Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 277



Tống Lâm cũng không nói gì, chỉ đứng đó chờ cô mở miệng.

Qua một lúc lâu cô mới thôi cười, thu tay lại và nhìn anh gằn từng tiếng: “”Đáng tiếc, tôi hận anh rồi.””

“”Em muốn cái gì?””

Anh lại mở miệng hỏi cô như thể chẳng nghe thấy câu “”tôi hận anh””.

Mộ Cẩm Vân thấy anh làm ra vẻ không nghe thì cảm thấy mất hết hứng thú.

Cô nhún vai: “”Bây giờ ấy à, tôi chẳng thiếu bất kì điều gì cả. Trần Đông Kiệt rất tốt, mặc dù nhà họ Trần không bằng được anh nhưng cũng là gia tộc số một số hai Hà Nội, tôi có thể gả vào đó thì cần gì phải…””

“”Câm miệng!””

Cô nói như học thuộc lòng vậy, nói hết những điểm tốt của Trần Đông Kiệt xong thì cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng bảo cô câm miệng.

Mộ Cẩm Vân phì cười: “Anh vẫn không thay đổi nhỉ, anh là người bảo tôi phải nói nhưng bây giờ anh lại không có tôi nói.””

Cô nói xong thì giơ tay nhún vai: “”Anh xem, cái gì anh cũng nói hết rồi, tôi đứng trước mặt anh chắc chẳng bằng một con thú cưng nhỉ?””

Nói tới đó thì cô đột nhiên nói sang chuyện khác: “”Tống Lâm, anh hỏi tôi muốn cái gì đúng không? Tôi chẳng cần bất kì điều gì cả, cả đời tôi đã bị phá hủy rồi, tôi chỉ muốn anh mãi mãi không bao giờ có được thứ mình muốn, không có được tình yêu, tất cả những gì tôi từng phải chịu thì anh cũng phải tận hưởng từng thứ, từng thứ một!””

Mộ Cẩm Vân đột nhiên trở nên xúc động và hai mắt cô cũng đỏ lên như màu máu, càng nói càng mất kiểm soát: “”Trước đó anh đã đối xử với tôi thế nào thì hôm nay tôi sẽ trả cho anh lại từng thứ một! Thật là ngạc nhiên, anh lại yêu tôi, không ngờ anh lại yêu tôi! Ha ha ha, đúng là nhân quả tuần hoàn, quả báo đấy Tống Lâm!””

Bây giờ cô không còn sợ anh nữa, từng lời cô nói đều hóa thành dao đâm vào lòng anh.

Mấy hôm nay tâm trạng Tống Lâm luôn bị đè nặng nhưng hôm nay thì anh không thể chịu được nữa rồi.

Cô sắc bén, cô kiêu ngạo, cô xinh đẹp và bây giờ cô là người cầm cán dao.

Thế nhưng anh chưa từng là thịt bò, cô muốn khiến anh phải đau khổ như mình năm đó thế thì anh sẽ lôi cô cùng xuống địa ngục.

Người đàn ông trước mặt đột nhiên thay đổi khiến Mộ Cẩm Vân chợt sững sờ, cô nhìn vào đôi mắt đó và đột nhiên giật mình bởi sự âm u tàn độc đó.

Cô lùi lại theo bản năng nhưng một giây sau cả người cô đã bị anh kéo lại: “”Thế ư?””

Anh đột nhiên cười lạnh, lâu rồi Mộ Cẩm Vân không nhìn thấy vẻ mặt đó. Cô giật mình kinh ngạc, sau đó cô nghe thấy anh nói: “”Vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi!””

Cô ngẩn người, giơ tay túm tay anh: “”Anh tự bò vào địa ngục đi! Tôi không phải là Mộ Cẩm Vân năm đó, tôi chỉ muốn cho anh xuống địa ngục, tôi không muốn theo anh xuống địa ngục!””

“”Quyết định không nằm trong tay em!””

Anh nói xong bèn giữ gáy và đẩy cô vào vách tường.

Mộ Cẩm Vân không mạnh bằng anh nên cả người bị giữ chặt.

Anh cúi đầu nhìn cô, chẳng mấy khi thấy anh nở nụ cười: “”Em cảm thấy hôm nay tôi gọi phóng viên vào đây thì liệu nhà họ Trần có muốn rước cô con dâu như em về nữa không?””

Nhận ra được anh muốn làm gì, sắc mặt Mộ Cẩm Vân cứng đờ: “”Anh điên rồi Tống Lâm!””

“”Đúng vậy, đều do em cả.”” Anh lên tiếng, cúi đầu cắn môi cô.

Mộ Cẩm Vân bị đau, nhịn không được nên hít khí lạnh, anh tranh thủ cơ hội xong vào.

Lâu rồi không được hôn người con gái này, kí ức lại ập đến như thủy triều, Tống Lâm nhớ lại những chuyện quá khứ và ánh mắt trở nên mềm mại.

Cô nói đúng, anh đang chịu quá báo.

Nhận ra Tống Lâm đang thả hồn theo mây gió, Mộ Cẩm Vân không hề do dự nhanh chóng vung cho anh một cái tát.

“”Bốp!””

Cái tát đó cực kì mạnh.

Tống Lâm không hôn cô nữa, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt đỏ ửng lên.

Anh nhìn cô, tay để sẵn ở cổ cô và dường như muốn bóp cô chết tươi nhưng cuối cùng vẫn không dùng sức nổi.

Anh thật sự muốn bóp chết cô, nhưng anh không nỡ.

“”Mộ Cẩm Vân, em đã được như ý rồi đấy.”” Tống Lâm nhanh chóng buông tay ra khỏi cô và ôm cô vào lòng: “”Em trở về tự tay giết chết tôi đi.””

Anh không thể nhìn được cảnh cô cười với người đàn ông khác, lại càng không thể chấp nhận để cô làm nhân vật chính trong hôn lễ với người đàn ông khác.

Cô là của anh, từ đầu là thế và sau này cũng sẽ là như thế.

Mộ Cẩm Vân bị anh ôm quá chặt nên không thể thở nổi.

Thế nhưng dù thế thì cô vẫn khá vui.

Cô nghĩ tới lời anh vừa nói và cười lên: “”Tổng giám đốc Lâm, anh cũng có cái ngày này à?””

Khi nói tới lời đó thì cô nghiêng đầu nhìn anh cười nhưng trong ánh mắt đó chỉ có mỉa mai châm chọc, và chẳng còn gì cả.

Đến tận bây giờ Tống Lâm vẫn không biết tình yêu lại có thể đâm con người ta bị thương trong im lặng như thế.

Ngoài kia có tiếng ồn, Mộ Cẩm Vân biết là Trần Đông Kiệt tìm đến đây.

Sau đó cảnh cửa đã bị đá văng, Trần Đông Kiệt chạy vào, giơ tay kéo cô ra khỏi lồng ngực Tống Lâm.

“”Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự không biết anh lại có sở thích ôm bạn gái của người khác đấy.””

Có người ngoài nên Tống Lâm nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, anh nhìn sang Mộ Cẩm Vân được Trần Đông Kiệt kéo ra phía sau rồi mới quay đầu nhìn về phía Trần Đông Kiệt: “”Tôi cũng không biết anh Đông Kiệt lại có sở thích giành phụ nữ của Tống Lâm tôi đấy?””

Trần Đông Kiệt cười lạnh một chút: “”Tổng giám đốc Lâm, nếu tôi nhớ không lầm thì anh phải bỏ thêm chữ “”từng”” vào đấy.””

Anh ta nói xong bèn quay đầu nhìn qua Mộ Cẩm Vân: “”Không sao chứ Cẩm Vân?””

Mộ Cẩm Vân lắc lắc đầu và nhích sang bên cạnh: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.””

Cô nói xong bèn kéo góc áo Trần Đông Kiệt.

Tống Lâm nhìn hết từ đầu đến cuối và anh đã đứng đó siết chặt tay nổi hết cả gân xanh rồi, sự âm u và hơi thở giết chóc từ anh có thể lan đến từng tế bào.

Thế nhưng dường như Trần Đông Kiệt và Mộ Cẩm Vân lại không hề cảm nhận được điều đó và nhanh chóng lướt đi trước mặt anh.

Lý Minh Việt đứng ở ngoài cửa, anh ta cũng không dám đi vào. Anh ta nhìn lướt qua bóng lưng Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt, anh ta hơi do dự rồi đóng cửa lại.

Vừa đóng cửa thì bên trong đã có tiếng rơi vỡ.

Lý Minh Việt run rẩy, may mắn anh ta chỉ đóng cửa thôi chứ chưa vào.

Bấy giờ, trong kia là Tống Lâm vừa mới lấy lại sự bình tĩnh không được bao lâu thì đã biến thành sự tức giận sắp nổ tung.

Lên xe, Trần Đông Kiệt mới mở miệng: “”Không sao chứ?””

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không sao, cám ơn anh.””

Vừa rồi cô đã cực kì sợ hãi Tống Lâm sẽ giết cô chết.

Trần Đông Kiệt thấy sắc mặt cô tái nhợt thì không nói gì nữa mà chỉ đưa cô về chung cư.

Mộ Cẩm Vân thấp thỏm không yên, trước cửa chung cư vẫn còn cánh phóng viên ngồi chầu chực, cô nhìn người ngoài cửa sổ rồi nhíu mày.

Trần Đông Kiệt cũng nhìn thấy, anh ta nghĩ nghĩ: “”Tôi xuống xe trước, cô chờ tôi nhé.””

Cô gật đầu, chờ anh ta vòng lại đây mở cửa cho mình, sau đó mới vịn tay anh ta xuống xe.

Cánh phóng viên không dám đi tới nhưng vẫn có thể chụp ảnh được.

Mộ Cẩm Vân cứ khó chịu mãi nên cô không muốn diễn là mấy, dứt khoát tựa vào người anh ta.

Chụp thế này chắc là đủ độ thân mật rồi nhỉ!

Cánh phóng viên không ngờ mình lặ chờ được những bức ảnh chất lượng thế này, đây là hình độc nhất vô nhị đấy!

Bởi vì dưới lầu còn phóng viên nên Trần Đông Kiệt theo Mộ Cẩm Vân lên lầu.

Vào thang máy, hai người đều tự giác lùi ra.

“”Cám ơn anh Đông Kiệt.””

“”Khách sáo quá.””

Mộ Cẩm Vân cười cười và xoa tóc.

Cô thật sự là không còn sức để nói chuyện với Trần Đông Kiệt, sau khi rót nước cho anh ta xong thì mình trở về phòng. Trần Đông Kiệt ngồi ở trong phòng khách nở nụ cười, cô gái Cẩm Vân này khá là thú vị.

Mộ Cẩm Vân vừa đặt đầu xuống đã ngủ tới tận sáu giờ chiều, khi cô dậy thì ngoài trời đã sắp tối rồi, Trần Đông Kiệt đã đi mất.

Cô cũng không quan tâm tới anh ta, gọi điện thoại kêu thức ăn về sau đó châm thuốc ra ban công đứng.

Gió rất lớn, đúng lúc có thể giúp cô tỉnh táo lại.

Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, cô muốn cho Tống Lâm nếm thử cảm giác tuyệt vọng của mình ngày xưa ấy!

Chuyện của Mộ Cẩm Vân và Trần Đông Kiệt thành “”sự thật”” chưa được bao ngày thì đã có tin bài hâm nóng nhiệt độ.

Mộ Cẩm Vân lại ở làm tổ trong nhà vài ngày, chờ thời gian trôi qua kha khá rồi cô mới liên hệ với Trần Đông Kiệt.

Trần Đông Kiệt nhận được điện thoại của cô, cực kì phối hợp, nhanh chóng chọn sân bãi tổ chức.

Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân nhớ tới năm đó, chính là cái đêm cô chạy ra biển lúc nửa đêm và đâu đâu cũng là hình ảnh trực tiếp Tống Lâm cầu hôn Hạ Như Mộng.

Năm đó cô đã có tâm trạng thế nào khi check in lên máy bay?

Có lẽ là nghĩ nếu như máy bay rơi xuống cũng rất tốt.

Cô vừa mới mất đi đứa nhỏ của bọn họ còn anh thì đính hôn với một người phụ nữ khác.

Thật sự là buồn cười.

Nay, cô cũng nên cho anh nếm thử cảm giác năm đó cô nếm trải.

Hôm nay Mộ Cẩm Vân ăn vận khá là xinh đẹp, Trần Đông Kiệt tới đón cô cũng sững sờ: “”Cẩm Vân hôm nay rất đẹp.””

Nghe anh ta khẹn ngợi, Mộ Cẩm Vân cười cười: “”Tối nay anh cũng rất điển trai.””

Trần Đông Kiệt đùa “”Đây là trai tài gái sắc người ta hay nói hả?””

“”A, đương nhiên rồi chồng chưa cưới của tôi.””

Hôm nay tâm trạng cô khá tốt nên nói chuyện với anh ta thêm vài câu.

Trần Đông Kiệt nhìn cô rồi lại thấy hơi tiếc vì đây là người phụ nữ từng thuộc về Tống Lâm.

Thôi suy nghĩ vẩn vơ, anh ta lại cười hiền: “”Lên xe đi, vợ chưa cưới của tôi.””

“”Được thôi anh chồng chưa cưới.””

Chiếc xe dần lao đi trong màn đêm, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn những ánh đèn lập lòe ngoài cửa sổ, dường như hơi giống buổi tối cô chạy trối chết đó.

Thế nhưng cô biết, tối hôm nay không phải là buổi tối bốn năm trước, người chạy trối chết cũng không phải là cô.

Cùng lúc đó, phòng làm việc tổng giám đốc Samsung.

Lý Minh Việt nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nghe và cánh tay gõ cửa lại run lên.

Mấy ngày nay Tống Lâm giống như là quả bom có thể nổ bất kì lúc nào, vấn đề là trên tay anh ta đang có một cây thuốc chuẩn bị châm ngòi nổ.

“”Vào đi.””

Nghe giọng anh, Lý Minh Việt chỉnh lại quần áo, hít thật sâu mới đẩy cửa ra đi vào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.