áo ngủ ngồi trên ghế sô pha, gọi cho Trần Đông Kiệt một cú điện thoại.

“”Cô Cẩm Vân?””

“”Cô Cẩm Vân là ai?””

Trần Đông Kiệt đầu dây bên kia nở nụ cười: “”Cẩm Vân.””

“”Chồng chưa cưới có rảnh tới đón tôi đi ăn một bữa cơm không?””

Dưới chung cư nhà cô có rất nhiều phòng viên đang chầu chực, chỉ cần Trần Đông Kiệt tới đón cô thì có lẽ lại là một trận náo nhiệt.

“”Vợ chưa cưới đã mở miệng rồi thì đương nhiên là tôi rảnh.””

Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân mới bắt đầu trang điểm.

Cô xem tin nhắn trên máy tính rồi cười mỉa.

Trước kia cô làm thư ký của Tống Lâm thư ký thì luôn có người tìm mua lịch trình của Tống Lâm từ tay cô, thế nhưng không ngờ bây giờ cô lại thành người mua nó.

Lịch trình của Tống Lâm thì cô không thể mua được nhưng những người liên quan tới anh thì vẫn mua ngon lành.

Hôm nay Tống Lâm ăn cơm với Lâm Dương ở Ngọc Hương Lâu, Mộ Cẩm Vân trang điểm và nghiêm túc chọn một bộ quần áo, sửa soạn xong thì thời gian cũng không còn nhiều.

Dưới lầu cực kì im ắng nhưng sau khi Mộ Cẩm Vân ra khỏi thang máy thì trông thấy cánh phóng viên ngoài này băt đầu rục rịch.

Cô cong môi mở cửa bước ra ngoài.

Cô vừa ra thì chợt nghe đám phóng viên đó lần lượt đặt câu hỏi.

Mộ Cẩm Vân chẳng hề trả lời, chẳng mất chốc Trần Đông Kiệt đã tới đây, giúp cô cản đám phóng viên đó lại.

Nhà họ Trần ở Hà Nội này không phải là chuyện đùa, nhìn thấy Trần Đông Kiệt xuất hiện thì đám phóng viên thoáng do dự, tuy rằng vẫn đuổi theo bọn họ nhưng cũng không dám bao vây chặn đường.

Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt đột nhiên lại đi cùng nhau, xem ra nhà họ Trần cũng chấp nhận, thân phận như Mộ Cẩm Vân mà nhà họ Trần cũng gật đầu thì chắc là trong bụng đã có máu mủ của nhà họ Trần rồi.

Buộc lòng phải thừa nhận đám phóng viên này có óc tưởng tượng thật là xuất sắc.

Mộ Cẩm Vân còn không biết mình đã “”mang thai””, cô lên xe, không từ chối Trần Đông Kiệt giúp thắt dây an toàn.

Bên ngoài, phóng viên thấy như vậy bàn cầm máy lên chụp lại.

Cô nhìn một lát mới chuyển tầm mắt: “”Cám ơn.””

Xe dần đi xa, cuối cùng nụ cười trên mặt cô mới phai nhạt dần.

Trần Đông Kiệt nghiêng đầu nhìn cô: “”Gần đây cô không ra ngoài hả?””

“”Đúng lúc có thời gian nghỉ ngơi.””

Trần Đông Kiệt nhận ra cô không muốn nói nhiều nên anh ta cũng không hỏi: “Đi chỗ nào ăn cơm?””

“”Hôm nay Tống Lâm và Lâm Dương ăn cơm ở Ngọc Hương Lâu.””

Trần Đông Kiệt vừa nghe lập tức hiểu được ý cô: “”Vậy thì đến Ngọc Hương Lâu đi, cũng lâu rồi tôi không đến đó ăn cơm.””

Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: “”Bốn năm rồi tôi khogn6 tới đó ăn cơm.””

Nhưng nơi đó đều tiếp đãi những người giàu sang phú quý, nhớ ngày đó cô mới từ nước ngoài trở về, cũng nhờ có Tống Lâm nên mới biết được trên đời có một nơi như thế.

Nghĩ đến chuyện cũ, sắc mặt của cô cực kì tệ.

Hai mươi phút sau, xe đứng ở trước cửa Ngọc Hương Lâu.

Trần Đông Kiệt xuống xe trước, giúp cô mở cửa xe, Mộ Cẩm Vân tháo dây an toàn, nhấc chân xuống xe: “”Cám ơn.””

Ánh mắt trời giữa trưa khá là chói mắt, cô khẽ híp mắt lại, người trông cửa không còn ở đó nữa.

Trần Đông Kiệt ném chiếc chìa khóa qua, cô khoác tay anh ta rồi hai người nhấc chân đi vào.

Bởi vì không có đặt bàn trước nên Trần Đông Kiệt bảo quản lý cho một phòng riêng.

Cậu ấm nhà họ Trần đến thì nhất định phải dành ra một cái phòng riêng cho anh ta ăn chứ.

Tất nhiên quản lý không dám chậm trễ, vội vàng sắp xếp một phòng theo yêu cầu của Mộ Cẩm Vân.

“”Không cần tôi giới thiệu chứ?””

Trong phòng không có người ngoài nên hai người cũng lười diễn trò.

Vẻ mặt Mộ Cẩm Vân hơi mệt mỏi giơ tay lấy thực đơn, cô cũng không khách sáo, nhanh chóng gọi cho mình hai món ăn.

“”Hồi đó tôi không biết là cô Cẩm Vân ngay thẳng như thế.””

Mộ Cẩm Vân rót chén trà, nở nụ cười: “”Tôi trước kia cũng không phát hiện ra anh Đông Kiệt quyết đoán như vậy.””

Anh ta không sợ cô gài bẫy, nói lời không giữ lấy lời.

“”Tôi có nghe được chuyện của cô ở Hòa Bình.””

Nghe được lời anh ta nói, Mộ Cẩm Vân cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt: “”Anh Đông Kiệt cảm thấy thế nào?””

“”Hơi bội phục cô.””

“”Chẳng có gì để phục cả, tôi cũng chỉ là kẻ bị dồn vào đường cùng mà thôi.””

Trần Đông Kiệt cười cười: “Cô Cẩm Vân khiêm tốn.””

Hai người cũng được xem là hai người hợp tác, đối tác làm ăn nhưng Mộ Cẩm Vân nói được vài câu thì không muốn nhiều lời nữa.

Trần Đông Kiệt cũng tôn trọng cô, thấy cô không muốn nói chuyện cũng ngừng lại, không có hỏi đông hỏi tây.

Bốn năm thời gian không ăn món Ngọc Hương Lâu, Mộ Cẩm Vân không ngờ đầu bếp cũng đã thay đổi, tuy là thức ăn cũng không tệ nhưng ai ăn quen rồi thì sẽ nhận ra mọi thứ thay đổi

Thấy cô dừng đũa, Trần Đông Kiệt nhướng mày: “”Làm sao vậy, không hợp khẩu vị?””

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thể có chuyện đó, trước kia Mộ Cẩm Vân đi theo Tống Lâm thì tất nhiên phải tới đây rồi, lúc nãy cô gọi món cũng khá nhanh nhảu, trông có vẻ cũng là món thích ăn.

Cô uống miếng canh, mới mở miệng đáp lời: “”Đầu bếp Ngọc Hương Lâu được đổi đi rồi hả?””

“”Đúng vậy, ba năm trước đầu bếp kia làm mích lòng người ta.””

Cô không có hứng thú với chuyện của đầu bếp, tất nhiên không mở miệng hỏi, thấy cô không vui, Trần Đông Kiệt không nói nữa.

“”Bốn năm, cũng nên thay đổi người.”” Cô nhìn món hấp trước mặt rồi cười khẽ.

Bấy giờ Trần Đông Kiệt không nói gì, hôm qua anh ta cũng mới biết chuyện giữa Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm thôi.

Tất nhiên anh ta cũng không ngu ngốc như thế, Mộ Cẩm Vân biến mất ba năm, đột nhiên trở về nói hợp tác với anh ta, anh ta bèn hợp tác với cô.

Chuyện ở Hà Nội khó điều tra nhưng chuyện ở Hòa Bình thì lại dễ.

Anh ta không ngờ Tống Lâm là một người si tình, nhiều năm như vậy, bọn họ đều sắp quên Mộ Cẩm Vân nhưng anh lại đi cả chặng đường dài chạy tới đó tìm.

Thế nhưng Tống Lâm là người quá kiêu ngạo, anh đã quen cái thói cường ngạnh và quên mất là Mộ Cẩm Vân không còn là Mộ Cẩm Vân từng đi bên cạnh anh rồi.

Trần Đông Kiệt có thể nhận ra lần này trở về Mộ Cẩm Vân đã thay đổi quá nhiều, thế nhưng chính xác là thay đổi thế nào thì anh ta cũng không rõ.

Anh ta chỉ biết là Mộ Cẩm Vân trước kia là đóa hoa mẫu đơn được người ta yêu thích, xinh đẹp rực rỡ, thế nhưng bây giờ cô là một đóa hoa ăn thịt người.

Thế nhưng may là cô chỉ ăn Tống Lâm, những người khác cô không thèm ăn, nếu không anh ta cũng chẳng dám hợp tác.

Ăn được lững dạ rồi thì Mộ Cẩm Vân lấy giấy ra lau miệng: “”Không ngại cho tôi đi vệ sinh chứ.””

“”Đương nhiên không ngại.”” Anh ta nhận ra Mộ Cẩm Vân không chỉ đi nhà vệ sinh đơn giản như thế.

Trong phòng riêng không có nhà vệ sinh, Mộ Cẩm Vân ra ngoài phải đi một vòng mới tìm được nhà vệ sinh.

Bốn năm không tới, Ngọc Hương Lâu đã thay đổi kết cấu.

Cô đi vệ sinh xong thì đi một vòng ngược lại, đi tới trước phòng Tống Lâm thường bàn chuyện làm ăn rồi gọi điện thoại cho Trần Đông Kiệt.

Tống Lâm vừa ra khỏi phòng ăn thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói đó từng bám theo anh mỗi đêm, mỗi lần đến đêm khuya, không cần biết là anh ngủ ngon hay không ngon thì giọng nói đó luôn vang lên.

“”Đúng vậy a, em ở gần phòng bốn lẻ tám ấy, em không biết đường đi này, em không biết đường về, anh tới đưa em về được không?””

Anh quay đầu xem, vừa mới quay qua đã trông thấy cô cúi đầu cười.

Không biết người ở đầu dây bên kia điện thoại là ai, giọng cô cực kì ngọt ngào.

Tống Lâm nhớ tới khi cô vừa mới theo chân mình cũng từng làm nũng như vậy, sau đó cô càng ngày càng lớn gan, thỉnh thoảng còn tức giận.

Anh nghĩ đến chuyện đó thì mặt chợt thay đổi.

Lý Minh Việt nhìn thấy, mọi người cứng đờ.

Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “”Tổng giám đốc Lâm, khéo thế?””

Mộ Cẩm Vân không ngờ bao năm qua thói quen của Tống Lâm vẫn không thay đổi.

Khi nhận được lịch trình làm việc thì cô chỉ biết bọn họ ăn cơm ở đây chứ chẳng biết là phòng nào.

Hôm nay cô chỉ tới đây thử vận may thôi, không ngờ mình chạm mặt anh thật.

Nhiều năm như vậy, Tống Lâm vẫn xã giao hay ăn uống ở căn phòng này.

Cô nói xong bèn cong môi cười khẽ nhưng ánh mắt lại không có niềm vui.

Bây giờ cô chỉ có một thái độ đó với anh mà thôi, giữ thể diện thì như thế, không giữ thể diện nữa thì cặp mắt đó lại đầy thù hận, nó có thể biến thành những cây kim nhọn hoắc đâm vào tim anh.

“”Em theo dõi tôi?””

“”Theo dõi anh á?””

Cô che miệng cười như thể đó là chuyện buồn cười nhất trên đời, sau đó mới mỉa mai nói: “”Tôi chỉ là theo bạn trai tôi đến ăn một bữa cơm, không cẩn thận lạc đường, tổng giám đốc Lâm lại nói tôi theo dõi anh ư?””

Chữ “”bạn trai”” đó nhanh chóng cắt đứt sợi dây lý trí trong đầu Tống Lâm, anh giơ tay giữ lấy cô, kéo vào trong phòng.

Lâm Dương trong kia vẫn chưa đi, nhìn thấy cảnh này thì chẳng nói chẳng rằng dẫn thư ký của mình đi trước.

Sức của người đàn ông rất mạnh nên tay Mộ Cẩm Vân bị anh nắm rất chặt.

Cô cúi đầu xoa cổ tay của mình vừa hỏi anh: “”Tổng giám đốc Lâm lại muốn làm cái gì?””

Cô nhìn thẳng vào mắt anh và nơi đó là sự oán hận lạnh như băng.

Tống Lâm giật mình, anh nhấc chân tới gần cô: “”Phải làm thế nào em mới quay trở về?””

“”Trở về? Quay về làm gì?”” Cô nhìn anh và nở nụ cười: “”Tống Lâm, tôi không ngờ là có một ngày tôi lại nghe được những lời đó từ miệng anh!””

Cô nói xong thì chẳng nhưng không lùi bước mà còn đi tới.

Anh đang đi về phía cô, Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi tới như vậy khiến khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “”Tống Lâm, anh yêu tôi phải không?””

“”Phải, đúng vậy!”” Anh trả lời quá nhanh làm cho cô hơi kinh ngạc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.