Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 280



Cô không dám cử động nữa, nhưng cô cảm thấy vô cùng châm chọc: “”Anh nghĩ rằng tôi đeo nhẫn thì tôi sẽ thuộc về anh ư?””

“”Ngón tay này của em chỉ được đeo nhẫn tôi tặng, em dám đeo nhẫn của người khác thì tôi sẽ chặt nó xuống!””

“”Kẻ điên!””

“”Ừ.”” Anh không phản bác.

Mộ Cẩm Vân ôm một cục tức không biết trút đi đâu nên chỉ có thể cầm tay anh cắn.

Nước mắt chảy xuống, cô hận chính bản thân mình.

Tối hôm đó Mộ Cẩm Vân ngủ không ngon, trước đó cô luôn ngủ rất say trong vòng tay anh nhưng bây giờ lại hay tỉnh giấc.

Người tình ngủ nằm ngay bên cạnh nhưng quá khứ lại biến thành ác mộng bám theo cô.

Thế nhưng mỗi lần cô muốn đẩy anh ra thì người đàn ông đó lại càng ôm chặt.

Cuối cùng cô dứt khoát không ngủ nữa, nhắm mắt nằm đó chờ Tống Lâm dậy.’

Trước đó cô luôn khâm phục Tống Lâm vì dù thế nào anh cũng dậy lúc bảy giờ sáng.

Thế nhưng đó là trước kia.

Bây giờ cô mới biết người đàn ông có thể kiểm soát bản thân mình như thế cực kì đáng sợ, sự thảm hại của cô chính là ví dụ minh họa.

Cánh tay vòng bên hông mình buông lỏng Mộ Cẩm Vân mới cảm thấy chính mình như là sống lại.

Không biết từ lúc nào, chỉ cần cô vừa nhìn thấy Tống Lâm thì lại cảm thấy khó thở.

Cô không muốn nhìn thấy anh.

Mộ Cẩm Vân không có mở mắt ra, mãi cho đến khi anh xuống giường vào phòng tắm, cô mới mở to mắt, xoay người.

Anh không có ở trên giường, cô thật sự không thể chịu nổi nữa nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tống Lâm ra khỏi phòng tắm thì trên giường đang ngủ.

Anh đứng ở bên giường nhìn trong chốc lát, mới gọi điện thoại cho Lý Minh Việt.

Đêm qua Tống lại đột nhiên xông vào hiện trường trực tiếp cảnh Trần Đông Kiệt cầu hôn đã dấy lên một ngọn sóng lớn ở Hà Nội, tối qua Lý Minh Việt luôn đốc thúc mọi người giải quyết các lời đồn đãi, đến sáng hôm nay thì cuối cùng đã không còn người nào đăng video gì nữa, anh ta vừa mới thở phào thì Tống Lâm lại gọi tới.

“”Tổng giám đốc Lâm?””

“”Hạ Như Mộng bên kia thế nào?””

“”Đã không cho ăn ba ngày dựa theo lời anh nói.””

“”Được, bây giờ tôi qua đó.””

Cúp điện thoại, anh nhấc chân đi đến sô pha cách đó không xa ngồi xuống, giơ tay lấy hộp thuốc lá trên mặt bàn.

Anh rút một điếu ra và muốn châm hút nhưng đột nhiên nhớ Mộ Cẩm Vân từng bảo anh cai thuốc nên thoáng dừng lại, bật lửa sáng lên, anh lại buông tay..

Cô không ngủ cả đêm dài, anh biết vì anh cũng chẳng khá hơn là bao.

Buổi tối ngủ không được, ban ngày có ngủ bù thế nào thì cũng không bằng.

Mộ Cẩm Vân tỉnh lại thì thấy hơi nặng đầu.

Tống Lâm không có trong phòng, cô cực kì đói bụng.

Tối qua chẳng ăn được bao nhiêu nhưng bị anh khiên về đã nôn ra hết rồi.

Bụng trống rỗng, tối cộng sáng sớm không có gì vào bụng nên sáng nay bụng đói kêu vang.

Cô xuống giường, xỏ chân vào dép lê đi vào trong đánh răng rửa mặt.

Lúc đi ra, không biết từ khi nào Tống Lâm đã đi vào.

Anh mặc quần áo thoải mái và ngồi trên sô pha gần đó, thấy cô ra khỏi phòng tắm thì hơi giật mình: “”Tôi dẫn em đến một nơi.””

Nghe được lời anh nói, Mộ Cẩm Vân cười lạnh: “”Tổng giám đốc Lâm muốn giết người diệt khẩu hả?””

Trước đó cô nói lời nào cũng phải cân nhắc cẩn thận sợ anh không vui, sợ đắc tội anh, nhưng mà bây giờ cô cô hận không thể đâm tất cả mọi câu mình nói vào tim anh, để anh nếm thử cảm giác khó chịu cô từng nếm trải.

Thế nhưng mặt anh vẫn không có gì thay đổi, chỉ đứng dậy đi tới chỗ cô.

Mộ Cẩm Vân vẫn còn mặc áo ngủ, nhìn thấy anh đi tới, cô theo bản năng lùi lại hai bước.

Lúc này, anh đột nhiên ngừng lại: “Em trốn tôi?””

“”Trốn anh hả?”” Cô nở nụ cười: “”Tôi chỉ ghét phải đụng vào người anh thôi.””

Nghe được lời cô nói, sắc mặt Tống Lâm tối đen.

Anh không phải tường đồng vách sắt, lại càng không có ý chí sắt đá.

Cô gằn từng tiếng cực kì sắc bén, nó đâm vào lòng anh không thể cảm thấy không đau.

Thế nhưng anh cũng biết, bây giờ cô đã khác xưa, giờ cho dù anh có chết ở trước mặt cô thì chắc cô cũng chỉ cười nói anh đáng đời.

Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng là anh mở miệng trước: “”Ăn chút gì đó trước đi.””

Nói xong anh lại đi trước như thể đang sợ cô lại nói gì đó đau lòng.

Tống Lâm sống ba mươi ba năm trên đời, dù là những miếng gừng già nhất đứng trước mặt anh cũng phải nhận thua nhưng anh không ngờ lại có một ngày mình thua trong tay cô gái này.

Anh hơi sợ những lời cô nói ra.

Ra tới cửa, anh dừng lại quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn còn đứng ở đằng kia mắt lùng nhìn mình, Tống Lâm cứng đờ, anh chuyển tầm mắt, mở cửa ra ngoài.

Lúc này đây, anh không quay đầu lại nữa.

Mộ Cẩm Vân đứng trong chốc lát, cúi đầu nhìn lướt qua tấm thảm dưới chân rồi cong môi cười lạnh, sau đó mới đi tới tủ quần áo tìm một bộ để thay.

Tấm thảm cô nôn bẩn tối qua đã được thay bằng một tấm khác, giống hệt như chưa có gì xảy ra.

Mộ Cẩm Vân nhìn lướt qua, ngửi thấy mùi đồ ăn, không muốn cứng miệng với Tống Lâm nữa.

Bàn cơm cực kì im ắng, không ai mở miệng.

Mộ Cẩm Vân đói thật, cô không khách sáo tí nào, muốn ăn gì là gắp đó.

Tống Lâm ăn đến một nửa thì ngẩng đầu nhìn cô, nhớ tới trước kia cô luôn dè dặt và cẩn thận trước mặt anh, sau đó thì to gan hơn một chút, thỉnh thoảng lại nổi cáu làm nũng nhưng luôn giữ chừng mực, cô nhanh chóng gắp thức ăn vào chén như không có anh tồn tại thế này cũng có nhưng khi đó chỉ cần anh ngước mắt lên nhìn thì cô sẽ làm nũng hỏi anh: “”Không được hả tổng giám đốc Lâm?””

Thật ra anh cũng không tệ đến vậy, cô nói ngon nói ngọt thì anh luôn nghe theo.

Nhưng hôm nay, dường như cô xem anh như không tồn tại thật, mặc kệ anh có ánh nhìn về cô thế, mặc kệ trên mặt anh có bao nhiêu tức giận thì cô vẫn không quan tâm.

Tống Lâm đột nhiên cảm thấy lòng mình nghẹn ứ như mắc xương cá, đâm sâu, không gỡ được, không nhìn thấy, khó chịu không nói nên lời, chỉ cần há miệng lại thấy đau.

Anh để đũa xuống nhìn cô, muốn nổi giận rồi lại nhịn xuống.

Sắc mặt cô chẳng ổn tí nào, tối hôm qua ngủ không ngon, mắt lại đen xì, môi khô nứt và có lẽ là do hai người giằng co tối qua nên đã trầy da.

Trước đó anh không biết mình để ý tới người con gái này như thế, bây giờ ngẫm lại thì từng hành động của cô, từng anh mắt anh đều nhớ rất rõ ràng.

Anh cũng không biết tại sao chỉ ăn một bữa cơm thôi lại ra đủ chuyện như thế, trước đó không có cơ bên cạnh thì anh chỉ nghĩ mình muốn ôm cô thôi.

Thế nhưng mọi người đang ở trước mặt thì anh lại cảm thấy mình muốn nhiều hơn.

Anh là một người đàn ông.

Ham muốn chiếm giữ là thứ tất cả mỗi người đàn ông đều có.

Anh nhớ lại cảnh tối qua khi cô hối thúc Trần Đông Kiệt đeo nhẫn cho mình thì lại có cảm giác một con dao đang đâm vào tim mình.

Anh đảo mắt và nhìn sang ngón tay cô thì chợt đen mặt: “”Nhẫn đâu?””

Nghe được lời anh nói, Mộ Cẩm Vân còn chẳng thèm chớp mắt: “”Ném rồi.””

Cô vừa dứt lời thì cánh tay cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn đã bị anh giữ lấy: “”Ném đi đâu rồi?””

“”Xả xuống bồn cầu rời.”” Cô ngẩng đầu nhìn anh và nói như thể “”hôm nay tôi mới rớt năm trăm đồng”” vậy.

“”Mộ Cẩm Vân!”” Anh đột nhiên đứng lên, dùng sức kéo cả cô dậy.

Cô lạnh lùng đối mặt với anh, sau một lúc lâu sau thì anh đột nhiên kéo cô vào bên trong.

Anh rất nhanh và sức khá mạnh, thay vì nói Mộ Cẩm Vân đi cùng thì cô bị anh kéo đi chính xác hơn.

Cô sẩy chân mấy lần suýt ngã.

Anh kéo cô vào phòng tắm và bị anh đẩy vào trong.

“”Tìm lại cho tôi, không tìm thấy thì ở đây tìm cả đời đi!””

Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn cổ tay mình, nơi đó đã có máu bầm và Tống Lâm đã dùng sức rất mạnh.

Cô vịn bồn rửa mặt đứng dậy nhìn anh gằn từng chữ: “”Tôi không tìm, ném rồi thì cứ ném thôi, không tìm được và tôi cũng không đi tìm.””

Một lời hai nghĩa, anh có thể nhận ra điều đó, anh giơ chân đạp cửa.

Cánh cửa đóng sầm lại thật to khiến Mộ Cẩm Vân giật mình.

Khi cô kịp phản ứng thì Tống Lâm đã đến gần cô.

“”Anh muốn làm gì?””

Anh cười lạnh, không nói gì, quay người cô sang hướng khác.

Cô đưa lưng về phía anh, hai tay bị anh kéo lên trên đỉnh đầu khiến cô chẳng thấy gì cả.

Chờ đến khi cô nhận ra anh muốn làm gì thì đã không kịp ngăn lại.

Anh chẳng có một tí dạo đầu nào cả, nhanh chóng vọt vào.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy người mình lại bị xé rách, cô vùng vẫy nhưng anh nắm quá chặt nên không cách nào vùng ta được.

“”Em tưởng tôi không thể làm gì được em chắc?””

Anh nghiêng người tới dán vào tai cô và ánh mắt như muốn cắn nuốt cô.

Ánh mắt đó khiến Mộ Cẩm Vân hơi sợ hãi.

Hai người đều khó chịu, nhưng Tống Lâm vẫn không buông tay.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô đau đến nỗi da đầu run lên, nước mắt chảy dọc bên má và Mộ Cẩm Vân không nhịn được quay sang cắn cánh tay anh.

Cô vừa mới nghiêng sang thì anh đã cúi xuống cắn lên cổ cô.

Nhưng anh dùng sức nhẹ hơn nhiều, thay vì nói cắn thì giống đang chọc ghẹo cô hơn.

Nửa ngày sau, anh há miệng và ghé tai cô cười.

“”Em ướt rồi!””

Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh: “Phản ứng bình thường mà thôi, anh đắc ý khóe cái gì? Khoe khoang tôi không quên được anh hả? Anh đừng ngây thơ quá, anh tưởng tôi chỉ có một người là anh thôi… Ưm!”””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.