Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 284



Mộ Cẩm Vân đ4 rất lâu không nhìn thấy ánh mắt này, bây giờ lại nhìn thấy, cả người cũng run lên.

Anh không buông tay, chỉ là khí lực trên tay nhẹ đi mấy phần.

Nhanh chóng, cô bị anh lôi đến trước xe.

“”Lên xe!””

Anh mở cửa xe, cả người cô bị anh quăng bên cạnh xe.

Nói xong, Tống Lâm vòng qua một bên lên xe.

Mộ Cẩm Vân đứng đó nhìn anh: “”Tôi không lên xe, anh muốn giết tôi sao?””

“”Tôi đếm đến ba.””

Anh nói xong, sau đó bắt đầu đếm: “”Một, hai, ba!””

Cô vẫn không nhúc nhích, anh đột nhiên cúi người tới đưa lôi tay cô quăng lên xe.

Mộ Cẩm Vân bị anh lôi kéo làm đau, không nhịn được hít một hơi.

Nhưng cô không kịp rít hết hơi, xe lập tức mở máy phóng di, cô đụng vào lưng ghế dựa, sau lưng bị đụng làm đau.

Tống Lâm lái xe nhanh, Mộ Cẩm Vân gần như trở về lần đầu tiên ngồi trong xe anh.

Sắc mặt cô dần dần trầm xuống, nửa đường anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô trắng bệch mặt, anh còn cười, sau đó lại tăng thêm tốc độ.

Tiếng thắng xe sắc nhọn vang lên, Mộ Cẩm Vân đẩy cửa xe ra liền ói.

Cô bốn năm này không có ngồi xe nhanh như vậy, lại mới vừa cơm nước xong, dạ dày cô vốn không tốt lắm, anh làm như vậy, trong dạ dày cô như đào sông lấp biển, mới vừa rồi ăn cái gì, bây giờ toàn bộ đều nôn ra.

Tống Lâm xuống xe, cửa xe bị anh đóng tiếng vang rất lớn.

Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, cô ói một lần, người hơi khó chịu, nhắm mắt lại dựa vào thân xe, không muốn nhúc nhích.

Anh liền bước tới, đưa tay trực tiếp bế cô lên.

“”Anh làm gì!””

Cô giận điên lên, dùng cả tay chân đấm đá anh.

Nhưng mà Tống Lâm da thô thịt dầy, sức lực cô rơi vào trên người anh, giống như là cù lét nhột, tác dụng cũng không có.

Ban ngày người ra vào không nhiều, nhưng mà bên ngoài lại có tốp ba tốp năm người.

Bọn họ như vậy, không ít người hóng hớt vây xem.

Mộ Cẩm Vân không muốn xấu hổ mất mặt, cuối cùng ngừng lại.

Trong thang máy không có ai, cô bị bế đi vào.

“”Anh để tôi xuống!””

Anh cúi đầu nhìn cô, cười lạnh một tiếng, không buông tay.

Thang máy đi thẳng lên lầu ba mươi ba, Mộ Cẩm Vân nhìn hành lang quen thuộc, trong đáy lòng cô càng không nén nổi: “”Anh buông ra tôi Tống Lâm!””

Cô không muốn đi vào!

Nhưng mà anh tựa như đoán được cô đang suy nghĩ gì, ôm cô để ở cửa, nhấn ngón tay mở khóa: “”Nếu em hận tôi, sao lại sợ trở về nơi này?””

Nói xong, anh dùng bả vai đụng toang cửa.

Bốn năm, bên trong không có gì thay đổi.

Mộ Cẩm Vân giơ tay lên đánh anh: “”Anh đủ rồi!””

Bàn tay cô vừa giáng xuống, người cũng bị anh ném lên giường.

Tống Lâm giơ tay lên sờ một nửa mặt vừa bị đánh, cười lạnh: “”Em không phải hận tôi à? Vậy thì hận thêm nữa đi!””

Anh vừa nói, giơ tay lên liền xé áo sơ mi trên người mình ra, khuy áo đứt tung, cái rơi trên mặt đất, cái rơi ở trên giường.

Mộ Cẩm Vân cắn môi, tay run rẩy: “”Anh không được dụng vào tôi!””

“”Trước đây là em xin tôi, em đừng quên, Mộ Cẩm Vân. Em ngàn không nên, vạn không nên, chính là lúc đầu lừa tôi!””

Đó là đứa trẻ của bọn họ, cô dựa vào cái gì, tại sao cái gì cũng không nói cho anh!

Dựa vào cái gì cứ biến mất ba năm như vậy?

Anh cũng muốn yêu cô thật tốt, nhưng mà cô nói hận anh, nếu nói như vậy, vậy thì hận nữa đi, anh không sao, dù sao cô cũng không chạy đi đâu được, lần này, cho dù anh cắt đứt chân cô, cũng sẽ không để cho cô chạy nữa!

Anh cởi sạch mọi thứ trên người, cúi người bấu cô hai tay bắt đầu cởi quần áo trên người cô.

Mộ Cẩm Vân mím môi, cô nhìn trần nhà, đột nhiên cười lên: “”Vậy tôi nên như thế nào, Tống Lâm?””

Nghe thấy cô nói, anh ngừng động tác lại.

Cô ánh mắt mơ hồ, nước mắt từ khóe chảy xuống, cô mở miệng hỏi câu hỏi bốn năm trước: “”Anh sẽ bỏ không cưới Hạ Như Mộng chắc?””

Cô nói nhát gừng: “”Ban đầu tại sao anh cứu tôi, tôi biết.””

Nghe thấy cô nói, Tống Lâm cũng cười: “”Em biết cái gì? Em cho rằng, chỉ bằng bức tranh tầm thường kia, tôi sẽ giữ em ở bên cạnh tôi một năm?””

Anh nói tiếp: “”Mộ Cẩm Vân, là tôi quá cưng chiều em đúng không? Hay là, thật ra thì em cũng không hề yêu tôi? Nói đi là đi, em sống sảng khoái quá mà!””

Anh nhìn cô, cặp mắt đỏ dọa người.

Động tác anh cởi quần áo cũng không ngừng, Mộ Cẩm Vân nhìn anh, nước mắt mơ hồ, cô đã không còn thấy rõ anh: “” Đúng, tôi không có có yêuanh.””

“”Tôi không quan tâm.””

Anh là một doanh nhân, làm việc thích nhất là chiếm lợi.

Chuyện yêu đương này quá mờ ảo, anh không quan tâm.

“”Em hận cũng tốt, yêu cũng tốt, tóm lại, em không chạy thoát.””

Anh vừa nói, trực tiếp kéo chân cô, thúc vào.

Mộ Cẩm Vân đau, ối một tiếng, nhắm mắt lại, không giãy giụa, cũng không nhúc nhích, cô giống như là người chết.

Tống Lâm nhìn cô, tầm mắt rơi vào trên mặt cô.

Nước mắt kia chảy rất nhiều, dường như muốn nhấn chìm anh, trong lòng bị nước mắt làm khó chịu.

Anh rút ra, phủ chăn trùm lên trên người cô, ngồi một bên lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá đầu giường.

Anh hút một hơi thuốc, không nhịn được quay đầu nhìn cô, cô vẫn nằm như người chết, văng tục một câu rồi dập thuốc, xoay người ôm cô vào phòng tắm.

Mộ Cẩm Vân lúc này mới mở mắt ra: “”Không làm nữa sao?””

Cô sắc mặt hơi tái, không khóc nữa, nhìn anh với ánh mắt lạnh.

“”Có lúc, tôi thật muốn bóp chết em.””

Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân nhếch mép: “”Vậy làm sao anh không bóp chết tôi?””

Cô có lúc, cũng thật sự là muốn chết cho rồi.

Anh trầm mặt xuống, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Tống Lâm mở đầy bồn, bỏ cô vào, không nói gì liền đi ra ngoài.

Mộ Cẩm Vân thấy anh đi, mới giật giật, tắm qua loa rồi đi ra ngoài.

Lúc đi ra, Tống Lâm đang gọi điện thoại.

Cô mới vừa đi ra, anh nhìn cô, sau đó cúp điện thoại.

Trên người anh chỉ mặc một áo choàng tắm, đai lưng tùy tiện thắt, ngực mở ra một mảng lớn, lạnh như vậy, anh tựa như không có cảm giác.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, nếu là trước đó, cô đã sớm mở miệng gọi anh mặc quần áo, nhưng mà bây giờ, cô cái gì cũng không muốn nói.

Cô bò lên giường, kéo ra chăn bọc lấy mình.

Tống Lâm đứng tại cửa sổ sát đất một lúc, nhìn cô, sau đó đi tới mép giường ngồi xuống: “”Chúng ta nói chuyện đi.””

Người đưa lưng về phía anh 9 không có bất kỳ động tác nào, Tống Lâm lại biết cô không có ngủ.

“”Em muốn thế nào?””

Cô rốt cuộc vẫn nhúc nhích, Tống Lâm trực tiếp đè cô xuống.

Mộ Cẩm Vân mở mắt ra, nhìn anh, cười lạnh: “”Lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng, tổng giám đốc Lâm?””

Tống Lâm há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng khàn khàn: “”Em vẫn thích tôi, cần gì phải làm khó dễ mình chứ?””

Anh không hề muốn thế nào hết, anh chỉ là muốn cô giống như trước đây mà thôi, rất khó sao?

“”Nhưng tôi cũng hận anh, anh cần gì phải làm khó dễ mình, tổng giám đốc Lâm?””

Giữa bọn họ giống như lâm vào ngõ cụt, căn bản là không ra được.

Cô không thỏa hiệp, anh không buông tay, bọn họ cũng chỉ có thể như vậy.

“”Tôi mặc dù đối với chuyện khác cũng không kiên nhẫn gì, nhưng đối với em, tôi luôn luôn rất kiên nhẫn, em muốn ồn ào cứ ồn ào đi.””

Nói xong lời cuối cùng, anh không thể làm gì.

Anh thật không thể làm gì, ba mươi mấy năm anh sống không hề hào hoa phong nhã giống như người ngoài thấy, từ mười một tuổi, anh liền bắt đầu tranh đấu một mình.

Người phụ nữ sinh ra anh dùng một sợi dây kết thúc sinh mạng, lúc đi ngay cả một lờ nói ngắn gọn cũng không để lại cho anh.

Người đàn ông sinh ra anh coi anh là kẻ thù, lúc sắp chết, cũng nguyền rủa anh chết không được tử tế.

Anh trước nay không biết yêu là gì, là cô dạy anh.

Anh lòng dạ ác độc, âm tình bất định, cũng chỉ có lúc hướng về phía cô, mới có thể thu lại nết xấu của mình.

Cô dạy anh yêu là gì, nhưng không dạy anh làm sao để yêu, sau đó im hơi lặng tiếng biến mất ba năm.

Bây giờ trở về, nhưng cô nói với anh, cô hận anh.

Tống Lâm đến bây giờ không biết, tự dưng một ngày, sẽ có lúc bó tay hết cách.

Thức ăn bên ngoài, Mộ Cẩm Vân nửa mê nửa tỉnh, Tống Lâm đánh thức cô: “”Ăn rồi ngủ tiếp.””

Cô nhìn anh, không náo loạn nữa.

Cô khoác áo choàng đi ra bên ngoài ăn cháo, Tống Lâm ngồi ở trên ghế sô pha nhìn cô.

Bên trong phòng khách rất an tĩnh, Mộ Cẩm Vân chưa từng nhìn anh.

Ăn xong cháo, anh đột nhiên mở miệng: “”Mặc quần áo vào, tôi đưa em đi gặp Hạ Như Mộng.””

“”Gặp làm gì?””

Cô lau mép: “”Gặp cô, đứa bé đã chết có thể trở về chắc?””

Con ngươi anh co rút, gân xanh trên trán nổi lên bốn phía, nhưng rốt cuộc vẫn chịu đựng: “”Nhìn cô ta sống không tốt, có lẽ em sẽ vui vẻ.””

“”Anh để tôi đi, tôi sẽ rất vui vẻ.””

Cô nói xong, đứng dậy đi vào phòng.

Tống Lâm theo cô đi vào, cô đi tới bên cạnh tủ quần áo, quay đầu nhìn anh: “”tổng giám đốc Lâm, bây giờ ngay cả thay quần áo cũng phải giám thị sao?””

Anh ngẩn ra, ngược lại là không tiếp tục đi theo cô.

Mộ Cẩm Vân mặc một bộ quần áo tùy ý, bên ngoài lạnh lẽo, ở trước mặt Tống Lâm, cô không muốn chưng diện cho anh ngắm.

Lần này tốc độ xe ngược lại chậm rất nhiều, xe dừng trước cửa biệt thự, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô: “”Đến rồi.””

Cô mở đai an toàn ra, không đợi anh tới, tự mình đã đi xuống xe.

Gió thật to, mặt cô bị thổi đau.

Mộ Cẩm Vân tránh được tay anh, tròng mắt đen trầm xuống, nhưng không tiếp tục dắt cô.

Hai người vừa đi vào, có một người đàn ông liền đi ra chào Tống Lâm: “”tổng giám đốc Lâm.””

Tống Lâm giơ tay lên, người nọ dẫn đường ở ngay phía trước.

Đi vào trong nhà, phía dưới có một tầng hầm.

Hai thước cao, có mấy nấc thang, Tống Lâm trực tiếp nhảy xuống.

Mộ Cẩm Vân mới vừa xuống đến nấc thang thứ hai, anh liền đưa tay ôm cô đi xuống.

người dẫn đường Trước mặt kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Cô đẩy ra anh tay: “”Tự tôi có thể đi.””

Tống Lâm nhìn cô, đưa tay dắt cô: “” Ừ.”””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.